Bắt Đầu Thiên Sư Kiếm Bị Trộm, Bần Đạo Trở Tay Lôi Pháp
Chương 345: Tần Thủy Hoàng tới đều được cứ thế 2 giây
**Chương 345: Tần Thủy Hoàng đến cũng chỉ có thể đứng nhì**
Trong cửa hàng Hán phục, Tần Dương khoác trên mình long bào, từ phòng thay đồ bước ra.
Đây là lần đầu tiên hắn mặc loại y phục này.
Về chất liệu, dĩ nhiên không thể sánh bằng áo bào ở động Thiên Tiên của Long Hổ Sơn, nhưng trong số các loại Hán phục, quả thực đã được coi là tốt.
Sau khi thay y phục xong, hắn không hề soi gương mà đi thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm Hán phục đều đổ dồn về phía mình.
Tần Dương: “???”
“Sao, sao thế?”
Tần Dương nhìn về phía Lý Mộng Dao.
Mình mặc bộ y phục này, không hợp sao?
Không vừa vặn sao?
Lý Mộng Dao vội vàng lắc đầu: “Không có, không có vấn đề gì.”
Không chỉ là không có vấn đề!
Mà đơn giản là đẹp đến bùng nổ.
Không còn gì có thể vừa vặn hơn nữa.
Nếu không phải đây là một cửa hàng Hán phục may sẵn, Lý Mộng Dao còn muốn nghi ngờ có phải bộ y phục này được may đo riêng cho Tần Dương hay không.
Thậm chí khi Tần Dương khoác lên mình bộ y phục này, khí chất vô hình toát ra.
Lý Mộng Dao có một ảo giác, chính mình gặp được Tần Thủy Hoàng thực sự trong lịch sử.
Mặc dù trước đó khi Tần Dương mặc thiên sư áo bào tím trên Long Hổ Sơn cũng rất đẹp trai.
Nhưng cũng không đẹp trai đến mức này.
Thân long bào màu đen này, thêu hình ngũ trảo Chân Long, con rồng này thêu trên người, lại thêm áo bào đen, trực tiếp đem khí chất ôn hòa trung tính của một vị thiên sư của Tần Dương biến đổi, trở nên sắc bén hơn.
Cảm giác này, giống như một chú cún con ban đầu hòa đồng, sau khi mặc toàn bộ đồ đen, lắc mình biến hóa, trở thành một con chó săn sắc sảo.
Người khác là cosplay Hán phục, còn ngươi là Tần Hoàng chuyển thế đúng không?
Đừng có khác biệt quá mức như thế chứ!
Tần Dương gật gật đầu, sau đó tự mình đi đến trước gương.
Nhìn xem có vừa vặn hay không.
Soi qua một lượt, Tần Dương nhìn bộ y phục trên người mình.
Vẫn là rất vừa vặn.
Nếu vừa người, vậy thì không có gì đáng nói.
Tiếp đó, Tần Dương trực tiếp ngồi xuống trước một chiếc bàn trang điểm.
Ánh đèn trên bàn trang điểm chiếu vào mặt hắn.
Tần Dương liếc qua thợ trang điểm.
“Trang điểm đi.”
Ở chỗ này thuê Hán phục cơ bản đều là trọn gói, trong gói đều bao gồm cả trang điểm miễn phí.
Về cơ bản thuê Hán phục đều phải trang điểm.
Bởi vì chỉ cần là con người, đều có khiếm khuyết, trang điểm chính là để che lấp đi.
Bên cạnh Tần Dương còn ngồi mấy người trẻ tuổi khác cũng thuê Hán phục.
Tần Dương liếc qua thợ trang điểm bên cạnh, hắn gật gật đầu biểu thị có thể bắt đầu.
Thợ trang điểm đứng trước mặt Tần Dương, nhìn vị thiên sư đang ngồi ở đây.
Trên tay cô cầm kem nền, nhìn mặt Tần Dương, nhíu mày.
Gương mặt này…
Y phục này…
Khí chất này…
Thật sự có chút thử thách đối với sự nghiệp của cô.
Nữ thợ trang điểm này hành nghề cũng đã bảy, tám năm.
Có kinh nghiệm trang điểm phong phú, trước đó cô cảm thấy mình cho dù đi nhận lời mời làm thợ trang điểm cho minh tinh cũng có thực lực nhất định.
Ít nhất thực lực bày ra ở nơi này.
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của thiên sư, cô lại có chút không thể bắt đầu.
Chuyện này phải làm sao đây?
Gương mặt này gần như hoàn mỹ.
Mỹ phẩm thoa lên mặt người khác là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng với thiên sư, đó lại là gây thêm phiền phức!
Nhan sắc này, thợ trang điểm hàng đầu cũng khó mà ra tay.
Kem nền vỗ nhiều một chút, sẽ khiến cho nhan trị của thiên sư bị kéo xuống.
Đơn giản là một khuôn mặt hoàn mỹ.
Thợ trang điểm này trực tiếp bỏ cuộc.
“Xin lỗi, cái này, tôi thực sự không trang điểm được, tôi đi tìm sư phụ của tôi.”
Nữ thợ trang điểm trực tiếp nhận thua, cô không làm được.
Cô sợ sản phẩm cuối cùng của mình còn không bằng khi thiên sư không trang điểm.
Một lát sau, cô gái này tìm sư phụ của mình ra.
Sư phụ của cô có 20 năm kinh nghiệm trang điểm, đã từng làm qua cho đội ngũ chuyên nghiệp của minh tinh.
Về kỹ xảo trang điểm, người lớn tuổi chắc chắn có ưu thế.
Nhưng giờ phút này, sư phụ nữ đến, nhìn thiên sư ngồi ở chỗ này cũng ngây ngẩn.
Chuyện này phải trang điểm sao đây?
Việc trang điểm này hoàn toàn dư thừa.
Bà nói thẳng: “Tần tiên sinh, ngài thế này, không cần trang điểm đâu, bản thân nhan sắc đã đủ cao rồi, trang điểm thêm nữa chỉ tổ làm loạn.”
Nữ sư phụ nói thật.
Tần Dương: “???”
“A? Không cần trang điểm sao? Ngươi xác định? Ta thấy người khác đều trang điểm cả.”
Nữ sư phụ: “…”
Không phải chứ, chính ngươi đẹp trai như vậy mà ngươi không hề biết sao?
Trong lòng không có chút ý thức nào sao?
Nữ sư phụ: “Ngài thật không biết ngũ quan và gương mặt của mình đẹp cỡ nào sao? Ngài quá khiêm nhường.”
Tần Dương nghe được người ta nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu: “Tốt, thôi vậy.”
“Ta là người mù mặt, ngươi không nói, ta cũng không biết có đẹp hay không, không cần trang điểm, vậy càng tiết kiệm thời gian.”
Tần Dương nói ra lời này, trong tiệm Hán phục, không ít người nghiến răng nghiến lợi.
Được thôi, đẹp trai mà không tự biết, khoe khoang thế này có ổn không.
Tần Dương đứng dậy nhường chỗ.
Cùng lúc đó, trong phòng thay đồ nữ,
Lý Mộng Dao cũng thay xong quần áo đã chọn và đi ra.
Ban đầu, Lý Mộng Dao kỳ thật còn chưa nghĩ ra cụ thể muốn mặc gì.
Bởi vì cô vừa mới chọn rất nhiều bộ, con gái mà, đối với quần áo luôn rất phân vân.
Nhưng khi Tần Dương mặc bộ Hắc Long bào kia đi ra.
Lý Mộng Dao vừa nhìn liền biết mình muốn mặc gì.
Trực tiếp chọn mình nhất định phải mặc phượng bào.
Vừa vặn một rồng, một phượng.
Vốn dĩ là vợ chồng, không thể nào Tần Dương mặc long bào, còn cô thì mặc thành cung nữ được.
Vợ của thiên sư, ra khỏi nhà, khí chất cũng phải được nâng cao.
Lý Mộng Dao chọn xong phượng bào.
Nhân viên tư vấn trong tiệm cũng không có ngăn cản.
Thật ra, bình thường khi các cô gái đến tiệm, về cơ bản họ sẽ không đề cử phượng bào.
Bởi vì tạo hình phượng bào rất khó mặc, cơ hồ cùng cấp bậc với long bào.
Nhất định phải có khí chất và gương mặt mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được.
Nếu không, sẽ lộ ra vẻ mặt cực kỳ vụng về.
Số lượng nam nữ có thể khống chế được long bào và phượng bào không nhiều.
Rất nhiều người mặc vào đều rất khó coi, tự mình soi gương cũng tự ti mặc cảm, sẽ yêu cầu cởi ra.
Người trong tiệm Hán phục gặp nhiều loại tình huống này, cũng biết y phục này rất khó mặc.
Cho nên bình thường không đề cử cho khách hàng.
Tránh tạo ra sự xấu hổ.
Nhưng Lý Mộng Dao muốn mặc, bọn họ liền không ngăn trở.
Dù sao người ta có sẵn điều kiện tốt.
Khí chất và phong thái của một đại gia khuê tú trên người Lý Mộng Dao đều đủ mạnh, thuộc loại người nổi bật giữa đám đông, hạc giữa bầy gà.
Chỉ cần nhìn qua là biết không phải người bình thường.
Mà lại gia thế bối cảnh của Lý Mộng Dao, kỳ thật đặt ở cổ đại, cũng có thể trực tiếp được chọn tiến cung.
Thật sự được xem là một trong những ứng cử viên hoàng hậu.
Cho nên người ta mặc phượng bào, không có vấn đề gì!
Sự thật chứng minh, quả thực không có vấn đề gì.
Lý Mộng Dao mặc một thân phượng bào đi ra, cùng Tần Dương, khiến cả bốn phía chấn kinh.
Khí chất kia, một cái nhăn mày, một nụ cười, khí tràng tỏa ra.
Trong tiệm Hán phục, đã có người muốn chạy trốn.
Mẹ nó, ta là tới thuê Hán phục không phải đến để thức tỉnh ký ức kiếp trước làm thái giám.
Nhìn xem hai người này, luôn có một loại đầu gối mềm nhũn, muốn quỳ xuống.
Ở lại thêm nữa, thật sợ không nhịn được mà quỳ xuống.
Thợ trang điểm nhìn Lý Mộng Dao cũng chỉ có thể lắc đầu.
Mấy chục năm hành nghề, đây là cặp khách hàng thoải mái nhất.
Cả hai đều không cần trang điểm.
Chỉ cần nhìn gương mặt và khí chất này, trang điểm chính là phí công.
Thợ trang điểm: “Lý tiểu thư, cứ như vậy đã rất đẹp rồi, trang điểm vào ngược lại không thích hợp.”
Lý Mộng Dao soi vào gương, gật gật đầu.
“Được.”
Từ nhỏ cô đã không có thói quen trang điểm, gái đẹp thật sự, ai cần trang điểm chứ.
Đều là vẻ đẹp thuần thiên nhiên.
Hán phục thuê xong, tiếp đó Lý Mộng Dao liền cùng Tần Dương hai người đi ra cửa hàng Hán phục.
Vừa mới đi ra, ở góc đường bên kia,
Một streamer nam chuyên về mảng game trực tiếp mở livestream đi tới.
Streamer nam này ở trong mảng game của Long Quốc hiện tại thuộc hàng top, rất nổi tiếng.
Livestream cũng có quanh năm mấy triệu người xem trực tuyến.
Nhưng hôm nay hắn không phát sóng game, mà là đi ra ngoài dạo phố.
Tiện thể mở livestream trò chuyện cùng các anh em.
“Các anh em, thế nào, Đại Mỹ Cổ Thành của chúng ta rất đẹp đúng không, mấy ngàn năm truyền thừa đấy! Năm đó Tần Hoàng liền định đô ở nơi này! Luận về lịch sử lâu đời, ai có thể hơn được cổ thành!”
“Nhìn con phố thương mại này xem, toàn là các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp và soái ca, muốn tìm đối tượng thì mau tới đi! Một hồi nữa sẽ dẫn các ngươi đi sát vách Bất Dạ Thành, soái ca mỹ nữ càng nhiều!”
Streamer này đang trò chuyện cùng người xem trên livestream.
Vốn dĩ người xem trên livestream rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.
Ngay sau đó, phần bình luận trong livestream sôi trào lên, hướng thảo luận thay đổi.
“Ngọa tào! Dẫn chương trình, mau nhìn bên kia! Cái kia cửa tiệm Hán phục, Tần Thủy Hoàng sống lại kìa!!”
“Ta ngạc nhiên thật đấy! Đó là ai vậy? Đẹp trai thế?”
“Khá lắm, đây đại khái là ta xem qua, tạo hình Hán phục đẹp trai nhất!”
“Tiểu ca ca quá đẹp rồi a a a a!! Dẫn chương trình, mau qua tới chụp ảnh chung a!”
“Hoàng thượng! Cuối cùng nô tỳ cũng tìm được ngài!! Lão nô Triệu Cao, bái kiến bệ hạ!”
Trong livestream, mưa bình luận dày đặc.
Vừa rồi camera của streamer này chỉ lướt qua, nhưng chính một khung hình đó thôi, trực tiếp khiến cho mấy triệu người xem trong livestream trong nháy mắt tập trung ánh mắt về phía bọn họ.
Quá đẹp!
Những người xem livestream tranh thủ thời gian thúc giục streamer đi tới chụp ảnh chung.
Streamer tại chỗ buồn bực.
Không phải chứ…
Rốt cuộc ai là streamer? Ai là người nổi tiếng trên mạng?
Trước kia hắn đi ra ngoài, cho tới bây giờ đều là người khác tới xin chụp ảnh chung, hắn chưa từng đi xin chụp ảnh chung với người khác.
Bất quá không phục không được, khí chất của người ta quả thực cực cao, mà lại nhan sắc cũng đẹp trai.
Streamer này hít sâu một hơi, cầm camera livestream đi qua bên kia.
Càng đến gần, streamer này cũng càng cảm nhận được khí tràng của Tần Dương và Lý Mộng Dao.
Long bào, phượng bào.
Khí tràng tỏa ra.
Người xem livestream cũng nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
“Các anh em, tôi thật sự phục, trước kia tôi không tin trên thế giới này có người sinh ra đã là nhân vật chính nhưng bây giờ tôi tin, đây chính là nhân vật chính!”
“Khí chất này, tôi có cố gắng cũng không thể bắt chước được! Chân Thần hạ phàm?”
“Mẹ nó, đồng dạng là người, người ta sống giống như nhân vật chính, còn tôi thì giống NPC.”
“Tôi nói thật, nếu là hắn mặc bộ quần áo này đến trước mặt tôi bảo tôi chuyển khoản cho hắn 50 tệ rồi nói mình là Tần Thủy Hoàng, tôi cũng tin.”
“Tôi cũng vậy, người khác nói với tôi hắn là Tần Thủy Hoàng, tôi sẽ chỉ cảm thấy hắn đang đùa với tôi, nhưng soái ca này nói mình là Tần Thủy Hoàng, tôi chịu phục.”
“Hiện tại chuyển khoản 50 tệ còn kịp không?”
Lý Mộng Dao và Tần Dương đi trên phố thương mại.
Hai người một thân long bào, một thân phượng bào, đi đến đâu cũng gây ra sự chú ý.
Khí chất và nhan sắc đặt ở đó, có thể không thu hút người ăn dưa sao?
Không ít người trực tiếp lén lút lấy máy ảnh ra chụp.
Còn có một số người mặc Hán phục đóng vai hộ vệ tự phát đi theo sau bọn họ.
Thật sự hóa thân vào nhân vật.
Trong phố thương mại, có người không biết tình huống như thế nào nhìn đội ngũ dần dần lớn mạnh.
Có người đi đối diện, nhìn Tần Dương và Lý Mộng Dao, còn có một đám hộ vệ phía sau.
“Ngọa tào! Xuyên không? Tần Thủy Hoàng sống lại?”
Tần Dương nhìn chung quanh náo nhiệt, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình mặc một bộ quần áo, lại có thể thu hút nhiều sự chú ý như vậy.
Thật là khác thường.
Bất quá Lý Mộng Dao ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Không ảnh hưởng đến việc cô ấy dạo phố là được rồi.
Về phần những người bên cạnh, chụp thì cứ chụp đi.
Lý Mộng Dao cùng Tần Dương đi đến Bất Dạ Thành sát vách.
Giờ khắc này, Bất Dạ Thành, đèn đêm đã bật.
Trên đường cũng có không ít người đóng vai NPC cổ nhân.
Bên đường múa kiếm kiếm khách, tỳ nữ vội vàng đi qua.
Lý Bạch ngâm thơ bên đường, hiệp khách vác đao đi đường, tướng sĩ Đại Tần mặc khôi giáp.
Ban đầu những NPC này đều đang làm công việc của mình.
Thẳng đến khi Tần Dương bọn hắn đi dạo đến nơi này.
Nhìn thiên sư mặc một thân long bào màu đen dẫn đội đi tới.
Những NPC này tại nguyên chỗ trực tiếp hoảng hốt.
A?
Không phải…
Không ai nói cho chúng ta biết, Tần Thủy Hoàng sống lại!
Hiện tại có nên đi tới làm quen không?
Tần Dương và Lý Mộng Dao tiến vào Bất Dạ Thành, đơn giản chính là sự đả kích quá lớn.
NPC đều tỏ vẻ không thể chơi nổi.
Tuyển thủ chuyên nghiệp đã nói cấm ra sân rồi mà?
Thiên sư cùng Lý Mộng Dao dạo phố trong cổ thành Bất Dạ Thành.
Video và hình ảnh cũng được lan truyền trên mạng.
Rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Nhan sắc quá bùng nổ.
Đăng tải chưa tới một giờ, đã có mấy triệu lượt thích.
Còn có mấy video cũng có mấy triệu lượt thích.
Hot search trực tiếp xuất hiện.
“# Tần Thủy Hoàng phục sinh, quang lâm Bất Dạ Thành.”
“# Ta nói đúng là, một đợt này là thật nhìn thấy lão tổ tông!”
“# Năm đó Tần Hoàng phong phạm, không gì hơn cái này.”
“# Để cho các ngươi mời Tần Hoàng COS, không có để cho các ngươi đem bản nhân kêu đến!”
Ban đầu chỉ là dân mạng trêu chọc, đơn thuần cảm thấy đẹp trai mà thôi,
Nhưng rất nhanh, có người nhận ra thiên sư.
Đây không phải Long Hổ thiên sư sao?
Lập tức độ nóng càng cao hơn.
“Ngọa tào, ta liền nói làm sao quen mắt thế! Thiên sư! Trách không được!”
“Thiên sư nhan sắc, khống chế long bào không có chút vấn đề.”
“Tần Thủy Hoàng tới cũng chỉ có thể đứng nhì, ngươi sao lại giống hàng thật hơn cả ta vậy?”
“Ha ha ha, Tần Thủy Hoàng đóng vai giải đấu, Tần Thủy Hoàng bản nhân vinh quang giành vị trí thứ hai, hạng nhất là Long Hổ thiên sư!”
“Bất quá thiên sư khí tràng này thật mạnh, con mẹ nó, đều có loại muốn quỳ xuống xúc động!”
“Ta đã quỳ xuống, có lẽ ta kiếp trước là Triệu Cao.”
“Thiên sư: Cổ thành, hoàng đế của các ngươi trở về rồi!!”
“Tần Thủy Hoàng bản nhân: Các huynh đệ, bây giờ ta cảm giác mình là hàng giả…”
“Không ai chú ý sao? Bên cạnh phượng bào cũng là tuyệt mỹ!”
“Quá xứng đôi rồi, câu hâm mộ này, ta không muốn nói thêm!”
“Cái gì cũng đừng nói, ta trước hết cho vài lạy đã.”
Không ít cư dân mạng trêu chọc.
Thiên sư COS Tần Thủy Hoàng này quá thật.
Chỉ cần nhìn tạo hình này đi diễn Tần Thủy Hoàng, có khác gì bản gốc không?
Đơn giản thật sự quá thật.
Thật sự là Tần Hoàng đến, cũng sẽ hoài nghi mình là giả.
Mà giờ khắc này, tại hiện trường, Tần Dương và Lý Mộng Dao đi đến trước một gian hàng.
Nhìn đồ vật trên quầy hàng.
“Cổ thành chính tông Tần Lương Bì.”
Lý Mộng Dao: “Lão bản, cho hai bát mì lạnh (Lương Bì).”
Lão bản: “A? Tần Thủy Hoàng cùng Thủy Hoàng Hậu đến ta mua mì lạnh?”(Hết chương này)
Trong cửa hàng Hán phục, Tần Dương khoác trên mình long bào, từ phòng thay đồ bước ra.
Đây là lần đầu tiên hắn mặc loại y phục này.
Về chất liệu, dĩ nhiên không thể sánh bằng áo bào ở động Thiên Tiên của Long Hổ Sơn, nhưng trong số các loại Hán phục, quả thực đã được coi là tốt.
Sau khi thay y phục xong, hắn không hề soi gương mà đi thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm Hán phục đều đổ dồn về phía mình.
Tần Dương: “???”
“Sao, sao thế?”
Tần Dương nhìn về phía Lý Mộng Dao.
Mình mặc bộ y phục này, không hợp sao?
Không vừa vặn sao?
Lý Mộng Dao vội vàng lắc đầu: “Không có, không có vấn đề gì.”
Không chỉ là không có vấn đề!
Mà đơn giản là đẹp đến bùng nổ.
Không còn gì có thể vừa vặn hơn nữa.
Nếu không phải đây là một cửa hàng Hán phục may sẵn, Lý Mộng Dao còn muốn nghi ngờ có phải bộ y phục này được may đo riêng cho Tần Dương hay không.
Thậm chí khi Tần Dương khoác lên mình bộ y phục này, khí chất vô hình toát ra.
Lý Mộng Dao có một ảo giác, chính mình gặp được Tần Thủy Hoàng thực sự trong lịch sử.
Mặc dù trước đó khi Tần Dương mặc thiên sư áo bào tím trên Long Hổ Sơn cũng rất đẹp trai.
Nhưng cũng không đẹp trai đến mức này.
Thân long bào màu đen này, thêu hình ngũ trảo Chân Long, con rồng này thêu trên người, lại thêm áo bào đen, trực tiếp đem khí chất ôn hòa trung tính của một vị thiên sư của Tần Dương biến đổi, trở nên sắc bén hơn.
Cảm giác này, giống như một chú cún con ban đầu hòa đồng, sau khi mặc toàn bộ đồ đen, lắc mình biến hóa, trở thành một con chó săn sắc sảo.
Người khác là cosplay Hán phục, còn ngươi là Tần Hoàng chuyển thế đúng không?
Đừng có khác biệt quá mức như thế chứ!
Tần Dương gật gật đầu, sau đó tự mình đi đến trước gương.
Nhìn xem có vừa vặn hay không.
Soi qua một lượt, Tần Dương nhìn bộ y phục trên người mình.
Vẫn là rất vừa vặn.
Nếu vừa người, vậy thì không có gì đáng nói.
Tiếp đó, Tần Dương trực tiếp ngồi xuống trước một chiếc bàn trang điểm.
Ánh đèn trên bàn trang điểm chiếu vào mặt hắn.
Tần Dương liếc qua thợ trang điểm.
“Trang điểm đi.”
Ở chỗ này thuê Hán phục cơ bản đều là trọn gói, trong gói đều bao gồm cả trang điểm miễn phí.
Về cơ bản thuê Hán phục đều phải trang điểm.
Bởi vì chỉ cần là con người, đều có khiếm khuyết, trang điểm chính là để che lấp đi.
Bên cạnh Tần Dương còn ngồi mấy người trẻ tuổi khác cũng thuê Hán phục.
Tần Dương liếc qua thợ trang điểm bên cạnh, hắn gật gật đầu biểu thị có thể bắt đầu.
Thợ trang điểm đứng trước mặt Tần Dương, nhìn vị thiên sư đang ngồi ở đây.
Trên tay cô cầm kem nền, nhìn mặt Tần Dương, nhíu mày.
Gương mặt này…
Y phục này…
Khí chất này…
Thật sự có chút thử thách đối với sự nghiệp của cô.
Nữ thợ trang điểm này hành nghề cũng đã bảy, tám năm.
Có kinh nghiệm trang điểm phong phú, trước đó cô cảm thấy mình cho dù đi nhận lời mời làm thợ trang điểm cho minh tinh cũng có thực lực nhất định.
Ít nhất thực lực bày ra ở nơi này.
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của thiên sư, cô lại có chút không thể bắt đầu.
Chuyện này phải làm sao đây?
Gương mặt này gần như hoàn mỹ.
Mỹ phẩm thoa lên mặt người khác là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng với thiên sư, đó lại là gây thêm phiền phức!
Nhan sắc này, thợ trang điểm hàng đầu cũng khó mà ra tay.
Kem nền vỗ nhiều một chút, sẽ khiến cho nhan trị của thiên sư bị kéo xuống.
Đơn giản là một khuôn mặt hoàn mỹ.
Thợ trang điểm này trực tiếp bỏ cuộc.
“Xin lỗi, cái này, tôi thực sự không trang điểm được, tôi đi tìm sư phụ của tôi.”
Nữ thợ trang điểm trực tiếp nhận thua, cô không làm được.
Cô sợ sản phẩm cuối cùng của mình còn không bằng khi thiên sư không trang điểm.
Một lát sau, cô gái này tìm sư phụ của mình ra.
Sư phụ của cô có 20 năm kinh nghiệm trang điểm, đã từng làm qua cho đội ngũ chuyên nghiệp của minh tinh.
Về kỹ xảo trang điểm, người lớn tuổi chắc chắn có ưu thế.
Nhưng giờ phút này, sư phụ nữ đến, nhìn thiên sư ngồi ở chỗ này cũng ngây ngẩn.
Chuyện này phải trang điểm sao đây?
Việc trang điểm này hoàn toàn dư thừa.
Bà nói thẳng: “Tần tiên sinh, ngài thế này, không cần trang điểm đâu, bản thân nhan sắc đã đủ cao rồi, trang điểm thêm nữa chỉ tổ làm loạn.”
Nữ sư phụ nói thật.
Tần Dương: “???”
“A? Không cần trang điểm sao? Ngươi xác định? Ta thấy người khác đều trang điểm cả.”
Nữ sư phụ: “…”
Không phải chứ, chính ngươi đẹp trai như vậy mà ngươi không hề biết sao?
Trong lòng không có chút ý thức nào sao?
Nữ sư phụ: “Ngài thật không biết ngũ quan và gương mặt của mình đẹp cỡ nào sao? Ngài quá khiêm nhường.”
Tần Dương nghe được người ta nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu: “Tốt, thôi vậy.”
“Ta là người mù mặt, ngươi không nói, ta cũng không biết có đẹp hay không, không cần trang điểm, vậy càng tiết kiệm thời gian.”
Tần Dương nói ra lời này, trong tiệm Hán phục, không ít người nghiến răng nghiến lợi.
Được thôi, đẹp trai mà không tự biết, khoe khoang thế này có ổn không.
Tần Dương đứng dậy nhường chỗ.
Cùng lúc đó, trong phòng thay đồ nữ,
Lý Mộng Dao cũng thay xong quần áo đã chọn và đi ra.
Ban đầu, Lý Mộng Dao kỳ thật còn chưa nghĩ ra cụ thể muốn mặc gì.
Bởi vì cô vừa mới chọn rất nhiều bộ, con gái mà, đối với quần áo luôn rất phân vân.
Nhưng khi Tần Dương mặc bộ Hắc Long bào kia đi ra.
Lý Mộng Dao vừa nhìn liền biết mình muốn mặc gì.
Trực tiếp chọn mình nhất định phải mặc phượng bào.
Vừa vặn một rồng, một phượng.
Vốn dĩ là vợ chồng, không thể nào Tần Dương mặc long bào, còn cô thì mặc thành cung nữ được.
Vợ của thiên sư, ra khỏi nhà, khí chất cũng phải được nâng cao.
Lý Mộng Dao chọn xong phượng bào.
Nhân viên tư vấn trong tiệm cũng không có ngăn cản.
Thật ra, bình thường khi các cô gái đến tiệm, về cơ bản họ sẽ không đề cử phượng bào.
Bởi vì tạo hình phượng bào rất khó mặc, cơ hồ cùng cấp bậc với long bào.
Nhất định phải có khí chất và gương mặt mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được.
Nếu không, sẽ lộ ra vẻ mặt cực kỳ vụng về.
Số lượng nam nữ có thể khống chế được long bào và phượng bào không nhiều.
Rất nhiều người mặc vào đều rất khó coi, tự mình soi gương cũng tự ti mặc cảm, sẽ yêu cầu cởi ra.
Người trong tiệm Hán phục gặp nhiều loại tình huống này, cũng biết y phục này rất khó mặc.
Cho nên bình thường không đề cử cho khách hàng.
Tránh tạo ra sự xấu hổ.
Nhưng Lý Mộng Dao muốn mặc, bọn họ liền không ngăn trở.
Dù sao người ta có sẵn điều kiện tốt.
Khí chất và phong thái của một đại gia khuê tú trên người Lý Mộng Dao đều đủ mạnh, thuộc loại người nổi bật giữa đám đông, hạc giữa bầy gà.
Chỉ cần nhìn qua là biết không phải người bình thường.
Mà lại gia thế bối cảnh của Lý Mộng Dao, kỳ thật đặt ở cổ đại, cũng có thể trực tiếp được chọn tiến cung.
Thật sự được xem là một trong những ứng cử viên hoàng hậu.
Cho nên người ta mặc phượng bào, không có vấn đề gì!
Sự thật chứng minh, quả thực không có vấn đề gì.
Lý Mộng Dao mặc một thân phượng bào đi ra, cùng Tần Dương, khiến cả bốn phía chấn kinh.
Khí chất kia, một cái nhăn mày, một nụ cười, khí tràng tỏa ra.
Trong tiệm Hán phục, đã có người muốn chạy trốn.
Mẹ nó, ta là tới thuê Hán phục không phải đến để thức tỉnh ký ức kiếp trước làm thái giám.
Nhìn xem hai người này, luôn có một loại đầu gối mềm nhũn, muốn quỳ xuống.
Ở lại thêm nữa, thật sợ không nhịn được mà quỳ xuống.
Thợ trang điểm nhìn Lý Mộng Dao cũng chỉ có thể lắc đầu.
Mấy chục năm hành nghề, đây là cặp khách hàng thoải mái nhất.
Cả hai đều không cần trang điểm.
Chỉ cần nhìn gương mặt và khí chất này, trang điểm chính là phí công.
Thợ trang điểm: “Lý tiểu thư, cứ như vậy đã rất đẹp rồi, trang điểm vào ngược lại không thích hợp.”
Lý Mộng Dao soi vào gương, gật gật đầu.
“Được.”
Từ nhỏ cô đã không có thói quen trang điểm, gái đẹp thật sự, ai cần trang điểm chứ.
Đều là vẻ đẹp thuần thiên nhiên.
Hán phục thuê xong, tiếp đó Lý Mộng Dao liền cùng Tần Dương hai người đi ra cửa hàng Hán phục.
Vừa mới đi ra, ở góc đường bên kia,
Một streamer nam chuyên về mảng game trực tiếp mở livestream đi tới.
Streamer nam này ở trong mảng game của Long Quốc hiện tại thuộc hàng top, rất nổi tiếng.
Livestream cũng có quanh năm mấy triệu người xem trực tuyến.
Nhưng hôm nay hắn không phát sóng game, mà là đi ra ngoài dạo phố.
Tiện thể mở livestream trò chuyện cùng các anh em.
“Các anh em, thế nào, Đại Mỹ Cổ Thành của chúng ta rất đẹp đúng không, mấy ngàn năm truyền thừa đấy! Năm đó Tần Hoàng liền định đô ở nơi này! Luận về lịch sử lâu đời, ai có thể hơn được cổ thành!”
“Nhìn con phố thương mại này xem, toàn là các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp và soái ca, muốn tìm đối tượng thì mau tới đi! Một hồi nữa sẽ dẫn các ngươi đi sát vách Bất Dạ Thành, soái ca mỹ nữ càng nhiều!”
Streamer này đang trò chuyện cùng người xem trên livestream.
Vốn dĩ người xem trên livestream rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.
Ngay sau đó, phần bình luận trong livestream sôi trào lên, hướng thảo luận thay đổi.
“Ngọa tào! Dẫn chương trình, mau nhìn bên kia! Cái kia cửa tiệm Hán phục, Tần Thủy Hoàng sống lại kìa!!”
“Ta ngạc nhiên thật đấy! Đó là ai vậy? Đẹp trai thế?”
“Khá lắm, đây đại khái là ta xem qua, tạo hình Hán phục đẹp trai nhất!”
“Tiểu ca ca quá đẹp rồi a a a a!! Dẫn chương trình, mau qua tới chụp ảnh chung a!”
“Hoàng thượng! Cuối cùng nô tỳ cũng tìm được ngài!! Lão nô Triệu Cao, bái kiến bệ hạ!”
Trong livestream, mưa bình luận dày đặc.
Vừa rồi camera của streamer này chỉ lướt qua, nhưng chính một khung hình đó thôi, trực tiếp khiến cho mấy triệu người xem trong livestream trong nháy mắt tập trung ánh mắt về phía bọn họ.
Quá đẹp!
Những người xem livestream tranh thủ thời gian thúc giục streamer đi tới chụp ảnh chung.
Streamer tại chỗ buồn bực.
Không phải chứ…
Rốt cuộc ai là streamer? Ai là người nổi tiếng trên mạng?
Trước kia hắn đi ra ngoài, cho tới bây giờ đều là người khác tới xin chụp ảnh chung, hắn chưa từng đi xin chụp ảnh chung với người khác.
Bất quá không phục không được, khí chất của người ta quả thực cực cao, mà lại nhan sắc cũng đẹp trai.
Streamer này hít sâu một hơi, cầm camera livestream đi qua bên kia.
Càng đến gần, streamer này cũng càng cảm nhận được khí tràng của Tần Dương và Lý Mộng Dao.
Long bào, phượng bào.
Khí tràng tỏa ra.
Người xem livestream cũng nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
“Các anh em, tôi thật sự phục, trước kia tôi không tin trên thế giới này có người sinh ra đã là nhân vật chính nhưng bây giờ tôi tin, đây chính là nhân vật chính!”
“Khí chất này, tôi có cố gắng cũng không thể bắt chước được! Chân Thần hạ phàm?”
“Mẹ nó, đồng dạng là người, người ta sống giống như nhân vật chính, còn tôi thì giống NPC.”
“Tôi nói thật, nếu là hắn mặc bộ quần áo này đến trước mặt tôi bảo tôi chuyển khoản cho hắn 50 tệ rồi nói mình là Tần Thủy Hoàng, tôi cũng tin.”
“Tôi cũng vậy, người khác nói với tôi hắn là Tần Thủy Hoàng, tôi sẽ chỉ cảm thấy hắn đang đùa với tôi, nhưng soái ca này nói mình là Tần Thủy Hoàng, tôi chịu phục.”
“Hiện tại chuyển khoản 50 tệ còn kịp không?”
Lý Mộng Dao và Tần Dương đi trên phố thương mại.
Hai người một thân long bào, một thân phượng bào, đi đến đâu cũng gây ra sự chú ý.
Khí chất và nhan sắc đặt ở đó, có thể không thu hút người ăn dưa sao?
Không ít người trực tiếp lén lút lấy máy ảnh ra chụp.
Còn có một số người mặc Hán phục đóng vai hộ vệ tự phát đi theo sau bọn họ.
Thật sự hóa thân vào nhân vật.
Trong phố thương mại, có người không biết tình huống như thế nào nhìn đội ngũ dần dần lớn mạnh.
Có người đi đối diện, nhìn Tần Dương và Lý Mộng Dao, còn có một đám hộ vệ phía sau.
“Ngọa tào! Xuyên không? Tần Thủy Hoàng sống lại?”
Tần Dương nhìn chung quanh náo nhiệt, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình mặc một bộ quần áo, lại có thể thu hút nhiều sự chú ý như vậy.
Thật là khác thường.
Bất quá Lý Mộng Dao ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Không ảnh hưởng đến việc cô ấy dạo phố là được rồi.
Về phần những người bên cạnh, chụp thì cứ chụp đi.
Lý Mộng Dao cùng Tần Dương đi đến Bất Dạ Thành sát vách.
Giờ khắc này, Bất Dạ Thành, đèn đêm đã bật.
Trên đường cũng có không ít người đóng vai NPC cổ nhân.
Bên đường múa kiếm kiếm khách, tỳ nữ vội vàng đi qua.
Lý Bạch ngâm thơ bên đường, hiệp khách vác đao đi đường, tướng sĩ Đại Tần mặc khôi giáp.
Ban đầu những NPC này đều đang làm công việc của mình.
Thẳng đến khi Tần Dương bọn hắn đi dạo đến nơi này.
Nhìn thiên sư mặc một thân long bào màu đen dẫn đội đi tới.
Những NPC này tại nguyên chỗ trực tiếp hoảng hốt.
A?
Không phải…
Không ai nói cho chúng ta biết, Tần Thủy Hoàng sống lại!
Hiện tại có nên đi tới làm quen không?
Tần Dương và Lý Mộng Dao tiến vào Bất Dạ Thành, đơn giản chính là sự đả kích quá lớn.
NPC đều tỏ vẻ không thể chơi nổi.
Tuyển thủ chuyên nghiệp đã nói cấm ra sân rồi mà?
Thiên sư cùng Lý Mộng Dao dạo phố trong cổ thành Bất Dạ Thành.
Video và hình ảnh cũng được lan truyền trên mạng.
Rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Nhan sắc quá bùng nổ.
Đăng tải chưa tới một giờ, đã có mấy triệu lượt thích.
Còn có mấy video cũng có mấy triệu lượt thích.
Hot search trực tiếp xuất hiện.
“# Tần Thủy Hoàng phục sinh, quang lâm Bất Dạ Thành.”
“# Ta nói đúng là, một đợt này là thật nhìn thấy lão tổ tông!”
“# Năm đó Tần Hoàng phong phạm, không gì hơn cái này.”
“# Để cho các ngươi mời Tần Hoàng COS, không có để cho các ngươi đem bản nhân kêu đến!”
Ban đầu chỉ là dân mạng trêu chọc, đơn thuần cảm thấy đẹp trai mà thôi,
Nhưng rất nhanh, có người nhận ra thiên sư.
Đây không phải Long Hổ thiên sư sao?
Lập tức độ nóng càng cao hơn.
“Ngọa tào, ta liền nói làm sao quen mắt thế! Thiên sư! Trách không được!”
“Thiên sư nhan sắc, khống chế long bào không có chút vấn đề.”
“Tần Thủy Hoàng tới cũng chỉ có thể đứng nhì, ngươi sao lại giống hàng thật hơn cả ta vậy?”
“Ha ha ha, Tần Thủy Hoàng đóng vai giải đấu, Tần Thủy Hoàng bản nhân vinh quang giành vị trí thứ hai, hạng nhất là Long Hổ thiên sư!”
“Bất quá thiên sư khí tràng này thật mạnh, con mẹ nó, đều có loại muốn quỳ xuống xúc động!”
“Ta đã quỳ xuống, có lẽ ta kiếp trước là Triệu Cao.”
“Thiên sư: Cổ thành, hoàng đế của các ngươi trở về rồi!!”
“Tần Thủy Hoàng bản nhân: Các huynh đệ, bây giờ ta cảm giác mình là hàng giả…”
“Không ai chú ý sao? Bên cạnh phượng bào cũng là tuyệt mỹ!”
“Quá xứng đôi rồi, câu hâm mộ này, ta không muốn nói thêm!”
“Cái gì cũng đừng nói, ta trước hết cho vài lạy đã.”
Không ít cư dân mạng trêu chọc.
Thiên sư COS Tần Thủy Hoàng này quá thật.
Chỉ cần nhìn tạo hình này đi diễn Tần Thủy Hoàng, có khác gì bản gốc không?
Đơn giản thật sự quá thật.
Thật sự là Tần Hoàng đến, cũng sẽ hoài nghi mình là giả.
Mà giờ khắc này, tại hiện trường, Tần Dương và Lý Mộng Dao đi đến trước một gian hàng.
Nhìn đồ vật trên quầy hàng.
“Cổ thành chính tông Tần Lương Bì.”
Lý Mộng Dao: “Lão bản, cho hai bát mì lạnh (Lương Bì).”
Lão bản: “A? Tần Thủy Hoàng cùng Thủy Hoàng Hậu đến ta mua mì lạnh?”(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận