Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 583: Thiên địa này đối với ta không có cái gì là bí mật!

âu Dương yên lặng rút ra cuốn sổ tay của mình, lại xé ra một trang trong đó.
Ban đầu, cuốn sổ còn dày cộp nhưng hiện giờ đã mỏng dính không còn nhìn ra hình dáng.
Chỉ còn duy nhất một trang giấy lẻ loi sót lại trong cuốn sổ.
Trên tờ giấy ấy cũng chỉ có một hàng chữ.
Tuy rằng hiện tại mắt hắn không nhìn thấy nhưng hàng chữ do chính tay mình viết ra, âu Dương làm sao có thể quên được?
Lúc viết ra hàng chữ ấy, hắn đã im lặng suy ngẫm rất lâu.
Mỗi một nét bút viết xuống đều khiến cho âu Dương đau lòng khôn nguôi.
“Đại sư phụ! Ta tới đón ngài! " Từ phía sau giọng nói của tiểu Lông Bông vọng đến.
âu Dương vội vàng cất quyển sổ tay chỉ còn lại một trang giấy đi, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Tiểu Lông Bông nhìn thấy mảnh vải băng trên mắt âu Dương thì giật mình lo lắng hỏi: "Đại sư phụ, ngài làm sao vậy?
âu Dương không có trả lời câu hỏi của tiểu Lông Bông thay vào đó hắn giơ ngón tay chỉ chỉ bầu trời, cười nói: "Tiểu tam à! Ngươi có thấy thế giới treo ngược trên bầu trời không?”
Tiểu Lông Bông ngẩng đầu nhìn thế giới treo ngược trên bầu trời, hơi mê mẩn mở miệng nói: "Cảnh tượng này giống như ở trong một giấc mơ, hình như có thứ gì đó trong thế giới kia đang vẫy gọi ta!"
“Khi nào có thời gian chúng ta đi đến đó nhé?" Đột nhiên, âu Dương cười nói.
“Đến đó sao?" tiểu Lông Bông nuốt một ngụm nước miếng, cậu bé luôn cảm giác được nơi đó sắp có chuyện xảy ra.
Sau khi học Đạo mười năm, hiện giờ tiểu Lông Bông đã không còn bộ dáng kì quái gầy như khỉ trước kia.
Tuy rằng khuôn mặt vẫn giống một con khỉ với chiếc mỏ nhọn và đôi má hóp nhưng trên khuôn mặt giống khỉ đó lại tràn đầy sự trầm ổn và an nhiên, đôi mát xám khói loé ra ánh mắt trang nghiêm, thanh tịnh như người tu hành xa cách thế tục.
Nhắc tới việc thảo luận Đạo pháp, ngoại trừ Phật pháp ra, khả năng của hắn chỉ hơi kém hơn so với Triệu Thiên Tôn, còn trên dưới Thanh Vân tông không ai có thể thảo luận Đạo pháp với hắn!
Nhưng tu vi của tiểu Lông Bông lại không có bất kỳ tiến bộ nào, hắn cũng giống như âu Dương sau khi đạt đến Trúc Cơ thì tu vi không tăng lên nữa.
Mặc dù vậy nhưng đối với năng lực lĩnh ngộ Đạo pháp, Đạo vận đều rất mạnh, thậm chí có thể từ một suy ra ba.
Ở trong vòng mười năm Cảnh giới nâng cao tới Hợp Thể cảnh đại yêu!
Nhưng thân thể hắn lại giống như cái phễu, hoàn toàn không có cách nào chứa đựng được nguyên khí thiên địa.
Mặc dù âu Dương đã từng vì tiểu Lông Bông ra tay ngăn cản Thiên Phạt, mạnh mẽ cưỡng ép cải mệnh.
Nhưng tiểu Lông Bông vẫn như cũ bị đánh lên người, bị trời bỏ rơi.
Chỉ có cảnh giới mà không có tu vi.
Thậm chí truyền thừa của Tiên Thiên Yêu Thần ban đầu có trong Vạn Yêu Điện cũng đã bị luyện hóa hết vào trong thân thể của hắn, nhưng tu vi vẫn trở về lúc ban đầu là giai đoạn Trúc Cơ Kỳ.
Động Hư Tử thở dài nhìn tiểu Lông Bông an ủi:”Nếu không phải thể chất ngươi cổ quái thì cũng không có khả năng ngay lập tức đã có thể hiểu hết vạn pháp”.
Người ta gọi cái đó là “ Việc lớn việc nhỏ, là phúc hay hoa đều do trời định!”
Tuy rằng tiểu Lông Bông rất kính trọng vị lão đạo sĩ râu dài này, nhưng đối với những lời đạo sĩ vừa nói, hắn vẫn hờ hững phủ nhận.
“Đều do trời định? Trời dựa vào cái gì định đoạt ta? Ta dựa vào cái gì phải nghe theo trời?”
Hắn đã tự mình học hỏi lĩnh hội hết toàn bộ vạn pháp, chỉ cần có thể chữa trị thân thể, chắc chắn hắn có thể trở thành yêu tu mạnh nhất thiên hạ.
Đến lúc đó nhất định hắn có thể cứu được Sư phụ ra!
Nghĩ đến Trần Trường Sinh, Tiểu Lông Bông nhìn về phía âu Dương.
Đại Sư phụ nói, hiện tại chưa phải lúc đi cứu sư phụ, khi nào đến lúc đại sư phụ sẽ đưa hắn đi cứu sư phụ.
Tiểu Lông Bông tin tưởng âu Dương sẽ không lừa hắn.
Một người mạnh như sư phụ cũng rất tin tưởng vị đại sư phụ này, vậy thì hắn có lý do gì không tin tưởng đại sư phụ chứ?
Cũng không biết có phải do Tiểu Lông Bông tách ra từ nguyên anh của Trần Trường Sinh hay không nhưng mà đối với âu Dương, Tiểu Lông Bông có sự gắn bó và tin tưởng khác thường.
âu Dương giơ tay lên, tiểu Lông Bông tự giác cúi đầu để cho âu Dương sờ sờ đầu mình.
“Sau này ta nhất định sẽ đặt cho ngươi một cái tên thật kêu! "âu Dương khẽ cười nói.
“Phải thật kêu, phải thật mạnh mẽ! "Tiểu Lông Bông gật gật đầu ngoan ngoãn nói theo.
âu Dương vừa định gật đầu đồng ý, nhưng đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn, âu Dương giật mình, hắn đang muốn từ trong nhẫn không gian rút ra một cây ngân châm.
Nhưng ngân châm mới chỉ vừa cầm vào tay thì vẻ mặt của âu Dương đã trở nên đờ đẫn.
Quá trình từ tỉnh táo đến ngây ngốc diễn ra quá đột ngột, ngày càng nhanh hơn.
âu Dương bắt đầu cười, vẻ mặt trở nên ngây ngốc, nước miếng không tự chủ chảy ra từ khóe miệng, nước mũi cũng không tự chủ chảy ra.
Tiểu Lông Bông đang híp híp mắt hưởng thụ cảm giác được vuốt đầu thì cảm thấy có thứ gì nhỏ giọt trên tóc mình, hắn giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy.
Hắn thấy âu Dương đang tự cầm cổ tay mình bắt đầu run rẩy.
Ngón tay truyền đến đau đớn làm cho âu Dương nhịn không được la to lên:
“Sao ta không nhìn thấy?! Đây là đâu? Đau quá! Ngón tay ta đau quá! A a a! Bọn họ bắt nạt ta! đều bắt nạt ta! Lại bắt nạt ta!”
Hai tay áo xanh của hắn che mắt hắn lại, những ngón tay vốn đã được cầm máu thì lúc này lại bắt đầu có máu rỉ ra, nhuộm đỏ dải băng trắng buộc quanh mắt hắn.
Trước mắt hắn hoàn toàn chỉ là bóng tối hư vô, ngón tay truyền đến đau đớn làm cho âu Dương trong trạng thái ngốc nghếch cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn.
Hắn giống như đứa trẻ ngã xuống đất, cuộn tròn thành hình quả bóng, tư thế giống như đứa trẻ ở trong bụng mẹ, đây là động tác tiềm thức theo bản năng muốn bảo vệ an toàn cho bản thân.
âu Dương vừa ôm đầu, run lẩy bẩy vừa la hét mắng chửi không ngừng:
Ai cũng đang bắt nạt ta!
Thế giới này không có người tốt!
Ta sẽ giết hết các ngươi!
Giết!!!
Aaaaaaaaa!
Đau muốn chết, ngón tay ta đau quá!
Ta muốn về nhà! Cho ta về nhà!
...
âu Dương liên tục nói những điều lung tung vô nghĩa, dường như lúc này hắn trở lại thành một đứa trẻ sáu bảy tuổi, một bên căm thù thế giới đang hãm hại tra tấn mình, một bên cầu xin khắp nơi muốn về nhà.
Bộ quần áo xanh trên người vì vũng vẫy trên mặt đất mà bám đầy bụi bặm.
Mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng đã thành rối bù không ra hình dáng, khuôn mặt ngờ nghệch, đầy nước mắt, nước miếng.
Đương nhiên chuyện này sẽ không xảy nếu hắn có thể khống chế được bản thân.
Cho nên khi điên mới biết đau.
Ngốc nghếch bị đau mới biết kêu.
Cảnh tượng trước mắt này, tiểu Lông Bông cũng không biết đã nhìn thấy qua bao nhiêu lần.
Tiểu Lông Bông lặng lẽ tháo xuống bó dây tiên mà âu Dương đưa cho hắn ra khỏi đầu.
Lúc âu Dương đưa dây cho hắn, dây tiên này đã được âu Dương cẩn thận buộc thành vòng.
Hiện tại tiểu Lông Bông cũng đã biết công dụng của bó tiên dây này.
Ít nhất bây giờ nó được sử dụng giống như công dụng của một sợi dây thừng bình thường!
Động tác của tiểu Lông Bông thuần thục nhanh nhẹn cẩn thận trói âu Dương lại.
âu Dương muốn chống lại nhưng hoàn toàn không có cách nào điều khiển được lực lượng trong thân thể, ở trước mặt một con vượn to lớn cao hơn hai mét, âu Dương cao một mét bảy tám chỉ giống như một con gà con.
Tiểu Lông Bông trói âu Dương lại và cõng hắn lên lưng.
âu Dương bị trói vẫn la hét, lớn tiếng mắng tất cả những thứ làm tổn thương mình.
Khóc và cười, điên cuồng và la hét.
Kèm theo sự ngu ngốc và làm loạn của âu Dương thì dường như đất đai, sông núi cũng mất đi sự giám sát, bắt đầu trở nên sống động, phát ra tiếng thở gấp gáp nhưng cực kì nhẹ.
âm thanh của tiếng thở này có phạm vi rất rộng nhưng lại rất mỏng nhẹ, khó có thể nghe thấy.
Thậm chí ngay cả Đổng Húc Tử cũng không thể nhận ra!
Giống như có tiên nhân nào đó đang thầm thì nói chuyện lừa dối...
Bạn cần đăng nhập để bình luận