Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 217: Vì sao ngươi vẫn còn sống?

Trong biển hoa, mấy trăm Trần Trường Sinh đứng tựa vào kiếm, mắt của họ đang nhìn chằm chặp vào lão đầu mập mạp đứng ở giữa.
âu Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn truy hỏi lão đầu mập mạp xem ai là người thêu con hạc được thêu rất sống động trên quần lót kia thì dã bị Bạch Phi Vũ đen mặt, tóm âu Dương kéo ra bên ngoài.
Khi bóng người cả hai biến mất trong tầm nhìn, lúc này Trần Trường Sinh mới thong thả đi tới trước mặt lão đầu mập mạp, cung kính nói: "Xin hỏi Khí Tổ tiên nhân, phải chăng chuyện đoạt xá chỉ có mình tiên nhân biết làm thôi sao?"
Trong lòng Khí Tổ vẫn sợ khi thấy âu Dương biến mất trước mắt, giờ mới quay đầu qua nhìn Trần Trường Sinh.
Khí Tổ đột nhiên nở nụ cười, nói khẽ: "Trận, thế mà ngươi cũng còn sống!"
Một câu nói không đầu không đuôi của Khí Tổ khiến Trần Trường Sinh thầm giật mình, lập tức bình tĩnh nói: "Xin tiên nhân hãy trả lời câu hỏi của ta!"
Khí Tổ loạng choạng ngồi thẳng, nói: "Ta không biết ngươi có quan hệ gì với Trận, ngươi không đạt được truyền thừa của hắn nhưng lại có thể sử dụng đạo của hắn, thật kỳ lạ."
Khi không có âu Dương ở đây, Khí Tổ mặt mũi sưng vù ưỡn thẳng lưng cười lạnh, nói với Trần Trường Sinh: "Ngươi mà cũng xứng nói chuyện với ta?"
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Khí Tổ mặt mũi bầm dập nhưng lại vô cùng kiêu ngạo này, bình tĩnh đáp: "Vậy thì để ta gọi Đại sư huynh tới đây?"
Nghe thấy tên Trần Trường Sinh, Khí Tổ vốn đang nâng người dậy lập tức cong eo xuống, vội vã nói: "Đoạt xá? Đoạt xá là cái gì?"
Thấy bộ dạng mơ hồ của Khí Tổ, Trần Trường Sinh kiên nhẫn giải thích: "Tiên nhân có thể tùy ý chiếm đoạt nhục thể của người khác, đoạt luôn cả ký ức và tu vi của người ta cũng được gọi là đoạt xá!"
Khí Tổ cười lạnh nói: "Đó là tiên nhân ban ân cho sinh linh, sao lại nói như đang cướp đoạt được."
Trần Trường Sinh nhẫn nhịn tính tình của mình, gật đầu nói: "Tiên nhân nói gì thì là cái đó, vậy cuối cùng tiên nhân đã làm thế nào?"
Khí Tổ nghiêng đầu nhìn Trần Trường Sinh, mặt mũi sưng vù kia đột nhiên nghiêng tới gần Trần Trương Sinh, nói xa nói gần: "Ngươi muốn trộm trời?"
"Tu sĩ bọn ta tu đại đạo thiên địa, minh ngộ lý lẽ trên đời, sao lại nói là trộm trời được? Tiên nhân chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào là được!" Trần Trường Sinh bình tĩnh đáp.
"Tiên nhân muốn ban ân cho người nào thì có thể ban ân cho người đó, nếu nhất định cần phải đoạt xá như lời người nói thì đây là minh ngộ mà tiểu tử nhà người nói đấy à?" Khí Tổ hỏi ngược lại.
"Đạo? Bây giờ tại hạ vẫn mới ở Nguyên Anh, chưa cần phải đi tìm hiểu sự tồn tại của đạo." Trần Trường Sinh lập tức mở miệng giải thích.
"Đại đạo vô hình, sinh ra thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật. Ta không biết kỳ danh, chỉ biết nó là đạo!" Khí Tổ gật gù đọc một đoạn lý giải bề ngoài của đạo.
Sau đó Khí Tổ lại nhìn về phía Trần Trường Sinh đang mơ hồ, cúi thấp người nói: "Sinh linh là sinh linh, cớ sao lại cố chấp với chính mình!"
Câu nói này đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Trần Trường Sinh. Cuối cùng Trần Trường Sinh cũng hiểu rõ mình nên làm thế nào mới có thể tách Nguyên Anh quái kia ra cho mình giống sư và cha.
Mình tạo ra rất nhiều con rối, vì sợ một ngày nào đó mình đột nhiên mất đi, nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Càng làm vậy thì mình lại càng không thể tạo ra một "bản thân" khác.
So với tạo ra bản thân, vì sao lại không phân hóa vạn vật, khiến vạn vật là mình chứ?
Vì sao tiên lại là tiên, đó là vì họ vốn là hóa thân của đạo.
Đạo là vô hình nên mới không thể hạn chế hành động đoạt xá.
Mình biến bản thân trở nên vô hình thì có thể hóa thành vạn vật!
Nghe thì thấy hoang đường, lúc làm cũng rất gian nan, nhưng ít nhân bây giờ mình đã có phương hướng!
Trần Trường Sinh như vừa được khơi thông hiểu biết, đột nhiên nghĩ thông ra, sau khi ngu ngơ một lát rồi mới trịnh trọng lạy Khí Tổ một cái rồi quay người rời đi.
Khí Tổ nhìn hướng Trần Trường Sinh rời đi, sự vui vẻ chợt lóe qua ánh mắt: "Chờ bao nhiêu năm cuối cùng cũng chờ được tới lúc này!"
Mình đã lẳng lặng ở lại hòn đảo này không biết bao nhiêu năm tháng, thay đổi không biết bao nhiêu cỗ cơ thể, vẫn luôn ẩn náu ngoài biển là để chờ tới lúc này.
Chờ một ngày tiên nhân có thể xuất hiện lại ở nhân gian, bây giờ hình như Khí Tổ đã nhìn thấy loáng thoáng ánh rạng đông trên người Trần Trường Sinh.
Những ngày qua sinh linh có thiên tư trác tuyệt tụ họp lại, đại biểu cho sắp có chuyện lớn xảy ra.
Chuyện lớn xảy ra tương đương với loạn thế, khi những sinh linh tư chất trác tuyệt này chạm vào điểm cấm kỵ thì đó chính là lúc tiên nhân quay lại lần nữa!
Thấy Trần Trường Sinh rời đi, ánh mắt Khí Tổ càng ngày càng nóng bỏng.
Mãi tới khi Bạch Phi Vũ mặc một thân màu trắng đi lướt qua người Trần Trường Sinh, đi về phía mình.
Khí Tổ cảm thấy sợ hãi, hình như mình đã gặp tên tiểu tử mặc đồ trắng này ở đâu đó rồi, vì sao lại khiến mình sợ hãi như vậy?
Khí Tổ nhìn Bạch Phi Vũ, như thể cảm giác ra được hình bóng của người khác từ trên người Bạch Phi Vũ. Nhưng tạm thời ông ta không nghĩ ra được người đó là ai?
Bạch Phi Vũ cảm thán đi tới trước mặt Khí Tổ, nhìn người đã từng là sự tồn tại cao quý ngồi nghiêm chỉnh trên trời nhìn xuống sinh linh giờ đã rơi vào tình trạng này.
Không nhịn được thổn thức một phen, mặc dù Khí Tổ biến thành bộ dạng thế này là do một tay mình tạo thành nhưng Bạch Phi Vũ lại có cảm xúc thỏ chết cáo khóc thương.
Khí Tổ nhìn Bạch Phi Vũ thở dài thì lòng phòng bị càng mạnh hơn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Phi Vũ, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Bạch Phi Vũ nghe thấy lời hỏi thăm cáu kỉnh của Khí Tổ thì phục hồi tinh thần, nhìn Khí Tổ mặt mũi sưng vù bèn nói khẽ: "Khí, vậy mà ngươi lại chưa chết!"
Khí Tổ cứng người như bị sét đánh, vẻ kinh hãi chậm rãi xuất hiện trên mặt, vẫn mạnh mồm quát Bạch Phi Vũ: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tên tiểu tử bạch y này vậy mà lại thuận mồm gọi được tên thật của mình!
Khí là tên thật của mình.
Đã mấy vạn năm Khí Tổ không nghe thấy cái tên này rồi.
Khi nghe thấy Bạch Phi Vũ nói tên thật của mình ra khỏi miệng, Khí Tổ cảm thấy cực kì sợ hãi!
Bởi vì đây là tên thật lúc thân mình còn là tiên.
Cái tên thật đó đã mất đi từ khi mình bị đạo chém xuống.
Ở thời Thượng Cổ, không có bất kỳ sinh linh nào dám gọi thẳng tên thật của tiên nhân, mà từ khi mình bị chém ra khỏi đạo, tên thật cũng bị thiên địa quên lãng, sẽ không có bất kỳ sinh linh nào nhớ ra được.
Chỉ có tồn tại giống ông ta mới không thể quên!
Đó chính là tiên!
Nhưng vì sao nhân tộc trước mặt này lại có thể thuận mồm nói ra được tên thật của mình!
Lại còn là tùy tiện nói ra!
Rốt cuộc hắn là ai!
Khí Tổ nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, khuôn mặt tỏ ra sợ hãi, thậm chí ngay cả bắp chân cũng run lẩy bẩy!
Bạch Phi Vũ lắc đầu nhìn Khí Tổ vịt chết còn mạnh miệng, lão béo này vẫn giống như thời Thượng Cổ.
Sau đó Bạch Phi Vũ nở một nụ cười ôn hòa, giơ tay túm cổ Khí Tổ, hai mắt nhuốm đẫm ý cười:
"Khí, vì sao ngươi vẫn còn sống?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận