Bắt Đầu Thiên Sư Kiếm Bị Trộm, Bần Đạo Trở Tay Lôi Pháp

Chương 73. Người cùng con chồn ở giữa, còn có thể hay không có chút tín nhiệm?

**Chương 73: Giữa người và chồn tinh, lẽ nào không thể có chút tin tưởng?**
Trên bầu trời Thiên Đỉnh Đại Học, theo lệ thường, con quỷ kia đã bị thiên sư dùng thông thiên lục lôi pháp phù triện chém g·iết tại chỗ.
Cùng lúc đó, cách Thiên Đỉnh Đại Học năm mươi cây số về phía bên ngoài.
Có một ngọn núi hoang, được người dân bản xứ gọi là Tiểu Lê Sơn, nơi đây xây dựng một ngôi miếu thần đã bỏ hoang nhiều năm.
Trong miếu thần thờ phụng hai pho tượng thần, một mặt xanh nanh vàng, một mặt đỏ nanh nhọn.
Bởi vì nhiều năm không có người tu sửa, hai pho tượng thần trong miếu Tiểu Lê Sơn này đã lâu năm không được chăm sóc, hư hỏng đến không còn nhận ra hình dáng.
Hai pho tượng thần còn bị người ta dùng thủ đoạn đặc thù buộc dây đỏ, dán lên hôi phù.
Dường như phong ấn tượng thần lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, hai pho tượng thần vốn đã dữ tợn, hình dạng càng lộ ra đặc biệt k·h·ủ·n·g ·b·ố, đáng sợ.
Mà trong miếu sơn thần, giờ phút này sắc mặt càng thêm dữ tợn, là một người đàn ông gầy như que củi, toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương.
Người đàn ông này mặc một bộ áo bào đen, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cỏ dưới chân tượng đá Sơn Thần.
Bởi vì quá gầy gò, làn da khô quắt, hắn ngồi khoanh chân ở đây nếu bất động, nhìn qua liền giống như một bộ th·i ·t·hể khô héo đã c·hết nhiều năm.
Thế nhưng, vào thời khắc này, người đàn ông gầy gò này lại đột nhiên mở to mắt, trong hai mắt, rõ ràng mang theo cực kỳ sâu đậm oán hận và tức giận.
"Baka nha đường! Đồ hỗn đản đáng c·hết! Đáng c·hết Long Hổ Sơn thiên sư! Làm hỏng đại sự của ta!"
Người đàn ông gầy gò vừa mở miệng, chính là mắng chửi người bằng tiếng nước Yamato.
Hiển nhiên, quê quán của hắn đến từ nước Yamato kế bên.
Mà hắn vừa mở miệng chính là tiếng nói cực kỳ khàn khàn, loại thanh âm kia, không giống như người bình thường có thể phát ra.
Nghe vào có chút tương tự tiếng kéo ống bễ kết hợp cùng tiếng cối đá, phảng phất là âm thanh phát ra từ trong phổi.
Thanh âm này, cùng với âm thanh khàn khàn mà con quỷ vương trong Thiên Đỉnh Đại Học nghe thấy bên tai, bảo nàng ta chạy trốn là giống nhau như đúc.
Rõ ràng, người đàn ông gầy gò này cùng con lệ quỷ trong Thiên Đỉnh Đại Học có mối liên hệ thiên ti vạn lũ.
Con quỷ vương kia bị Tần Dương đánh c·hết, người đàn ông gầy gò này rõ ràng cũng có cảm ứng.
Nhưng hiện tại hắn hận không phải Tần Dương g·iết con quỷ vương mà hắn nuôi, mà là bởi vì hắn tổn thất một vị trí trọng yếu tại Thiên Đỉnh Đại Học.
Rất rõ ràng, Thiên Đỉnh Đại Học đối với người đàn ông gầy gò này mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng yếu.
Thế nhưng, người đàn ông gầy gò này phẫn nộ một hồi, đợi hắn lắng lại cơn giận, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.
"Tuy nhiên, đây cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, Long Hổ thiên sư g·iết con Quỷ Vương này, hẳn là cũng đã thỏa mãn ý nguyện rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Đỉnh Thị.
Chỉ cần vị Long Hổ Sơn thiên sư kia không chú ý tới bố cục của ta, không nhúng tay vào đại cục diện tổng thể bên trong Thiên Đỉnh Thị, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến đại sự của ta.
Dù sao bố cục nhiều năm như vậy, những việc nên hoàn thành cũng đã hoàn thành, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể thành công, hiện tại có Thiên Đỉnh Đại Học hay không cũng không phải là vấn đề quá mức trọng yếu.
Con quỷ vương kia c·hết thì cũng c·hết rồi, dù sao hiện tại cũng không có giá trị lợi dụng quá lớn, chỉ cần ta có thể bước ra bước cuối cùng kia, từ đây thiên địa rộng lớn, cho dù là mười cái Long Hổ thiên sư cũng không làm khó được ta!"
Người đàn ông gầy gò nước Yamato này không biết là đầu óc có chút vấn đề hay là tinh thần không ổn định.
Khi thì phát sầu khi thì đắc ý.
Bất quá, từ trong lời nói của hắn có thể nghe được, người này bức thiết hi vọng Tần Dương - Long Hổ thiên sư xử lý xong chuyện ở Thiên Đỉnh Thị liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, không cần phá hư đại sự của hắn.
Hiển nhiên, người đàn ông gầy gò nước Yamato này đã ẩn núp tại Thiên Đỉnh Thị nhiều năm, nhiều năm như vậy một mực ở tại ngọn núi hoang Tiểu Lê Sơn này, một mực mưu đồ thứ gì đó...
Mà ở một bên khác, trong Thiên Đỉnh Đại Học, Hoàng Bì Tử cách cửa sổ nhìn thiên sư một đạo thông thiên lục lôi vượt qua mấy trăm mét chém g·iết con Quỷ Vương đang chạy trốn.
Nhìn con quỷ vương c·hết theo kiểu thả pháo hoa, Hoàng Bì Tử cũng là trong lòng phát lạnh.
Đây chính là thủ đoạn của thiên sư!
Long Hổ Sơn lôi pháp, quả nhiên k·h·ủ·n·g ·b·ố!
Còn may thiên sư lúc đó tha cho mình một mạng, nếu không, kết cục của mình cùng quỷ vương kia sợ là không khác biệt là bao.
Dưới lôi pháp, con quỷ nào dám chống lại?
Tuy nhiên, nhìn thiên sư dùng ra ngũ lôi phù có uy lực to lớn như vậy, Hoàng Bì Tử trong lòng có một bụng nghi hoặc.
"Thiên sư, vì sao ngài dùng Phù Triện uy lực lại lớn như vậy? Trước đó, mấy tấm ngũ lôi phù của ta đối phó lệ quỷ kia không có uy lực lớn như vậy?"
Hoàng Bì Tử nhớ tới lúc ban đầu mình chiến đấu cùng lệ quỷ kia trong ký túc xá.
Khi đó, lệ quỷ kia còn không có hiện ra bản tướng, thực lực cũng chỉ ở cấp bậc Quỷ Tướng, có thể cho dù là cấp bậc Quỷ Tướng, Hoàng Bì Tử dùng ngũ lôi phù mà Tần Dương cho mình oanh kích lệ quỷ kia cũng không thể đánh c·hết nó.
Về sau, lệ quỷ kia phẫn nộ khôi phục bản tướng, thực lực tăng vọt gấp 10 lần, đạt tới cấp bậc Quỷ Vương, ngũ lôi phù thiên sư cho hắn uy lực càng nhỏ, cơ bản không có khả năng tạo thành tổn thương gì cho con quỷ vương kia.
Hoàng Bì Tử nghĩ mãi mà không rõ, cùng là Phù Triện, vì cái gì Phù Triện trong tay Tần Dương có thể miểu sát con quỷ vương, ngũ lôi phù của mình uy lực lại nhỏ như vậy?
Khác biệt giữa hai bên, không sai biệt lắm tương tự như pháo và lựu đạn.
Tần Dương nhìn nó một chút: "Bởi vì ta đưa cho ngươi là ngũ lôi phù nhất giai phổ thông, còn vừa rồi ta tự mình vẽ là ngũ giai Phù Triện, tại Long Hổ Đạo môn của ta, liền xem như cùng một loại ngũ lôi phù cũng có cấp bậc khác nhau.
Nhất giai Phù Triện của ngươi uy lực tự nhiên không lớn lắm, mà ngũ giai Phù Triện của ta, miểu sát một cái Quỷ Vương không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?"
Hoàng Bì Tử nghe xong mà tê dại cả người.
Ngọa tào!
Nó liền thắc mắc vì sao cùng là Long Hổ Sơn ngũ lôi phù triện, chênh lệch giữa hai bên lại khổng lồ như vậy.
Thì ra thiên sư vốn không xem mình là người, chỉ cho nó mấy tấm đê giai Phù Triện, trách không được đánh lệ quỷ kia giống như gãi ngứa.
Hoàng Bì Tử mặt đều tái mét.
Nó mặc dù nói trước kia không phải là người tốt lành gì, nhưng từ khi cùng Tần Dương ký kết khế ước nô lệ, ít nhiều cũng xem như nửa cái người của Long Hổ Sơn.
Hơn nữa, hôm nay còn lấy thân mạo hiểm, dùng tu vi 200 năm của mình liều mạng với quỷ có tu vi 600 năm.
Vậy mà ngài chỉ cho mình mấy tấm nhất giai Phù Triện phòng thân?
Ngài còn là người sao?
Quá đáng!
Quá mẹ nó quá đáng!
Hoàng Bì Tử tức đến run người!
Chẳng lẽ đây chính là số con rệp sao?
Dùng trang bị kém nhất, chịu đòn đau nhất!
Hoàng Bì Tử nói: "Thiên sư, dù sao chúng ta cũng là người đi vào dẫn dụ quỷ, lần sau ngài tốt xấu gì cũng cho chúng ta chút Phù Triện tốt hơn, ta nguy hiểm một chút không sao cả, nhưng cô gái sinh viên này cũng dùng nhất giai Phù Triện, quá nguy hiểm!"
Hoàng Bì Tử chính mình không dám oán trách, nên đành nói bóng gió, dùng vấn đề an toàn của Khương Lâm để đi vào vấn đề chính.
Ai ngờ một giây sau Tần Dương nói thẳng: "Ta chỉ cho ngươi dùng nhất giai Phù Triện, Khương Lâm trên người là tam giai, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Tần Dương: Suy nghĩ như thế nào?
Ngươi sao có thể so sánh với người ta - sinh viên chứ?
Người ta học đại học, về sau là tinh anh xã hội của Long Quốc, cho nên hộ thân phù triện của nàng khẳng định có đẳng cấp cao hơn ngươi!
Ngươi thật sự cho rằng Phù Triện hai người các ngươi dùng là giống nhau?
Hoàng Bì Tử nghe vậy, như bị sét đánh.
Dựa vào!
Nó trước đó thực sự coi Phù Triện trên người mình và Khương Lâm là giống nhau.
Ai biết Phù Triện cũng chia đẳng cấp!
Nói như vậy, vừa rồi trong ký túc xá, người nguy hiểm nhất kỳ thật chỉ có mình nó?
Hoàng Bì Tử trong nháy mắt cảm thấy nhân gian này thật không đáng.
Giữa người và chồn tinh, lẽ nào không thể có chút tin tưởng?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận