Chí Tôn Đặc Công

Chương 903: Bị mỹ nữ chặn cửa

Hi vọng của Tần Dương chung quy vẫn chỉ là hi vọng xa vời, sau khi thi xong môn thi đầu tiên, Tần Dương vừa ra khỏi lớp học liền thấy được Liễu Phú Ngữ đứng ở cửa phòng học.Trên gương mặt xinh đẹp anh khí của Liễu Phú Ngữ mang theo hai phần lạnh lùng tức giận, ánh mắt giống như hai thanh đao nhìn gương mặt Tần Dương giống như đang soi kỹ một phạm nhân vậy.Tần Dương đang đùa giỡn với Hà Thiên Phong, khi nhìn thấy Liễu Phú Ngữ, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.Một giây sau đó, trên mặt Tần Dương thể hiện nụ cười nhiệt tình, giống như đang nhìn thấy người bạn cũ, bước nhanh tới hướng Liễu Phú Ngữ, đồng thời nói:- Haiz, Liễu tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây cô có khỏe không?Liễu Phú Ngữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, khóe miệng hơi nhếch lên, trong giọng nói như ẩn chứa cái lạnh thấu xương của Siberia vậy:- Cậu có bản lĩnh trốn ra ngoài, vậy có bản lĩnh sao đừng quay lại nữa đi?Bên cạnh Tần Dương có không ít bạn học, cả nam lẫn nữ đều có mặt đầy đủ, tất cả đều đã nghe thấy lời Liễu Phú Ngữ nói, sắc mặt cả đám lập tức có phần đặc sắc đồng loạt nhìn Tần Dương, dáng vẻ bùng cháy ngọn lửa buôn dưa lê rồi.Nụ cười trên gương mặt Tần Dương có chút cứng ngắc, thoáng có chút ngượng ngùng trả lời:- Khụ khụ, còn không phải ra ngoài làm chút chuyện sao, đến kỳ thi cuối kỳ vẫn phải về thi, dù sao tôi vẫn còn là sinh viên...Liễu Phú Ngữ nhìn biểu tình ngượng ngùng này của Tần Dương, không biết vì sao cảm xúc vốn đang dâng trào sự tức giận lại giảm bớt đi nhiều.Tên này cũng biết mất mặt, cũng biết xấu hổ, biết ngại à...Trong tâm thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút dáng vẻ hòa hoãn nào, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như cũ:- Nếu không phải vì cần thi, cậu vẫn định sẽ trốn mãi không về nhỉ, nếu tôi không tới chặn cậu thì tôi nghĩ cậu chắc định sẽ không liên lạc với tôi có phải không?Đám người xung quanh được nhìn thấy một màn này, hai mắt càng sáng rực rỡ hơn.Có biến nha.Như vậy là có ý gì?Tần Dương bạc tình bạc nghĩa ruồng bỏ cô gái xinh đẹp thế này sao, nhưng cô gái xinh đẹp này mặc dù rất đẹp, nhưng trông qua hình như có vẻ lớn hơn Tần Dương nhiều nha.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tần Dương, hi vọng có thể nghe được chút nạc mỡ gì đó từ miệng của Tần Dương.Ánh mắt Tần Dương liếc nhìn xung quanh, đám bạn học này đều lén lút, cả đám tránh ánh mắt Tần Dương, tụm năm tụm ba thảo luận bài thi vừa rồi...- Haiz, câu hỏi cuối cùng kia cậu làm đúng không?- Không rõ lắm, không nắm chắc.- Chắc lần này phải nợ môn rồi...- Có lẽ tôi qua được, dù sao sáu mươi điểm là được rồi, sáu mươi điểm vạn tuế, thêm một điểm cũng chỉ lãng phí.Phnầ đông sinh viên vừa đang giả bộ, vừa dỏng tai lắng nghe, vừa liếc khóe mắt nhìn phía Tần Dương.Thấy cảnh này Tần Dương cũng chỉ đành cười gượng.- Liễu tiểu thư, nơi này cũng không phải nơi tốt để nói chuyện, hay là chúng ta đổi nơi khác được không?Liễu Phú Ngữ hơi hếch cằm, hoài nghi nhìn Tần Dương.Tần Dương bất lực bổ sung thêm một câu:- Yên tâm đi, tôi còn môn khác cần thi, tôi sẽ không chạy đâu.Liễu Phú Ngữ hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.Tần Dương nhìn bóng lưng cao gầy của Liễu Phú Ngữ, còn có mái tóc đen dài rủ xuống đằng sau như thác nước, trong lòng hắn thầm thở dài nhẹ nhõm.Xem ra còn có thể thương lượng được.Người phụ nữ này trông có vẻ rất lãnh khốc, nhưng trong mắt cô ta dường như cũng không có vẻ tức giận nhiều...Hà Thiên Phong sán lại gần, khẽ hỏi:- Lão đại, không sao chứ?Tần Dương lắc đầu:- Không sao, mấy cậu về trước đi, tôi à cô ta đi nói chuyện chút đã.Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:- Cô ta là ai vậy?Tần Dương hơi trầm ngâm một giây, cười khổ trả lời:- Ừ, Tư Đồ Hương phiên bản 2.0.Đám người Hà Thiên Phong biết ân oán giữa Tư Đồ Hương và Tần Dương đến từ mâu thuẫn của hai vị sư phụ, nghe thấy Tần Dương nói như vậy lập tức hiểu được.- Lại là đệ tử của địch thủ của sư phụ anh sao?Tần Dương lắc đầu:- Không tính là vậy, là kẻ địch trước giờ đã kết oán với Ẩn Môn từ trăm năm trước, còn lợi hại hơn cả Tư Đồ Hương, tôi không phải đối thủ của cô ta.Hà Thiên Phong giật nảy:- Khó trách anh phải trốn cô ta, cô ta lợi hại như vậy quả thật khó đối phó được, lão đại, cô ta sẽ làm thế nào với anh vậy?Tần Dương bất đắc dĩ nói:- Tôi cũng không biết, được rồi, các cậu về trước đi.Lâm Trúc đẩy mắt kính, khẽ nói:- Nơi đây là khuôn viên trường đại học, luôn có người nhìn chăm chú, cô ta không dám làm xằng bậy đâu, anh chỉ cần không tới những chỗ vắng vẻ không người thì cô ta cũng hết cách với anh.Nơi vắng vẻ không người?Một người phụ nữ muốn làm gì một người đàn ông?Tư duy của Tần Dương trong tích tắc vặn vẹo, sắc mặt thoáng có phần cổ quái, khoát tay với ba người, ra dấu bản thân đã hiểu, sau đó bước nhanh đi theo.Hà Thiên Phong nhìn bóng dáng Liễu Phú Ngữ đằng xa, bỗng nhiên cười gian, thần sắc trên gương mặt bỗng nhiên trở nên có chút hèn mọn bỉ ổi:- Lão đại thật bưu hãn nha, đến cả đối thủ, kẻ thù của anh ấy ai cũng đều là đại mỹ nữ, khà khà, cô gái xinh đẹp này mặc dù lớn hơn lão đại một chút, nhưng cũng rất đẹp, gương mặt xinh đẹp, còn là mỹ nữ chân dài, ừ, chẳng qua bộ ngực hơi... không được hoàn mỹ, không được hoàn mỹ...Hai mắt Tôn Hiểu Đồng lóe sáng, vẻ mặt thấp thỏm chờ mong:- Tư Đồ Hương trước không phải là đối thủ của lão đại sao, nhưng vẫn bại trong tay lão đại, còn trở thành người hầu, người hầu là nữ tổng giám đốc xinh đẹp giá trị gia thế chục tỷ, ngẫm lại thật thích thú, không biết cô gái xinh đẹp lần này có xảy ra chuyện gì với lão đại không, khà khà, thục nữ...Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Trúc bên cạnh bỗng nhiên thúc cùi chỏ bên sườn hắn, Tôn Hiểu Đông quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đi từ trong phòng học ra, ánh mắt của cô liếc tới, sau đó nhìn bóng lưng Tần Dương và Liễu Phú Ngữ sóng vai đi xa, ánh mắt thoáng có chút hiếu kỳ.Lạc Vũ Hân đứng bên cạnh Hàn Thanh Thanh cũng thấy được một màn này, không hề do dự trực tiếp mở miệng:- Hà Thiên Phong, cô nàng đi cùng Tần Dương kia là ai?Hà Thiên Phong cười hì hì trả lời:- Kẻ thù của lão đại tìm tới cửa.Lạc Vũ Hân nhìn bộ dạng cười hì hì của Hà Thiên Phong:- Thật hay giả vậy, hình như là cô gái xinh đẹp trước kia tới tìm Tần Dương đó sao?Hà Thiên Phong gật đầu:- Đúng, chính là cô ta... Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể nói láo được sao.Lạc Vũ Hân nghi ngờ hỏi:- Nếu là kẻ thù, vậy vì sao mấy người còn vui vẻ như vậy?Hà Thiên Phong tỏ vẻ sửng sốt, Lâm Trúc bên cạnh đã giành trước nói:- Vì chúng tôi tin tưởng lão đại nhất định sẽ thắng.Hà Thiên Phong định thần lại, vội vàng phối hợp theo:- Đúng, đúng, đúng, lão đại anh minh thần võ nhất định sẽ thắng, giống như Tư Đồ Hương trước kia...Những lời này của Hà Thiên Phong là nhìn sang Hàn Thanh Thanh nói, giống như đang đặc biệt giải thích cho Hàn Thanh Thanh nghe vậy.- Vũ Hân, đi thôi, sao cậu bát quái như vậy.Hàn Thanh Thanh gọi Lạc Vũ Hân một câu, ôm sách đi ra ngoài trước, trên gương mặt của cô lại không có nụ cười, nhíu mày, ánh mắt hơi có phần trầm tĩnh, trông như nội tâm có chuyện ưu sầu vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận