Bắt Đầu Thiên Sư Kiếm Bị Trộm, Bần Đạo Trở Tay Lôi Pháp

Chương 19. Nhân quả chính hắn không tiếp nổi trách ai?

Chương 19. Nhân quả chính hắn gánh không nổi, trách ai?
Dưới chân núi Long Hổ, cha mẹ Khải Địch nhìn thanh Thiên Sư kiếm rời khỏi tay mình hóa thành một đạo lưu quang bay đi, đứng sững sờ tại chỗ.
Nhất là cha của Khải Địch, càng là há hốc mồm.
Dù sao, thanh kiếm kia là ông ta đích thân mang từ Mỹ về, lại tận mắt chứng kiến nó bay đi mất, loại cảm giác chấn động này thật khó mà diễn tả.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, cư dân mạng Long Quốc lập tức sôi trào.
“Trời đất! Trời đất! Mình vừa thấy cái gì vậy?”
“Choáng váng con mắt chó rồi anh em ơi, mình vừa thấy thanh Thiên Sư kiếm tự bay kìa?”
“Tôi không nằm mơ đấy chứ? Chuyện này thật sự tồn tại sao?”
“Phi kiếm thuật, dựa vào! Trên đời này thật sự có phi kiếm thuật! Đây đúng là phi kiếm thuật a!”
“Tôi đọc tiểu thuyết mạng sáu năm, vẫn nghĩ tu tiên, phi kiếm gì đó đều là bịa đặt, ai ngờ đây lại là thật!”
“Vô lý hết sức, khoa học đâu rồi? Hòm mộ Newton cũng bật tung mất rồi!”
Hình ảnh Thiên Sư kiếm phá không bay đi được vô số camera ghi lại, vô số cư dân mạng Long Quốc xem mà tê cả da đầu.
Trước kia mặc dù đều nói các đạo trưởng trên Long Hổ Sơn biết thuật pháp, biết tu tiên, biết lôi pháp.
Nhưng dù sao cũng chưa ai tận mắt chứng kiến, không có chứng cứ chứng minh là thật.
Trên mạng cũng không ít “người hiểu biết” luôn ra sức giải thích khoa học, nói lôi pháp, tu tiên, thuật pháp của Long Hổ Sơn kỳ thật đều là giả.
Lôi pháp chỉ là một khái niệm, không phải là thật.
Nhưng bây giờ, kiếm bay lên trời rồi, lại còn được tận mắt chứng kiến bởi hàng chục triệu người, thế này còn nói gì đến khoa học nữa?
Long Hổ Thiên Sư không phải giả, đúng không.
Nhìn Thiên Sư kiếm đã bay đi, bay vào Thiên Sư Phủ.
Cha mẹ Khải Địch nhìn nhau, sau đó không chần chừ thêm, chuyển Khải Địch đang thoi thóp từ xe lăn sang cáng cứu thương, vài người khiêng Khải Địch lên chuẩn bị tiến về Long Hổ Sơn.
Họ muốn leo lên Long Hổ Sơn, tự mình đến các đạo trưởng ở Long Hổ Sơn tạ lỗi, trả lại bí bản và pháp khí đã trộm.
Thế nhưng, khi cha mẹ Khải Địch khiêng cáng cứu thương, vừa định bước chân lên đường núi, một giây sau, một luồng khí vô hình ngăn cản đường đi của họ.
Bàn chân họ đặt trên đường núi Long Hổ Sơn, cố thế nào cũng không bước tiếp được.
Cha mẹ Khải Địch đầy mặt nghi hoặc, không biết chuyện gì xảy ra.
Con đường núi này, rõ ràng những du khách khác đi lại bình thường!
Cha Khải Địch dùng sức, muốn bước lên bằng được.
Kết quả một luồng khí mạnh mẽ bắn ngược lại, hất văng ông ta ra.
Cha Khải Địch giật mình, lùi lại bảy, tám bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Ông ta kinh hãi nhìn về phía con đường núi Long Hổ Sơn nhìn như bình thường này.
Lúc này ông ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, một con đường núi bình thường tuyệt đối không thể có loại năng lực quỷ dị này.
Vả lại những du khách khác đi lại không có vấn đề gì, chỉ có bọn họ không thể đi tiếp.
Vậy chứng tỏ các Đạo Trưởng trên Long Hổ Sơn, không hoan nghênh họ đến, ngay cả cửa núi cũng không cho bước vào.
Sắc mặt cha Khải Địch lập tức sa sầm.
Họ đường xa từ Mỹ đến, thành tâm thành ý, không ngờ các đạo trưởng Long Hổ Sơn không tha thứ, đây là điều ông ta lo lắng nhất.
Dù sao, tên con trai ngu ngốc của ông ta gây ra chuyện quá đáng.
Nếu không, người ta Long Hổ Sơn cũng sẽ không làm đến mức này.
Đồng thời, cũng không phải nói họ ngàn dặm xa xôi, thành tâm đến, thì Long Hổ Sơn nhất định phải tha thứ.
Anh là ai?
Có mặt mũi lớn vậy sao?
Muốn trộm thì trộm, muốn trả thì trả?
Không đời nào,
Long Hổ Sơn có uy nghiêm của Long Hổ Sơn.
Các phóng viên, truyền thông xung quanh chứng kiến cảnh này, cũng xôn xao cả lên.
Họ nhìn về phía Long Hổ Sơn, trước đây chưa từng cảm thấy đường núi Long Hổ Sơn khó lên đến vậy.
Giờ thì ngay cả cửa cũng không cho vào.
Long Hổ Thiên Sư, quả nhiên bá đạo.
Đến lúc này, mẹ Khải Địch cùng những người đi theo đều không biết nên làm thế nào.
Long Hổ Sơn hiện tại ngay cả cửa cũng không cho vào, phải làm sao bây giờ?
Một giây sau, cha Khải Địch nghiến răng, bước lên phía trước, không nói hai lời, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Sau đó quay đầu lại nhìn mẹ Khải Địch và những người khác, ông ta nói: “Còn đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống! Quỳ đến khi nào Long Hổ Sơn cho chúng ta lên núi thì thôi!”
Cha Khải Địch hiểu đôi chút về văn hóa Long Quốc.
Vì vậy ông ta biết truyền thống ngàn năm ở Long Quốc sâu nặng đến nhường nào, cũng biết bí bản ngàn năm không truyền ra ngoài của Long Hổ Sơn quan trọng với Long Hổ Sơn ra sao.
Chưa kể đến Thiên Sư kiếm loại vật truyền thừa của Thiên Sư.
Vì vậy khi nghe chuyện này ở Mỹ, ông ta đã rất tức giận, hận không thể một tay bóp chết đứa con trai phế vật này.
Tìm đường chết không tìm chỗ nào chết, lại đi tìm đến một nơi truyền thừa ngàn năm.
Vả lại người ta còn là loại biết thuật pháp.
Người ta hiện tại không cho lên núi, họ liền phải quỳ, quỳ đến khi nào người ta hài lòng, động lòng.
Tất nhiên, cũng có thể không quỳ hoặc quay đầu bỏ đi.
Vẫn là câu nói đó, tự gánh chịu hậu quả!
Hiện tại cha mẹ Khải Địch không còn lựa chọn nào khác, dù sao giờ không phải Long Hổ Sơn cầu xin họ, mà là họ đang cầu xin Long Hổ Sơn.
Khải Địch giờ thoi thóp, ngay cả thần phụ của Mỹ cũng bó tay, cuối cùng vẫn khóc lóc xin ra viện.
Long Hổ Sơn không ra tay, Khải Địch khó giữ được mạng.
Đây… chính là cái giá phải trả.
Làm cha làm mẹ, cha mẹ Khải Địch chỉ có thể quỳ xuống…
Lúc này, trên đỉnh núi Long Hổ, Thiên Sư phủ.
Tần Dương mặc áo bào tím Long Hổ, tay cầm Thiên Sư kiếm, đứng đeo kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống núi, vô tình vô dục.
Sau khi tu luyện Đại phẩm Thiên Tiên Quyết, cảnh giới của Tần Dương hiện tại đã đạt đến luyện khí tầng chín chỉ trong vài ngày.
Ngũ thức của hắn đã tăng lên gấp ngàn lần, không còn là thứ người thường có thể so sánh.
Hắn có thể dễ dàng nhìn thấy mọi chuyện xảy ra dưới chân núi.
Khí tường ngăn cản cha mẹ Khải Địch trước đường núi, chính là do Tần Dương tạo ra.
Khi nhìn thấy hình ảnh cha mẹ Khải Địch cùng một đám người Mỹ quỳ gối trước đường núi, hắn không nói một lời.
Ngay cả Đại Chưởng Sơn Huyền Ấn Đạo Trưởng của Thiên Sư Phủ nhận được tin báo cũng không nhịn được lên tiếng: “Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Sư, cha mẹ Khải Địch đó, dù sao cũng đều đã bốn năm mươi tuổi, đều là những người ở tuổi tri thiên mệnh, lại còn là bằng hữu hải ngoại, cứ để họ quỳ gối trước đường núi như vậy, có phải hơi quá đáng không?”
Tần Dương quay đầu nhìn Huyền Ấn Đạo Trưởng, một lúc sau mới lên tiếng: “Quá đáng chỗ nào? Phạm lỗi thì phải phạt, bị đánh phải đứng im. Long Hổ Sơn ta ngàn năm truyền thừa, ngàn năm qua phù hộ một phương thiên địa, là danh môn tiên tông, thần quyền thiên bẩm! Là nơi họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Người hải ngoại thì sao? Đặt vào trăm năm trước, bất quá cũng chỉ là đám man di hải ngoại, trước mặt Long Hổ Sơn ta, có gì khác biệt?
Huống chi, tên MC kia trộm pháp khí của Long Hổ, trộm bí bản của Tàng Kinh Các ta, cái nhân này, do Long Hổ Sơn ta gánh chịu, nhưng cái quả này, bây giờ chính hắn gánh không nổi, trách ai?
Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà, ta cho họ thời hạn ba ngày trả lại, quá ba ngày, tự gánh chịu hậu quả, bây giờ đã quá hạn ba ngày, con đường này là do họ tự chọn, không trách được ai.
Để họ quỳ, quỳ đến khi ta hài lòng thì thôi!”
Nói xong, Tần Dương đeo kiếm, xoay người rời đi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận