Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 149: Công đạo?

Trần Trường Sinh và Lăng Phong vẫn luôn ở trong bí cảnh Thanh Vân.
Vốn tưởng rằng đến khi bọn họ trở về, Trần Trường Sinh và Lăng Phong vẫn sẽ không xuất quan, không nghĩ tới lúc này đã xuất quan.
âu Dương nhìn về phía Trần Trường Sinh, vừa vặn đối diện với cặp mắt bình tĩnh kia của Trần Trường Sinh.
Hỏng rồi, vẻ mặt bình tĩnh của lão tam đã nói lên, hắn động sát tâm!
Mặc dù lần trước ở trong đại điện ngay trước Động Hư Tử, Lăng Phong đã hoàn thành giằng co với mình.
Nhưng đối với người hiền lành đột nhiên có thay đổi lớn này, âu Dương vẫn luôn duy trì sự cảnh giác trước sau.
Nhưng Lăng Phong thật sự biểu diễn quá tốt, thậm chí không có một chút sơ hở.
Nhưng cũng bởi vì điểm không có một chút sơ hở này, không chỉ làm cho âu Dương càng thêm cảnh giác, mà còn khiến cho Động Hư Tử sinh ra hoài nghi.
Nếu không phải vậy thì cuối cùng Động Hư Tử cũng sẽ không cầu xin mình về sau thả Lăng Phong một ngựa.
Thế giới này đều không hoàn mỹ, thứ hoàn mỹ quá mức ngược lại sẽ khiến cho người ta sinh hoài nghi.
âu Dương chỉ gật đầu với lời nói của Trần Trường Sinh, cũng không có nói thêm cái gì.
Từ lúc bắt đầu tiến vào nhân gian cho đến bây giờ, đằng sau mỗi sự kiện đều có bóng dáng của sư phụ nhà mình.
Bị sư phụ nhà mình tính kế không tính là chuyện mất mặt gì, nhưng loại năng lực này lại làm cho âu Dương cảm thấy có chút sợ hãi.
Sư phụ nhà mình có thể làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được!
Cũng ví dụ như mình vừa mới tự tay sửa lại quá khứ, mặc dù mình có một cái hệ thống không đứng đắn.
Nhưng không phải những tiên nhân Thượng Cổ kia cũng có thể làm được sao?
Đều đã ngã xuống suốt thời gian dài như vậy, nhưng vẫn có thể dùng vô số sự việc xảy ra tình cờ để tạo ra kết quả mà bọn họ muốn như trước!
Vì để cho lão nhị nhà mình mở lại tiên lộ mà sắp đặt đến bây giờ!
Cho nên đối với tính tình đột nhiên có thay đổi lớn của Lăng Phong, âu Dương tự nhiên mà vậy nghĩ tới lúc mình gặp được Lâm Phong ở nhân gian.
Lúc ấy mình đã hỏi thăm về sư phụ Hồ Vân nhà mình, nhưng sự xuất hiện của Lâm Phong lại không có ở trong thôi diễn của sư phụ nhà mình.
Sự xuất hiện của Lâm Phong trở thành một biến số!
Điều này làm cho âu Dương không dám tùy ý đi động Lăng Phong hiện tại lần nữa, thậm chí trở nên có chút sợ đông sợ tây.
âu Dương lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên cảm giác bầu trời xanh thẳm trở nên bí hiểm.
Chờ sau khi sư phụ trở về, hảo hảo hỏi lão sắc quỷ kia nên làm như thế nào đi!
Mỗi khi nhớ tới sư phụ háo sắc lại không đứng đắn nhà mình, mặc dù có chút đau đầu nhưng hắn vẫn luôn đáng tin cậy khi có chuyện ngoài ý muốn.
âu Dương suy nghĩ trong đầu hàng vạn hàng nghìn, nhưng tốc độ cắn nuốt toàn bộ bí cảnh tiên nhân của Lãnh Thanh Tùng lại không hề dừng lại.
Hình như muốn hấp thụ toàn bộ bí cảnh tiên nhân vào trong đóa đóa sen xanh ở giữa lông mày.
Giống như tùy ý túm lấy một điểm từ bên trong một quả khí cầu sau đó kéo dài ra, toàn bộ khí cầu đều bắt đầu biến hình theo điểm này.
Tất cả các kiếm tu đều hoảng sợ nhìn con chó lạp xưởng khổng lồ đang ở phía sau, trên lưng nó có hai thiếu niên đang nâng cao một người lên, mà người được nâng lên kia đang hấp thụ tất cả mọi thứ của nơi này!
Giống như chỉ cần chạy chậm một chút là sẽ bị người kia hấp thụ mất!
Vừa buồn cười vừa khủng bố.
"Mẹ nó! Là tên chiến thần xách chó kia! Ngươi đừng qua đây!"
"Nhanh lên! Nhanh lên nữa! Còn thiếu chút nữa là có thể rời khỏi nơi này! Không nên coi thường ta nha hồn đạm!"
"Mẹ, nơi này thật kinh khủng, ta muốn về nhà!"

Tất cả kiếm tu vừa điên cuồng chạy như bay về phía cột ánh sáng xanh, vừa gào khóc thảm thiết.
May mắn chính là, vốn trong tất cả tu sĩ, kiếm tu lấy tốc độ làm sở trường, tuy rằng tốc độ hấp thụ của Lãnh Thanh Tùng rất nhanh, nhưng vẫn thua kém tốc độ toàn lực phi hành của tu sĩ kỳ Kết Đan.
Thẳng đến sau khi âu Dương và Trần Trường Sinh nâng Lãnh Thanh Tùng bay ra khỏi bí cảnh tiên nhân, tất cả các tu sĩ đã chạy ra khỏi.
Mới vừa chạy ra khỏi bí cảnh tiên nhân, toàn bộ bí cảnh tiên nhân cũng vừa vặn bị đóa sen xanh ở giữa lông mày Lãnh Thanh Tùng hấp thụ hoàn toàn.
Cả người Lãnh Thanh Tùng đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.
Bạch Phi Vũ dừng ở trước mặt âu Dương, tiến lên kiểm tra Lãnh Thanh Tùng một chút, sau đó ngẩng đầu ý bảo Lãnh Thanh Tùng không có việc gì.
âu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngủ say, hắn nhất thời tức giận mà không có chỗ phát tiết, bắt đầu từ khi bước vào bí cảnh tiên nhân, lão nhị nhà mình đều nằm thắng, hoàn toàn chính là mình lấy mạng ra gánh.
Kết quả Lãnh Thanh Tùng nằm thắng ngược lại trở thành người thắng lớn nhất, mình ngoài một con chó ra thì không có cái gì.
Nghĩ tới đây âu Dương đã muốn giơ tay lên cho lão nhị trước mặt hai cái tát, để tiêu tan đi tức giận của mình.
Đột nhiên có nước rơi trúng mặt âu Dương, âu Dương nhíu mày, giơ tay lau đi giọt nước trên mặt, lại phát hiện nó sền sệt khác thường.
Hắn cúi đầu nhìn lại, trên tay lại có thêm một vệt đỏ tươi!
Trên trời bắt đầu đổ mưa, mà trận mưa này cũng không phải là mưa bình thường, mà là giọt mưa hòa lẫn với máu loãng và cùng với đó còn có vô số âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Đông! Đông! Đông!
âu Dương ngẩng đầu lên nhìn lại, cả người cũng sững sờ tại chỗ.
Mỗi một tiếng vật nặng rơi xuống đất đều đại biểu cho một cỗ thi thể nện trên mặt đất!
Những thi thể kia là những đại tu sĩ kia do âu Dã Tử bị tiên nhân mê tâm trí khống chế thân thể của Lãnh Thanh Tùng chém giết ở trong cung điện!
Tất cả mọi người đứng trong trận mưa máu này, trên người đều bị mưa máu tỏa ra mùi máu tươi làm ướt quần áo.
Bầu không khí bắt đầu trở nên có chút ngưng trọng, vô số kiếm tu nhìn về phía mấy người âu Dương, trung tâm nhất là trên người Lãnh Thanh Tùng vẫn còn đang hôn mê được ba người bảo vệ âu Dương ở giữa kia.
Các kiếm tu bốn phía yên lặng bao vây, đám người tầng tầng lớp lớp vây quanh bốn người âu Dương vào vị trí trung tâm nhất.
Mấy trăm kiếm tu kỳ Xuất Khiếu trở lên cứ chết thảm như vậy, bọn họ thân là kiếm tu, đối mặt loại chuyện này tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù cho thực lực của mình thấp kém, tất cả mọi người dùng chung nửa cái đầu óc, nhưng khi đối mặt yêu tà sát hại đồng loại, người đầu tiên lao ra nhất định là kiếm tu.
Bởi vì cho dù là bọn họ không dám lên tiếng, kiếm trong tay cũng sẽ không im lặng!
Áo trắng trên thân Bạch Phi Vũ chấm chấm những vết đỏ tươi, khí chất ôn hòa nho nhã lại tăng thêm một tia yêu dị.
Mặt nạ màu trắng bạc của Trần Trường Sinh đã bị máu nhuộm đỏ hơn nửa, giống như ác quỷ đến từ địa phủ.
âu Dương đã bị máu thấm ướt quần áo, một tay chống Tịnh Tử ở trên đầu vai.
Không chỉ là ba người bọn họ, kiếm tu của cả tòa thành đều không có dùng chân nguyên chấn động né tránh máu tươi, mà để máu tươi tùy ý nhỏ ở trên người mình.
Điều này đại biểu, món nợ máu này được bọn họ tiếp nhận!!
"Soạt soạt soạt!"
Vô số tiếng rút kiếm không ngừng vang lên, kiếm tu của cả tòa thành đều rút kiếm trong tay ra.
Bầu không khí bắt đầu trở nên dạt dào sát ý, không khí giết chóc bao phủ cả tòa thành.
Các kiếm tu cần một công đạo!
Bạch Phi Vũ cầm Thanh Phong kiếm trong tay, hai tay Trần Trường Sinh áp sát ở trong ống tay áo, một tay âu Dương xách theo Tịnh Tử.
Ba người đưa lưng về phía Lãnh Thanh Tùng bảo vệ hắn ở chính giữa, đối mặt với kiếm tu của cả tòa thành.
Bất kể là họ có tự nguyện hay không, những người này đích thật là do sư huynh đệ nhà mình giết chết.
Lúc này nếu thề thốt phủ nhận thì đối với người kiêu ngạo như bọn họ mà nói là không mở miệng được.
Cùng lắm thì mang theo Lãnh Thanh Tùng giết ra khỏi Chú Kiếm thành!
Một tay âu Dương xách theo Tịnh Tử, máu tươi ở trên mặt chảy xuôi đến bên miệng.
Phi một tiếng, phun một ngụm nước bọt rồi lau máu trên mặt đi, âu Dương nắm chặt chân sau của Tịnh Tử trong tay, cười lạnh một tiếng nói:
"Công đạo? Ta xem mẹ ai muốn công đạo với ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận