Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 687: Hữu duyên vô phận

Trần Trường Sinh đứng dậy bay ra ngoài dòng sông thời gian, đứng chung với Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ.
Cảnh giới của ba người bắt đầu tăng lên, trên đỉnh đầu họ hiện ra khánh vân vạn dặm, trong đó không ngừng xuất hiện hình ảnh sáng lập thế giới.
Trong không trung không có tiếng nhạc vang lên hay trên mặt đất xuất hiện sen vàng nhưng sư huynh đệ ba người đều biết rõ, lúc này, bọn họ đã hiểu được đại tiêu dao, đại tự tại là gì.
Ba người đều siêu thoát khỏi dòng sông thời gian, trở thành người dẫn đường của thời đại này.
Đây là ba người ứng kiếp thành công, tự thân nỗ lực trở thành ba vị Chí Thánh chi tôn!
Lãnh Thanh Tùng nhìn dòng sông thời gian dưới chân, hờ hững nói: "Bây giờ kiếp nạn dòng sông thời gian đại kiếp đã trôi qua, công đức của chúng ta đã viên mãn, thế giới tự nhiên sẽ nhất thống!"
"Phải!" Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh gật đầu xác nhận.
Mặc dù ba người chung nhận thức, dòng sông thời gian dưới chân bắt đầu lao nhanh, thế giới bắt đầu chặt chẽ sát nhập vào một chỗ.
Ngày này, chúng sinh trong thế giới cùng nhau ngẩng đầu, giống như đồng thời cảm nhận được, sau ngày hôm nay toàn bộ thế giới sẽ nghênh đón sự thay đổi lớn!
Bây giờ trong thời gian tuyến, trong trí nhớ của ba vị chí cao, ba người ứng kiếp sinh ra, cùng là đệ tử của Tiểu Sơn Phong, Lãnh Thanh Tùng là Đại đệ tử, Trần Trường Sinh là Nhị đệ tử, Bạch Phi Vũ là Tam đệ tử, Hồ Đồ Đồ là Tứ đệ tử, Tiêu Phong là Ngũ đệ tử, vị thứ sáu là khí vận chi tử ứng kiếp lần sau, Triệu Tiền Tôn!
Cùng nhau tu hành do Phó chưởng giáo Thanh Vân Tông Hồ Vân dạy dỗ, cũng tại trong kiếp nạn của thế giới, kế thừa tất cả đại tu sĩ ngày xưa chống bầu trời, cảm ngộ lí lẽ của thế giới trở thành người lãnh đạo của thời đại mới.
Lãnh Thanh Tùng cảm ngộ tình cảm của thế giới, trở thành thanh kiếm mạnh nhất trên đời.
Bạch Phi Vũ sáng lập Thần đạo, các thần bảo vệ chúng sinh!
Trần Trường Sinh tập hợp Ma tộc, quay về thế giới!
Ba người đều là người có công đức lớn với thế giới, tự nhiên sẽ vượt ra khỏi dòng sông thời gian.
Đối với chuyện này, ký ức của ba người giống hệt nhau. Ba người có thể tu thành đạo đều nhờ sự trợ giúp rất lớn từ ân sư dạy dỗ họ là Hồ Vân! Mặc dù hắn không đứng đắn, nhưng lại vì giúp ba người thành đạo mà không tiếc lấy mạng sống thay đổi số mệnh mới giúp ba người có thành tựu như bây giờ!
Rõ ràng trở thành tồn tại chí cao, cũng tại hôm nay, hiểu ra con đường của bản thân. Nhưng bây giờ, khi ba người đã tu thành đại đạo, nhưng trong lòng lại trống rỗng, dù kinh ngạc không biết tại sao lại như vậy, nhưng ba người lại không có thời gian đi nghiên cứu.
Hôm nay, trên thế giới này đã không còn bí mật gì có thể che giấu bọn họ, trong lòmg bọn họ cảm giác được trống rỗng là bởi vì sau khi thành đạo, đến đỉnh phong thì sẽ cảm giác trống rỗng.
Bây giờ không phải lúc để ý tới tình cảm, bây giờ thế giới đã được chúng sinh nâng lên. Thời đại thịnh vượng sắp xuất hiện, còn có rất nhiều chuyện để bọn họ đi làm.
Ba người đứng trong dòng sông thời gian, nhìn hướng dòng sông đang chảy xiết thì thấy một tòa núi cao nguy nga đứng vững ở phương xa.
Đó là kiếp nạn lần sau, cũng là nơi bọn họ có thể nhìn thấy người siêu thoát thế giới!
So với lúc trước, vô số thiên kiêu hy sinh vì nghĩa dẫn đạo chúng sinh tránh né kiếp nạn thì bây giờ khi siêu thoát dòng sông thời gian, bọn họ có thể nhìn thấy lần kiếp nạn tiếp theo ở đâu, dù không biết sẽ lấy cách nào xuất hiện, nhưng cũng có thể suy đoán hình thức cụ thể của kiếp nạn.
Bọn họ mới có thể càng ung dung đối phó kiếp nạn lần sau!
Từ đây, thế giới này thoát khỏi hi sinh, có thể dùng cách nhẹ nhàng nhất để vượt qua kiếp nạn lần này. Cảnh vô số tu sĩ chịu chết sẽ không xảy ra nữa.
"Sư huynh chứng kiến, thần đạo sẽ phát triển, tu sĩ của thế giới sẽ tuân theo quy định của thế giới!" Bạch Phi Vũ đứng một bên ôm Lượng Thiên Xích, bình tĩnh nói.
"Tu sĩ trên đời này tu là đại tiêu dao, đại tự tại, vì sao phải tuân theo quy định của thế giới?” Trần Trường Sinh nhíu mày hỏi.
Bạch Phi Vũ cũng không trả lời hắn, ngược lại nhìn Lãnh Thanh Tùng, giống như đang đợi Lãnh Thanh Tùng ủng hộ.
Lãnh Thanh Tùng nhìn thoáng qua dòng sông thời gian, hờ hững nói ra: "Thần minh sẽ cách nhân gian!"
Bạch Phi Vũ gật đầu, lấy ra một cần câu, nhẹ nhàng thả vào trong dòng sông thời gian bên. Cần câu đón gió thì dài ra, khi rơi vào dòng sông thời gian thì dần dần che khuất bầu trời.
Vách ngăn của 36 nhân gian bắt đầu bay lên trời. Vách ngăn chậm rãi mở ra, được cần câu nhẹ nhàng nâng lên.
Ngày nay, chúng sinh thấy bầu trời vốn màu vàng xanh, đột nhiên trở nên xanh thẳm. Thời gian trôi qua mấy năm, bầu trời lần nữa khôi phục thành trời xanh mây trắng.
Dù chỉ là trời giả nhưng lại khiến cho tâm trạng của tất cả sinh linh có một suy nghĩ quan trọng là kiếp nạn đã qua, vạn vật có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng còn thiếu thứ gì đó!
Lãnh Thanh Tùng nhìn Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh gật đầu, tiến lên trước một bước, ngoắc tay về phía cực tây.
Một đôi mặt trời, mặt trăng từ cực tây bay ra, rơi vào trong tay Trần Trường Sinh.
Khi mặt trời, mặt trăng rơi vào trong tay Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh đột nhiên kinh ngạc, trong lòng hắn lại lưu luyến mặt trời, mặt trăng?
"Có chuyện gì?" Lãnh Thanh Tùng thấy Trần Trường Sinh chậm chạp không có động tác, bất mãn hỏi.
"Không có gì!" Trần Trường Sinh lắc đầu, mặt trời, mặt trăng trong tay bay ra.
Mặt trời, mặt trăng mới lần nữa xuất hiện trên trời xanh mây trắng. Mặt trời mặt trăng trở về, Lãnh Thanh Tùng mới hài lòng gật đầu nói: "Sau này mặt trời, mặt trăng thay đổi, không được sai sót, các thần ở trên bầu trời, hóa thành ngôi sao, nơi các thần ở gọi là Tam Thập Tam Trọng Thiên.”
"Tuân pháp chỉ của Đại sư huynh!" Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh hơi khom người đáp lời Lãnh Thanh Tùng.
"Các ngươi còn muốn bổ sung gì nữa không?" Lãnh Thanh Tùng thả lỏng bản thân, dù sao cũng là sư đệ mình, Lãnh Thanh Tùng cũng không còn ra vẻ xa lạ.
Bạch Phi Vũ lấy thẻ án phía dưới dòng sông thời gian, cau mày nói: "Thế giới sẽ sắc phong các thần, nhân yêu vu sẽ có thần!"
Trần Trường Sinh bất mãn: "Người có chí riêng, Vu Yêu cũng như thế, con đường này không được!"
"Ta có thể cho ngươi vị trí Thần Chủ, ngươi cũng có thể làm Thần Chủ của Vu tộc!" Bạch Phi Vũ nhíu mày nói.
Trần Trường Sinh cười lạnh nói: "Ý của sư đệ là để vi huynh cũng vào Phong Thần Bảng của ngươi? Vậy Đại sư huynh có thể cũng vào luôn?"
Hắn vừa dứt lời, Lãnh Thanh Tùng hờ hững nhìn Bạch Phi Vũ. Bạch Phi Vũ vốn chuẩn bị kiên trì tới cùng lập tức yểu xìu, thấp giọng nói ra: "Tất nhiên không cần!"
"Tam giới còn phải có một chút hi vọng sống, vào hay không vào, đều do chúng sinh, không thể ép buộc!" Lãnh Thanh Tùng quyết định ra chuyện này.
Bây giờ Thần đạo đang phát triển, đây là số mệnh, không ai có thể ngăn cản, nhưng tuy là số mệnh thì cũng không thể chiếm toàn bộ thế giới cho riêng mình.
Bạch Phi Vũ tức giận nhìn Trần Trường Sinh phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức nhớ tới cái gì, cười mà không cười nhìn Trần Trường Sinh: "Việc của Cửu U nên xử lí thế nào?"
Sắc mặt Trần Trường Sinh thay đổi, Cửu U chi địa dựa theo tiến trình thời gian, vốn nên ở trong một lượng kiếp trở thành lãnh địa của Vu tộc, Bạch Phi Vũ đột nhiên nhắc chuyện này làm gì?
Trần Trường Sinh trầm giọng nói: “Ba người chúng ta siêu thoát dòng sông thời gian, tự nhiên có thể thấy rõ thời gian và phương hướng của lượng kiếp lần sau, Cửu U chi địa vốn nên là Vu tộc chiếm đoạt, có gì dễ nói?"
"Nhị sư huynh nói sai rồi! Cửu U chi địa chắc chắn phồn thịnh, chỉ bằng vào một Vu tộc, làm sao có thể nắm giữ toàn bộ Cửu U?" Bạch Phi Vũ cười lạnh.
Bây giờ Cửu U đã phát triển ra một hình thái không giống văn minh của thế giới này, thậm chí phát triển đến mức ba người không thể hiểu tỉ mỉ văn minh đó là gì.
Không có lửa vẫn có thể có đèn đuốc sáng trưng, giữa người và người không cần thuật pháp vẫn có thể liên hệ.
Dạng văn minh này như một viên hạt giống chậm rãi mọc rễ nảy mầm trong Cửu U.
Văn minh trong Cửu U là của sư tổ bọn họ, đã từng là Nhân Tổ biến thành, ba người trừ cảm thấy tò mò với văn minh này hạt giống, nhưng cũng có cảm giác thân thiết khó hiểu.
Mà lúc này Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ cũng không còn là một người, mà đại biểu cho thần minh và Vu tộc phía sau mình.
Bọn họ muốn tranh giành quyền thống trị cho đạo thống của mình ở thế giới này.
Bây giờ trong chí cao tồn tại, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đều cảm thấy đối phương khó chịu, trong lòng cũng không biết vì sao rất bất mãn với đối phương.
Lãnh Thanh Tùng làm Đại sư huynh, sau khi sắp xếp xong thế giới này thì chắc chắn sẽ tiến về trong cung điện trong pháp tắc Hỗn Độn tu hành. Từ đây, nếu thế giới không có nguy hiểm thì hắn sẽ không ra.
Tại trên đạo thống, Lãnh Thanh Tùng không có xung đột với hai người, nhưng bây giờ Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ vừa mới bắt đầu đã có xung đột.
Ba người được chúng sinh đưa ra dòng sông thời gian, không giống với ba tộc tiên thiên, và tiên, lúc này bọn họ có thể thấy rõ phương hướng dòng sông thời gian lao nhanh và khó khăn mà nó gặp phải.
Lần lượng kiếp sau còn chưa đến, ba người cũng đã sớm thấy được lượng kiếp đến.
Đối với lần lượng kiếp sau, thế giới phải làm như thế nào, ba người đã có phương án riêng cho mình.
Dạng lượng kiếp này, trong thế giới cũng thiếu chém giết và phân tranh!
Lãnh Thanh Tùng nhíu mày nói: "Trước lần lượng kiếp sau, Cửu U chi địa không có chủ, sau lần lượng kiếp sau, Cửu U thuộc về ai thì dựa vào bản lĩnh!"
Trần Trường Sinh bất mãn, nhưng lại sợ Lãnh Thanh Tùng nên không làm ầm ĩ, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Phi Vũ đang cười, tạm thời coi như thôi.
Lãnh Thanh Tùng suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Đại tu sĩ hấp thu khí vận, không có lợi cho dòng sông thời gian phát triển, chỉ cần đại tu sĩ đạt tới Tiên Nhân cảnh, tự nhiên có thể thành tiên, nhưng người thành tiên không được ở lại thế giới mà phải mở tiểu thiên thế giới trong Hỗn Độn! Lấy tiểu thiên thế giới cung cấp nuôi dưỡng đại thiên thế giới!"
"Được!" Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ gật đầu, đồng ý phương án của Lãnh Thanh Tùng.
Phương án này chẳng những có thể để những tu sĩ không nguyện ý chịu quy tắc thế giới trói buộc đạt được đại tự tại, đại tiêu dao, cũng có thể ở trong hỗn độn chứng được đại đạo thuộc về bản thân. Hơn nữa, cũng có thể để thế giới này ngày càng lớn mạnh!
Vô số tu sĩ ở trong Hỗn Độn mở ngàn vạn tiểu thế giới, sau khi những thế giới nhỏ này dựa vào thế giới lớn trưởng thành thì có có thể trả lại đại thiên thế giới, cung cấp vô số chất dinh dưỡng kéo dài dòng sông thời gian của đại thiên thế giới.
Dù sao, đây là cách xử lí tốt nhất với tu sĩ ở thế giới này, cũng giúp dòng sông thời gian có thể tiếp tục tồn tại.
Khi gặp chuyện quan trọng hai người luôn có ý kiến thống nhất.
Thấy hai người không nói tiếp, Lãnh Thanh Tùng mới chậm rãi nói: "Bây giờ kiếp nạn đã qua, ba người chúng ta thành tựu Chí Thánh chi cảnh, cũng nên thông báo thiên hạ!"
"Được!" Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ gật đầu phụ họa.
Trên mặt ba người không vui không buồn, cùng hạ xuống dòng sông thời gian, lúc này, tất cả chúng sinh không có gì che giấu được ba người. Thế giới này không có bí mật gì trong mắt ba người cả.
Lãnh Thanh Tùng tiến lên trước một bước, hờ hững nói: "Nay kiếp nạn đã qua, thế giới sẽ phát triển, chúng sinh đều thoát khỏi bể khổ, đã có ba vị Thánh Nhân, nhận uy đức của thế giới, phù hộ thế giới an khang!"
Tiếng nói không lớn nhưng lại truyền khắp toàn bộ thiên hạ.
Bên tai chúng sinh đều vang lên câu nói của Lãnh Thanh Tùng, họ có cảm giác nên nhao nhao quỳ lạy về phía đông, cảm ơn ân đức của Thánh Nhân.
Một ngày này, trời trong trăng sáng.
Có Thánh Nhân thành đạo trong thế giới!
Tử Khí Đông Lai ba vạn dặm, mặt đất mọc sen vàng, hoa rơi từ trên trời xuống, đủ loại hình ảnh xuất hiện.
Lí lẽ của thế giới xuất hiện, ngày này, nếu tu sĩ gặp khó khăn trong tu hành thì sẽ tiến về phía trước một bước.
Thánh Nhân ra đời, thế giới vui mừng.
Vạn vật chúng sinh quỳ rạp trên đất, miệng nói ân đức của Thánh Nhân. Chỉ có người có khát vọng lớn của thời đại này chỉ bái mà không quỳ!
Lời này tạm thời không nhắc tới!
Sau khi thông báo cho thiên hạ, Lãnh Thanh Tùng tạm biệt hai vị sư đệ, chỉ đi một mình ra Hỗn Độn. Hắn không chút do dự, nấn ná gì cả.
Khi Lãnh Thanh Tùng bước vào trong Hỗn Độn thì gương mặt trẻ trẻ bắt đầu nhanh chóng già yếu có thể thấy bằng mắt thường.
Tóc trắng râu dài, thanh kiếm Bạch Xà trong tay biến thành một cây gậy. Dáng người thẳng tắp cũng bắt đầu hơi còng xuống.
Cạch cạch cạch!
Tiếng chống gậy vang lên trong Hỗn Độn, Lãnh Thanh Tùng chống gậy, chậm rãi bước vào Hỗn Độn.
Lúc này, Hỗn Độn chi khí làm hao mòn sinh linh, đã không còn tác dụng với Lãnh Thanh Tùng. Thậm chí còn chưa đến trước người hắn thì đã tan thành mây khói.
Sau lưng là thế giới, nhưng Lãnh Thanh Tùng lại không hề lưu luyến.
Hắn chứng đạo như thế, đây là số mệnh của hắn, đối với thế giới, hắn tiến về Hỗn Độn là chuyện tốt!
Không biết đi được bao lâu, một tòa cung điện nguy nga xuất hiện trước mặt hắn. Đây cũng là cung điện luôn kêu gọi hắn sau khi hắn thành đạo Chí Thánh.
Ở đây là nơi bắt đầu của đạo, mà hắn làm thanh kiếm mạnh nhất trong thế giới nên sẽ vĩnh viễn trong coi nơi này.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ hơi cúi đầu về phía Hỗn Độn, hai người họ rất tôn kính vị sư huynh tự phong ấn Hỗn Độn vì thế giới.
Cơ thể Trần Trường Sinh cũng bắt đầu thay đổi, khuôn mặt vốn trẻ tuổi bắt đầu trở nên tang thương, biến thành trung niên. Hắn khoác trường bào màu tím vàng, cảm giác tang thương trên gương mặt tràn đầy uy nghiêm.
Mà Bạch Phi Vũ thì không thay đổi, vẫn người tuổi trẻ.
"Sư huynh, tạm biệt, gặp lại vào lượng kiếp lần sau!" Bạch Phi Vũ hơi khom người nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ, cũng không nói chuyện, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Ngày này, ba Thánh Nhân xuất hiện trên đời. Cũng bắt đầu từ ngày này, thế giới hướng tới thời đại mới.
Thời đại này là thời đại Thánh Nhân quản lí thế giới, cũng là thời đại do chúng sinh làm chủ. Cũng bắt đầu từ ngày này, có một người bị triệt để lãng quên. Giống như hắn chưa từng có xuất hiện. Hoặc nói trên thế giới này chưa bao giờ có vị trí của hắn.
Cái gọi là: có họ không có tên, có duyên không có phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận