Chí Tôn Đặc Công

Chương 1761: Nhân tố bất ổn

- Trước khi xuống nước phải kiểm tra, BWRAF, BCD, dụng cụ bơm nhả khí, đai cố định, móc mở nhanh, dụng cụ điều chỉnh miệng khi lặn dưới nước. Em lặn nửa giây rồi điều chỉnh van ống ngậm trong miệng, và nhìn đồng hồ đo áp suất xem nó có đung đưa kim hay quay ngược không...- Lúc bơi hãy để thân thể ngang chút, đầu cúi xuống chút, như vậy thì chân mới giữ vị trí cao hơn, cảm giác thân thể hơi lao xuống là chuẩn.- Khi bơi thì đung đưa người chậm chút, giữ khoảng cách với người bơi cùng, đừng bơi đến bên trên lỗ thở sinh ra bọt nước của người khác, sẽ bị đẩy lên.- Khi lên trên thì giơ tay trái đè ống thổi phồng áp lực thấp, tay phải giơ cao hơn đầu, nhìn lên trên, từ từ bơi lên....Tần Dương và Hàn Thanh Thanh mặc đồ lặn, lưng cõng bình oxy, ngồi ven biển, đầu gối đặt trong nước, Tần Dương đang cẩn thận giảng giải cho Hàn Thanh Thanh.Hàn Thanh Thanh học rất nghiêm túc.Bọn họ tới nơi này đã được mười ngày, trong thời gian này họ ngồi máy bay trực thăng xem Đại Bảo Tiều, cũng đi ăn đồ ngon địa phương. Nhưng phần lớn thời gian là ở nhà nấu cơm hoặc ăn chung với gia đình John.Tài nấu ăn của Linda rất tốt, John cũng rất nhiệt tình, Daisy rất đáng yêu, đây là một gia đình vô cùng thân mật nhiệt tình. Có qua có lại, Tần Dương cũng mời họ đến nhà mình, nấu đồ ăn ngon Trung Quốc cho họ, gia đình ba người John khen không dứt miệng.Hàn Thanh Thanh thích làm đủ món ăn vặt phương đông cho Daisy. Hiển nhiên Daisy không thể cưỡng lại những món ăn vặt này, về sau một mình chạy đến nhà hai người Tần Dương để chơi.John và Tần Dương vào những buổi tối rảnh rỗi sẽ uống chút bia, tùy ý tán gẫu. Hai người tán gẫu từ sinh hoạt cá nhân đến văn học, từ kinh doanh đến cuộc đời. Nhưng hai người đều rất ăn ý không hỏi kỹ lai lịch của đối phương, cũng vì vậy mà nói chuyện càng hợp ý nhau hơn.Có loại hợp ý không liên quan bối cảnh, ích lợi, niềm vui thật đơn thuần.Trong lúc Tần Dương dạy Hàn Thanh Thanh cách lặn thì gia đình ba người John ngồi ở ban công biệt thự, nhàn nhã uống trà chiều, nhìn hai người ở trong nước phương xa.- E rằng lai lịch của Tần Dương không đơn giản.Linda bưng cà phê, nhàn nhã nhấp một ngụm, nét mặt đăm chiêu.John cười, cầm một miếng bánh quy nhỏ mà Linda nướng ra ném vào trong miệng:- Đương nhiên không đơn giản, hắn tuyệt đối không phải con ông cháu cha, hắn biết rất nhiều thứ. Quan trọng nhất là khí chất trên người của hắn.Linda mỉm cười nói:- Đúng rồi, mới hai mươi ba tuổi nhưng cách nói năng làm việc như người già bốn, năm chục tuổi đã qua sóng gió, không lộ sơ hở. Nhưng hắn rất tốt với bạn gái, nhìn ra được hai người thật lòng yêu nhau.John nắm tay Linda, mỉm cười nói:- Chúng ta cũng thật lòng yêu nhau.Linda nắm tay của John, nở nụ cười dịu dàng:- Đúng vậy, điều này khiến em cảm thấy hạnh phúc.John ánh mắt áy náy nhìn Linda:- Anh xin lỗi để em cùng anh trải qua cuộc sống trốn tránh thế này, nhưng anh thật sự không muốn tranh giành vị trí đó, anh chỉ muốn một cuộc sống bình tĩnh, đáng tiếc bọn họ không chấp nhận yêu cầu nhỏ nhoi đó.Linda giơ tay vuốt ve mặt của John:- Không cần quan tâm bọn họ nghĩ gì, anh cứ mặc kệ họ, chúng ta sống theo ý mình là được.John gật đầu, nói:- Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng có người không nghĩ như thế. Có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần anh ở thì sẽ là tai họa, tùy thời sẽ đứng ra lật đổ tất cả. Nói đơn giản là bọn họ cho rằng anh là nhân tố bất ổn.Mắt Linda lóe tia sáng bất an hỏi:- Bọn họ muốn làm cái gì?John thở dài, nhẹ giọng nói:- Chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây, với quyền lực của họ thì chắc chắn sẽ tìm đến chúng ta.Mắt Linda lóe tia buồn khổ, một chút tức giận, chung quy thành bất đắc dĩ nói:- Vậy thì đi đi, chỉ tiếc sinh hoạt bình tĩnh ở đây. Khoảng thời gian này có lẽ là đoạn thời gian vô âu lo, bình tĩnh, vui sướng nhất từ khi em gả cho anh.Vành mắt John đỏ hoe:- Xin lỗi, Linda, anh liên lụy em.Linda ôm đầu John, nhẹ giọng an ủi:- Đừng nói xin lỗi, gặp được anh là may mắn, cũng là hạnh phúc của em. Em cam nguyện cùng anh đối diện bất cứ vấn đề gì. Chúng ta khi nào thì đi?John ôm chặt Linda, trầm giọng nói:- Chờ anh sắp xếp những chuyện về sau là mình đi, phỏng chừng chờ hai, ba ngày nữa. Anh sẽ kêu người xử lý thân phận mới của chúng ta, chuẩn bị một khoản tiền, chờ tiền đến nơi, làm xong thân phận mới là chúng ta có thể đi chốn mới, lấy thân phận mới mở ra cuộc sống mới, từ nay không cần quan tâm chuyện trong nhà nữa, không cần bị những tranh đấu trong nhà trói buộc, liên lụy.Trong mắt Linda lộ tia mong đợi:- Tốt, thật ra em không hy vọng xa vời sẽ sống xa xỉ cỡ nào, em chỉ mong có ngôi nhà nhỏ thuộc về chúng ta, dù chỉ là nông trường nhỏ, không cần bao nhiêu tiền, em có thể đi làm, chúng ta cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc, cùng nhau nuôi lớn Daisy, nhìn con bé kết hôn sinh con, đó là hạnh phúc lớn nhất của em.John vùi đầu vào bụng Linda, khẽ ừ:- Ừm, chúng ta sẽ như vậy!...Tần Dương đứng trong biển, quay đầu nhìn hai người tựa vào nhau trên ban công, nở nụ cười.- Hai người kia thật yêu nhau.Hàn Thanh Thanh chú ý đến khác lạ của Tần Dương, quay đầu nhìn một cái, nhẹ giọng cảm thán.Tần Dương quay đầu, mỉm cười nói:- Tình cảm của chúng ta cũng sẽ tốt như vậy.Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương, ánh mắt trìu mến khẽ ừ:- Mười ngày qua là khoảng thời gian em thoải mái nhất từ khi cha qua đời.Tần Dương hiểu ý của Hàn Thanh Thanh, sau khi cha qua đời, tâm tình của cô sao mà nhẹ nhàng nổi, dù lớn lên, dần thản nhiên buông xuống chuyện này nhưng cô vẫn vùi mình trong biển học, không rảnh chơi đùa vô âu lo như hiện tại.Huống chi, bên người còn có một bạn trai thương cô.Tuy bạn trai không thể thay thế cha của cô, nhưng có thể dời đi tình cảm, khiến cô không còn cảm thấy cô đơn, buồn khổ.Tần Dương cười nói:- Thời gian còn dài, đừng cảm thán, tranh thủ học bơi nào, ngày mai anh sẽ mang em đi thực tiễn lặn, đi xem Seawolf class, xem rùa biển.- Cơn lốc sói biển?Tần Dương nhìn nét mặt nghi hoặc của Hàn Thanh Thanh, cười giải thích:- Sói biển ý chỉ cá đối chân kim và cá đối quỷ kim, bầy cá tụ thành một đoàn bơi lên trên hoặc di chuyển nhanh sang trái phải, giống như hình thành cơn lốc xoáy, còn gọi là cơn lốc sói biển. Nhìn từ bên dưới sẽ vô cùng đồ sộ, không thấy tận mắt thì em rất khó tưởng tượng cảm thụ đó.Hàn Thanh Thanh ánh mắt mong đợi cài trang bị lặn lên người, tràn đầy tự tin trả lời:- Em nhất định sẽ học được lặn sâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận