Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 748: Tìm được nhà

Thể hiện kỹ năng của mình trước mặt âu Dạ, tiện thể thu hoạch một đệ đệ nhỏ yêu thích mình, khiến Lãnh Thanh Tùng trong nội tâm cũng không khỏi có chút đắc ý.
"Gia, nhanh dạy ta một chút đi! Nếu như ta cũng có thể lợi hại giống như ngươi thì ở cô nhi viện ta có thể giúp ca ta làm lão đại rồi." âu Dạ thấy Lãnh Thanh Tùng quơ quơ tay mấy cái mà lại có kiếm khí bay bay, miệng mồn cũng ngọt hẳn.
Lãnh Thanh Tùng nhạy cảm phát hiện một chỗ không đúng, nhìn về phía âu Dạ mở miệng hỏi: "Ở cô nhi viện của các ngươi còn có những người khác?"
âu Dạ thản nhiên nói: "Đó là đương nhiên, cô nhi viện cũng không phải do nhà ta mở, đương nhiên còn có những người khác!"
Chân mày Lãnh Thanh Tùng hơi nhíu lại, có thêm một âu Dạ đã là chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu cô nhi viện này còn có những người khác, huynh trưởng của mình chẳng khác nào giống như kiếp trước một đời vất vả sao?
Rốt cuộc là thiên đạo có ý gì?
Vì sao phải mang đến cho huynh trưởng nhà hắn thêm nhiều vướng víu như vậy?
Nghĩ đến thế, Lãnh Thanh Tùng lại mở miệng thăm dò, hỏi: "Trong cô nhi viện có bao nhiêu ngươi, gồm những ai, ngươi có biết không?"
âu Dạ nhẹ gật đầu, mở ngón tay ra bắt đầu đếm từng người: "Có sáu người ca ca, còn có một người tỷ tỷ!"
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy con số này không khỏi giật mình.
Sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ nhẹ nhõm, không hổ là Chí Thánh phật môn, cũng không hổ là Đại sư bá nhà mình!
Vậy mà ở nơi này chờ đợi mình!
Làm Thánh Nhân, Lãnh Thanh Tùng trong nháy mắt hiểu rõ được thân phận của bảy cô nhi này và mối liên hệ không thể tách rời giữa chúng.
Đời trước là Đại sư huynh của bảy sư huynh đệ Thanh Vân tông, vị sư bá này sợ rằng đã tìm đường ta cho các sư đệ các sư muội trong nhà!
Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả vị sư phụ nhìn không đứng đắn gì nhà mình nhưng lại giống người phụ thân đáng tin cậy.
Lãnh Thanh Tùng suy tư một lát, lập tức có đáp án, nhìn về phía âu Dạ nhẹ giọng nói: "Ta có thể dạy kiếm cho ngươi, nhưng ngươi không thể nói chuyện này với bất kỳ ai!"
âu Dạ có chút do dự mở miệng nói ra: " Cho dù là ca ta cũng không thể nói sao?"
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói ra: "Không được!"
"Vậy thì quên đi, ta không học được, ta không muốn giấu diếm ca ta bất cứ chuyện gì!" Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khi âu Dạ nói lời này khiến Lãnh Thanh Tùng không nói nên lời.
Tiểu tử này vẫn rất có nghĩa khí?
Lãnh Thanh Tùng cười cười, tiện tay vỗ cái đầu nhỏ của âu Dạ, một đạo kiếm quyết theo đó bay vào trong đầu âu Dạ.
âu Dạ đang gật gù buồn ngủ đâu có biết, trong đầu mình đã có thêm thứ gì đó.
Mà đạo kiếm quyết này chỉ có lúc hai người gặp nguy hiểm mới có thể xuất hiện.
Nếu để hắn làm chủ sức mạnh quá sớm, hắn sẽ giống mình, cho rằng sức mạnh có thể giải quyết được tất cả!
Con đường cũ của mình, vẫn là không nên đi theo!
Mà ở thế giới này, cho dù mình không thể ở khắp mọi nơi để bảo hộ huynh trưởng, nhưng sức mạnh của mình thì có thể!
Chỉ cần tiểu tử trước mặt có thể học được một chút kiếm đạo của mình thì cũng coi như là dùng tiểu tử đó ngụy trang để bảo hộ huynh trưởng.
Mà âu Dạ thì đang mờ mịt nhìn lão đầu ăn mày trước mặt, tự nhiên hắn cười cười làm cho mình có chút sợ hãi, nhìn không giống như là người tốt xíu nào.
Một già một trẻ, hai người còn đang lôi kéo lẫn nhau, chỉ có nam hài đang cố gắng đều khoai lang ở trong ruộng hoàn toàn không biết cái gì cả!
"Hô! Như thế này chắc là đủ rồi." Nam hài đứng thẳng lưng lên, nhìn hai mươi mấy củ khoai lang mình đào được và mỉm cười hài lòng.
Quay đầu vẫy tay về phía âu Dạ đang cao hứng bừng bừng nói đủ chuyện trên trời, âu Dạ lập tức mất đi chút hứng thú học kiếm khí.
Lập tức vội vàng chạy về phía nam hài.
Suy cho cùng, trong nhận thức của tiểu hài tử, thứ tự trước sau vẫn có phần khác biệt.
Giấc mộng làm anh hùng xông pha giang hồ có gì quan trọng? Có quan trọng bằng ca của ta không?
Khi thấy hai mươi mấy củ khoai lang chất thành một đống giống như ngọn núi nhỏ, âu Dạ đầu tiên giống như thường ngày thổi cầu vòng lão ca nhà mình rồi hai tên tiểu quỷ cùng hợp tác vận chuyển đống khoai.
Nhưng hai mươi mấy củ khoai lang to nhỏ khác nhau, đối với hai tiểu hai tiểu hài tử mà nói thực sự là khá nhiều.
Hai tiểu gia hỏa đã tốn rất nhiều công sức mà thậm chí còn chưa hoàn thành được một nửa.
Lãnh Thanh Tùng không nhanh không chậm đi đến trước mặt hai người, đem còn lại khoai lang cầm lên.
"Ngươi thật đúng là một người tốt!" Nam hài không hề keo kiệt mà khen ngợi Lãnh Thanh Tùng, tiện tay lại cầm luôn khoai lang đang ở trên tay âu Dạ nhét vào trong ngực Lãnh Thanh Tùng.
Ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống chiếu vào ba người, khiến bóng của họ bị kéo dài hơn.
âu Dạ nắm tay ca ca nhà mình, lanh lợi đi ở phía trước, Lãnh Thanh Tùng ôm một đống khoai lang đi theo sau lưng.
Gió đêm hơi lạnh, lá cây sàn sạt.
Đường nhỏ trên đồng ruộng như cuộc đời của mỗi người,âuốn lượn quanh co nhưng đều có hướng đi.
Khi còn bé huynh trưởng luôn luôn thích mang theo mình đuổi theo mặt trăng mà mặt trăng lúc nào cũng nhanh hơn chính mình một bước.
Mà lúc này mặt trăng cũng có ở sau lưng hắn mà cũng có mặt trăng ở trước mặt.
Đi đến trước cổng chính cô nhi viện, nam hài nhiệt tình nhận lại khoai lang từ trong ngực Lãnh Thanh Tùng, ngoài miệng một mực cảm tạ, nhưng lại không để cho Lãnh Thanh Tùng vào cửa.
"Ngài nhìn xem, ai da, thật xấu hổ mà, dù ngài cho đã cho hai đứa ta tiền rồi còn giúp chúng ta bê đồ nữa. Đáng lẽ phải mời ngài một tách trà nhưng mà bây giờ quá muộn rồi, ta sợ làm phiền đám hài tử kia nghỉ ngơi. Có lẽ phải để hôm khác, hôm khác nhé!" Nam hài như ông cụ non đứng trước hàng rào sắt theo phong cách cổ xưa, từ chối ý đồ muốn vào trong xem của Lãnh Thanh Tùng.
Lôi kéo cánh tay của âu Dạ xong còn làm bộ ngáp một cái, giả bộ như đang buồn ngủ.
Lãnh Thanh Tùng cười cười biểu thị không thèm để ý, đứng trước cổng chính cô nhi viện, nhìn xem hai tên tiểu quỷ: "Mau trở về ngủ đi, gió mùa thu lạnh lắm đấy!"
Hắn nói xong lời này, khiến nam hài bắt đầu ngại ngùng.
Người ta nửa đêm tới đưa tiền, vừa dạy mình làm sao đào khoai lang, lại còn giúp mình bê về.
Kết quả mình còn không muốn để cho người ta vào trong mà người ta vẫn còn lo lắng hai người bọn họ cảm lạnh.
Nếu không phải hắn đối với người đột nhiên nửa đêm xuất hiện có cảm giác xa lạ và không yên lòng, nam hài có lẽ sẽ cảm thấy lão nhân này sẽ không phải Nhị cữu gia thất lạc nhiều năm của mình đó chứ?
Nhìn Lãnh Thanh Tùng rồi ngượng ngùng cười cười, nam hài chần chừ một chút mở miệng nói: "Đã lâu như vậy ta còn không biết tên của ngài, không bằng ngài nói cho ta biết một chút, chờ đến ngày mai ta sẽ nói cho viện trưởng?"
"Không cần, ta và viện trưởng các ngươi là chỗ quen biết đã lâu!" Lãnh Thanh Tùng lắc đầu cự tuyệt nói.
"Nếu thật như thế tốt, mà ngài còn chưa biết tên của ta nữa chờ hôm nào ngài lại đến, ta sẽ chiêu đãi ngài một bữa thật đã!" Nam hài giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái mở miệng nói.
"Không cần, tên của ngươi ta cũng đã biết. Mau trở về ngủ đi!" Lãnh Thanh Tùng thúc giục hai tiểu gia hỏa mau chóng về đi ngủ.
Mà âu Dạ ở bên cạnh đang không ngừng mà ngáp một cái, nam hài cũng chịu đựng áy náy nhìn Lãnh Thanh Tùng cúi đầu, lôi kéo đệ đệ nhà mình chạy vào trong cô nhi viện.
Khi chạy đến cửa phòng, nam hài lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Người đang đứng cửa sắt trước, một lão nhân có hơi gầy gò đang ở trước hàng rào nhìn mình.
Giống như một con chó lang thang đã tìm được nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận