Bắt Đầu Thiên Sư Kiếm Bị Trộm, Bần Đạo Trở Tay Lôi Pháp

Chương 369: Long thái độ

**Chương 369: Thái Độ Của Long Quốc**
Huyền Xung đạo trưởng truyền âm cho Tần Dương, báo rằng có quan chức cấp cao của Long Quốc tới.
Lần này sự việc hệ trọng, cho nên không phải đoàn đại biểu, mà là quan chức cấp cao thực sự của Long Quốc, trực tiếp tới Long Hổ Sơn gặp mặt Tần Dương.
Những người tới đều là những người thực sự nắm quyền.
Tần Dương nghe Huyền Xung đạo trưởng truyền âm, hắn không cần đoán cũng biết đám quan chức cấp cao Long Quốc này đến vì chuyện gì.
Vì đoạn video và thông báo từ phía Mỹ.
Mỹ hiện tại đúng là số một Lam Tinh, Mỹ đã lên tiếng, ắt hẳn rất có trọng lượng.
Lại thêm phía Mỹ tung ra video về tu tiên giả, cho nên Long Quốc không thể xem thường.
Mấy tu tiên giả kia nếu tìm tới Long Quốc gây phiền phức, lấy lực lượng hiện tại của Long Quốc, vẫn không có cách nào chống lại.
V·ũ k·hí nóng uy lực lớn đối phó với những mục tiêu lớn như Mỹ thì có tính uy h·iếp.
Nhưng đối với đám tu tiên giả này, thật sự không có tác dụng gì.
Bởi vì tu tiên giả là tồn tại đơn thể, không nói trước việc đ·ạ·n h·ạt n·hân, bom H có thể g·iết c·hết bọn họ hay không, cứ cho là g·iết được, đối phương chỉ cần đứng giữa đám đông, chẳng lẽ lại muốn g·iết mấy triệu, mấy ngàn vạn người chôn cùng hay sao?
Cho nên không thể nào, hiện tại bất kỳ thế lực nào ở Lam Tinh đều không thể chống lại được những nhân vật cấp bậc tu tiên giả này.
Long Quốc có lực lượng, lực lượng duy nhất lại ở t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn.
Cho nên bọn họ hiện tại nhất định phải thỉnh giáo t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn, xem xem Tần Dương có ý tưởng gì, có thể bảo vệ được bọn họ hay không.
Một đám quan chức cấp cao Long Quốc đi vào Long Hổ Sơn, cầu kiến t·h·i·ê·n sư.
Tần Dương để Huyền Xung đạo trưởng đưa bọn họ lên t·h·i·ê·n Sư phủ.
Sau khi vào t·h·i·ê·n Sư phủ, chính là dâng trà, trò chuyện.
Chuyện này gây xôn xao rất lớn, Phùng Thạch đang làm khách ở t·h·i·ê·n Sư phủ cũng biết việc này.
Phùng Thạch cũng tới dự thính.
Hiện tại Phùng Thạch và Tần Dương quan hệ rất tốt, ngồi ở bên cạnh tự nhiên không có vấn đề.
Hơn nữa Phùng Thạch biết bối cảnh của Tần Dương.
Nhưng bản thân Tần Dương còn không biết.
Cho nên trong lòng Tần Dương, t·h·i·ê·n Cổ Phách Mạch Hành phía sau Phùng Thạch, cũng là một trong những nội tình của Lam Tinh hiện tại.
Xây dựng quan hệ tốt với Phùng Thạch, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Quan chức cấp cao Long Quốc nhìn Phùng Thạch ngồi cùng một chỗ với t·h·i·ê·n sư.
Hỏi: "t·h·i·ê·n sư, vị này là?"
Tần Dương giới thiệu sơ lược: "Phùng đạo hữu, là một vị bằng hữu của bần đạo."
Tiếp đó, hắn nói với Phùng Thạch: "Đạo hữu, mấy vị này chính là quan chức cấp cao của Long Quốc."
Mặc dù những quan chức cấp cao này của Long Quốc không biết Phùng Thạch là ai.
Bất quá t·h·i·ê·n sư đã nói là bằng hữu, chắc hẳn thân phận không tiện nói thẳng, nhưng có thể cùng t·h·i·ê·n sư xưng huynh gọi đệ, được gọi là bằng hữu thì không phải hạng người đơn giản.
Mấy quan chức cấp cao này lần này tới cầu người, thái độ tự nhiên hạ thấp.
Bọn họ gật đầu với Phùng Thạch, vô cùng khách khí.
Phùng Thạch cũng đáp lễ, khẽ gật đầu.
Tiếp đó, chính là ngồi xuống bàn chuyện chính.
Mấy quan chức cấp cao Long Quốc hàn huyên đơn giản, liền nhắc tới thông báo của Mỹ và chuyện mấy tu tiên giả của Mỹ.
Bọn hắn nói: "t·h·i·ê·n sư, chắc hẳn mục đích lần này chúng ta đến bái kiến, ngài cũng có thể đoán được một hai phần, thông báo từ phía Mỹ, ngài hẳn là cũng đã xem rồi.
Mấy tu tiên giả bên đó, t·h·i·ê·n sư có quen biết không?"
Trong mắt những quan chức cấp cao Long Quốc này, t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn cũng là người tu tiên.
Trước hết hỏi rõ, xem hai bên có biết nhau hay không.
Để tránh l·ũ l·ụt cuốn trôi Long Vương miếu.
Tần Dương trực tiếp lắc đầu, biểu thị không biết đám người kia.
Các quan chức cấp cao của Long Quốc liếc nhau.
Không biết, thái độ này liền rất rõ ràng.
Không phải người quen, vậy chính là đ·ị·c·h nhân.
Tiếp đó, quan chức cấp cao nói: "t·h·i·ê·n sư, tình huống bây giờ nghiêm trọng, đối phương khí thế hung hăng, yêu cầu chúng ta toàn bộ đầu hàng trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này, ngài xem, Long Quốc chúng ta nên làm như thế nào?"
Đầu hàng, chính là làm con cho người khác.
Cơ hồ là giao phó toàn bộ quyền sinh sát cho người khác.
Về sau cơ hồ chính là chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Những thế lực nhỏ ở Lam Tinh không có lựa chọn.
Nhưng với những thế lực đỉnh cấp như Long Quốc, Sa Hùng, lựa chọn và đường đi của bọn họ lại rất quan trọng.
Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tần Dương nhìn thoáng qua những quan chức cấp cao Long Quốc đang có mặt ở đây.
Hắn nói: "Gần trăm năm trước, ngoại đ·ị·c·h xâm lược chúng ta, vô số tiền bối đã hy sinh, đổ máu, bảo vệ quê hương.
Long Quốc năm ngàn năm, từ trước tới nay chỉ có người ngoài thần phục chúng ta, chúng ta khi nào thần phục người khác?
Cho dù là những năm tháng đen tối nhất, chúng ta cũng là đứng thẳng lưng mà đi tới.
Các bậc tiền bối có thể làm được, chúng ta những hậu nhân này, chẳng lẽ còn chưa đ·á·n·h đã đầu hàng?"
Tần Dương cười.
Mỹ?
Tu tiên giả?
Các ngươi nói đầu hàng liền đầu hàng sao?
Cấp bậc gì?
Năm ngàn năm trước, chúng ta cũng giống như người Ai Cập đối mặt với hồng thủy; bốn ngàn năm trước, chúng ta cũng giống như người Cuba, người Babylon sử dụng đồ đồng.
Ba ngàn năm trước, chúng ta cũng giống như người Hy Lạp suy ngẫm về triết học; hai ngàn năm trước, chúng ta cũng giống như người La Mã chinh chiến khắp nơi.
Một ngàn năm trước, chúng ta cũng giống như người Ả Rập giàu có vô cùng; năm trăm năm trước, chúng ta cũng giống như người Tây Ban Nha du ngoạn biển cả!
Mà bây giờ, chúng ta và Mỹ so tài cao thấp!
Năm ngàn năm qua, chúng ta vẫn luôn ở trên bàn bài của thế giới, mà đối thủ của chúng ta đã thay đổi mấy vòng!!!
Hai chữ đầu hàng, chỉ xuất hiện trong từ điển, không nên xuất hiện trong hiện thực.
Mấy vị quan chức cấp cao hôm nay tới Long Hổ Sơn liếc mắt nhìn nhau.
t·h·i·ê·n sư đã nói đến mức này, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Đầu hàng là không thể nào đầu hàng.
Đối phương muốn thể hiện, vậy cứ để bọn họ tới.
Chơi tới cùng!
Các quan chức cấp cao lần lượt đứng dậy: "Tốt! Có câu nói này của t·h·i·ê·n sư, chúng ta liền biết nên làm gì."
"Hôm nay đã làm phiền, t·h·i·ê·n sư, cáo từ!"
Biết được ý tứ của Tần Dương, bọn họ làm việc liền dễ dàng hơn.
t·h·i·ê·n sư một mình dám đối đầu với nhiều tu tiên giả của đối phương như vậy.
Chỉ là một nước Mỹ, có gì phải sợ?
Mấy chục năm qua, Long Quốc bố cục quá ổn định.
Nhưng bây giờ, cũng nên để cho cả Lam Tinh đều được chứng kiến sự sắc bén của thanh đ·a·o đã được mài giũa nhanh chóng cả trăm năm nay.
Các quan chức cấp cao rời khỏi Long Hổ Sơn.
Sau khi trở về, rất nhanh, tài khoản chính thức của Long Quốc tuyên bố một thông tin.
Đứng sừng sững trên thế giới 5000 năm, đầu hàng chỉ tồn tại trong từ điển.
Bạn bè tới có rượu ngon, sài lang tới có súng săn!
Muốn chiến liền chiến!
Lời này vừa nói ra,
Vô số người sôi trào.
Giờ khắc này, bất kể là trong hay ngoài nước, đều sôi trào.
Trực tiếp dấy lên sóng to gió lớn.
Bên trong Long Quốc: "Ngọa tào! 66666! Uy vũ a!"
"Đợt này trâu bò! Quá bá khí!!"
"Tốt tốt tốt, nếu có chiến, triệu tất về! Cùng lắm thì liều m·ạ·n·g!"
"Làm tới bến đi các huynh đệ! Tưởng rằng mấy tu tiên giả liền có thể dọa được chúng ta sao? Chúng ta đứng sừng sững trên thế giới mấy ngàn năm, mặc dù có thể b·ị đ·á·n·h lui, nhưng tuyệt đối sẽ không b·ị đ·á·n·h bại!"
"Mỹ bây giờ có tu tiên giả chống lưng, chúng ta Long Quốc cũng có! Chúng ta có t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn, vậy thì xem xem nắm đấm của ai c·ứ·n·g hơn!"
Rất nhiều cư dân m·ạ·n·g thậm chí còn chạy tới dưới phần bình luận chính thức của Long Hổ Sơn để lại lời nhắn.
"t·h·i·ê·n sư trâu bò!!"
"t·h·i·ê·n sư trâu bò!!"
Bởi vì cơ bản đều biết, trước khi Long Quốc đưa ra câu nói này, đã phải tới Long Hổ Sơn một chuyến.
Nói cách khác, sau khi rời khỏi Long Hổ Sơn, quan chức Long Quốc mới đưa ra câu nói này.
Từ phương diện thế lực lớn, Long Quốc hiện tại cơ bản không e ngại Mỹ.
Nhưng từ phương diện tu tiên giả đơn thể, vẫn cần t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn duy trì.
Không có t·h·i·ê·n sư lên tiếng, quan chức hôm nay, sợ là rất khó có thái độ cứng rắn như vậy.
Dù sao, quan chức kỳ thật cũng rất kiêng kỵ đám tu tiên giả của đối phương.
Đám tu tiên giả kia thực lực quá mạnh, không có t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn chống lưng, quan chức cấp cao của Long Quốc không dám mạnh mẽ như vậy.
Nhưng bây giờ, t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn đã lên tiếng, tu tiên giả hắn sẽ giải quyết.
Vậy thì Long Quốc không còn gì phải lo lắng.
Trực tiếp làm tới.
Sa Hùng hàng xóm nhìn thấy Long Quốc dứt khoát như vậy, cũng đang quan s·á·t.
Bọn họ tự nhiên cũng không muốn nghe theo Mỹ, cho nên xem xem Long Quốc giải quyết như thế nào.
Nếu như có thể xử lý đám tu tiên giả của Mỹ, vậy thì liên minh cùng Long Quốc, c·h·i·ế·n với đối phương.
Sa Hùng biểu thị mình sẽ tùy tình hình mà p·h·ả·n· ·b·ộ·i.
Thế cục bây giờ rất rõ ràng.
Hiện nay toàn bộ Lam Tinh, ngay lúc này còn dám đối đầu trực diện với Mỹ cũng chỉ có Long Quốc.
Thế cục bây giờ giằng co, p·h·ư·ơ·n·g p·h·á·p giải quyết duy nhất chỉ có một.
Đại chiến Mỹ - Long.
Mỹ muốn khiến mọi người quy phục, liền phải xử lý Long Quốc.
Hoặc là Long Quốc xử lý tu tiên giả của Mỹ.
Đám tu tiên giả kia vừa rút lui, Mỹ chính là mục tiêu c·ô·ng k·íc·h, tường đổ mọi người đẩy là không tránh khỏi.......
Bên trong nước Mỹ, bọn họ không cần lo lắng các thế lực khác ở Lam Tinh.
Bởi vì vốn dĩ cũng chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép.
Chân chính có thể so găng với Mỹ trên thực tế, toàn bộ Lam Tinh cũng chỉ có Long Quốc và Nga.
Trước đó, Nga còn khiến Mỹ kiêng kỵ.
Nhưng bây giờ, bọn họ có tu tiên giả phía sau, Nga đã không đáng lo.
Duy nhất khiến bọn họ còn kiêng dè ba phần chính là Long Quốc.
Bởi vì phía sau Long Quốc, cũng có t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn chống lưng.
Thực lực của t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn bọn họ đã tận mắt chứng kiến.
Trước đó khi diệt sát cương t·h·i, bọn họ còn quan s·á·t hiện trường.
Cho nên thái độ của Long Quốc, cực kỳ quan trọng.
Quả nhiên, Mỹ nhìn thấy Long Quốc đưa ra câu trả lời.
Long Quốc, căn bản không có ý định đầu hàng.
Mà là chơi tới cùng.
Mỹ có chút đau đầu, bèn đem chuyện này nói cho mấy tu tiên giả của Tam Tiên Đảo.
Giờ phút này, các tu tiên giả, đang ở trong trang viên khổng lồ mà quan chức cấp cao của Mỹ đặc biệt cung cấp.
Vô số nữ tỳ, mỹ thực và rượu ngon đỉnh cấp hầu hạ.
Hơn mười vị quan chức cấp cao của Mỹ tiến vào trong trang viên, bái phỏng đám tu tiên giả này.
Đồng thời đem thái độ của các phe ở Lam Tinh trong hai ngày này chỉnh lý thành sách, cho bọn họ xem.
Lam Tinh có mấy trăm thế lực, lớn nhỏ không đều.
Sau khi Mỹ đưa ra thông báo và video, trong vòng một ngày, gần một nửa đã quy hàng.
Một số khác thì ngoan ngoãn đầu hàng vào ngày thứ hai.
Kiên trì đến cuối cùng, số lượng không nhiều.
Chỉ có Long Quốc, Nga, và một số kẻ hai mang, muốn quan s·á·t thế cục cuối cùng rồi mới quyết định phe phái.
Ngô Hạo ngồi trên ghế sofa, nghe đám quan chức cấp cao của Mỹ tuyên đọc tư liệu đã chỉnh lý.
Cuối cùng, hắn cười lạnh một tiếng: "Long Quốc, Sa Hùng...... Tốt tốt tốt, rất tốt!"
"Muốn th·ố·n·g trị, vẫn luôn cần phải dọn dẹp một chút, g·iết gà dọa khỉ! Cho rằng có một t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn nho nhỏ chống lưng, liền có thể chống cự Tam Tiên Đảo? Đây là quyết định sai lầm nhất mà bọn chúng từng làm!"
Ngô Hạo nói.
Bên cạnh hắn, có một sư đệ áo trắng cầm kim k·i·ế·m mở miệng nói: "Sư huynh, ta đi một chuyến, gặp gỡ cái gọi là t·h·i·ê·n sư Long Hổ Sơn này, đợi ta giải quyết xong tên kia, rồi thu thập Long Quốc cũng không muộn!"
Người lên tiếng lúc này tên là Tống Luyện.
Là tâm phúc của Ngô Hạo, ở trong Tam Tiên Đảo, quan hệ với Ngô Hạo là thân cận nhất.
Tống Luyện giờ phút này chủ động xin đi g·iết giặc, cũng là do Ngô Hạo sớm đã bàn bạc với hắn.
Bởi vì lần này từ Tam Tiên Đảo đi ra, không chỉ có một mạch của bọn hắn.
Bên trong Tam Tiên Đảo, cũng chia làm các phe p·h·ái khác nhau, các trưởng lão khác nhau.
Mỗi người đều muốn mưu chút lợi lộc cho mình.
Long Quốc có tu tiên tông môn, cũng đồng nghĩa với việc bên đó có rất nhiều tài nguyên.
Dù sao đối với tu tiên giả mà nói, tiền tài, mỹ nữ ở hạ giới chính là đồ chơi, không đáng một đồng.
Chơi đùa thì được, nhưng ở trong tiên môn, những thứ này không đáng tiền.
Chỉ có linh thạch, p·h·áp bảo trong tu tiên tông môn mới là thứ đáng giá.
Ngô Hạo biết, những đệ tử mạch khác từ Tam Tiên Đảo đi ra cũng muốn vớt vát.
Nhưng hắn tương đối tham lam, không muốn cho đệ tử mạch khác có cơ hội.
Ở hạ giới, có một giọt tài nguyên, đều là của Ngô Hạo hắn.
Cho nên Ngô Hạo đã sớm bàn bạc với Tống Luyện.
Long Hổ Sơn, do hắn xin đi g·iết giặc, ra tay.
Chính mình thì ở bên này ngăn chặn những người mạch khác.
Tống Luyện đi thu hoạch Long Hổ Sơn là được rồi.
Cùng lắm thì cho đệ tử mạch khác húp chút canh, nhưng t·h·ị·t, nhất định phải vào bụng Ngô Hạo hắn.
Nghe được lời của Tống Luyện, quả nhiên, những sư đệ khác của Tam Tiên Đảo trong trang viên lúc này lên tiếng.
"Tống Luyện sư đệ một mình đi không thích hợp, đối phương dù sao cũng là Tiên Môn, đều là tu tiên giả, để Tống sư đệ đi một mình, quá nguy hiểm, ta thấy hay là mọi người cùng đi thì tốt hơn."
Một tên sư đệ Tam Tiên Đảo nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được sự tán thành của những người bên cạnh.
"Nói đúng, Tống sư đệ một mình đi quá nguy hiểm, hay là cùng đi."
Bọn hắn cũng muốn đi kiếm chác.
Kỳ thật Tống Luyện sống c·h·ết thế nào, không liên quan gì đến bọn hắn.
Tống Luyện nhìn về phía Ngô Hạo.
Ngô Hạo liếc nhìn toàn trường.
Hắn nói: "Không sao, loại việc nặng này, cứ để Tống sư đệ một mình đi làm là được, không cần phải huy động nhiều người như vậy, các ngươi cứ ở lại cùng ta u·ố·n·g r·ư·ợ·u là được.
Đồ vật cướp được, sẽ cùng mọi người chia sẻ."
Ngô Hạo phóng thích khí tức, trấn áp toàn trường.
Hắn là Nguyên Anh đỉnh phong duy nhất có mặt ở đây.
Cũng là người có thực lực mạnh nhất trong số những người đi ra lần này.
Ngô Hạo đã nói như vậy, hơn nữa trong lời nói, có ý uy h·iếp.
Lập tức tất cả mọi người không dám lắm mồm.
Chỉ là trong lòng mắng Ngô Hạo như c·h·ó c·h·ết.
Còn nói cướp đồ về sẽ chia sẻ cùng mọi người?
Chia cái rắm!
Ngươi mà chia sẻ thì có quỷ.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ đem rác rưởi chia cho bọn hắn.
Gia hỏa này quá tham lam, không muốn chia sẻ chút tài nguyên nào cho bọn hắn.
Nhưng tài nghệ không bằng người, cũng không có cách nào.
Không phải vậy nếu Ngô Hạo g·iết c·hết bọn hắn ở đây, trở về nói là do người hạ giới g·iết, bọn hắn muốn k·h·ó·c cũng không có chỗ để k·h·ó·c.
Chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Ngô Hạo.
Có Ngô Hạo ở đây ngăn chặn toàn trường.
Tống Luyện cười lạnh một tiếng, gật đầu với Ngô Hạo.
Sau đó, hắn liền rời khỏi Mỹ.
Tống Luyện cầm trong tay thần k·i·ế·m, hóa thành một đạo kim quang, bay vút lên trời.
Bay thẳng đến Long Hổ Sơn của Long Quốc.
Long Hổ Sơn, miếng t·h·ị·t béo này, Tống Luyện hắn sẽ là người đầu tiên thưởng thức!
Giữa Long Quốc và Mỹ, cách một vùng biển rộng mênh m·ô·n·g!
Nhưng đối với Tống Luyện có tu vi Nguyên Anh kỳ mà nói, khoảng cách này, căn bản không tính là khoảng cách.
Với tốc độ của hắn, chỉ cần mấy hơi thở liền có thể tới nơi.
Trên biển rộng mênh m·ô·n·g, một vệt kim quang lóe lên.
Chỉ mấy hơi thở, liền đã xuất hiện trên không trung Long Quốc.
Trung tâm k·h·ố·n·g chế của quan chức cấp cao Long Quốc, trên radar đột nhiên hiển thị một vật thể bay không x·á·c định đột ngột tiến vào không phận.
Lập tức, vô số người thắt chặt tim.
Tốc độ khủng kh·iếp này, tuyệt đối không phải bất kỳ phi cơ hay máy bay nào hiện có ở Lam Tinh.
Quan chức cấp cao Long Quốc trong nháy mắt toát mồ hôi trán,
Đây là......
Tới rồi?
Đám tu tiên giả phía sau Mỹ, người đã đến!! (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận