Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán

Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán - Chương 03: Nhị ca dã Tam ca mỹ còn có cái tứ tỷ tiểu cay kiều (length: 8914)

Cha Diệp tiếp tục: "Ngươi yên tâm, ta có bạn học cũ làm ở xưởng may đang tuyển công nhân, ta đã đăng ký cho ngươi rồi, hắn cũng đảm bảo có thể sắp xếp cho ngươi vào đó."
"Ngươi là con gái, đến đó thì tốt hơn, làm ở xưởng thép kỳ cục lắm."
Lưu Ái Hoa kéo tay áo nhìn vẻ mặt con gái, tuy rằng bà đã lén nói trước với Tiểu Ngũ, nhưng bà không có năng lực, không tìm được việc làm khác.
Nhỡ đâu Tiểu Ngũ chọn cha nó thì sao?
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Diệp Nghi Gia ăn no nê xong, lau miệng, sau đó lắc đầu nhìn cha, lại nhìn mẹ.
"Cha muốn con nhường cho ca ca, mẹ muốn con nhường cho tỷ tỷ, hay là hai người thương lượng với nhau trước đi?"
Lời này vừa nói ra, Lưu Ái Hoa liền tái mặt, lão Diệp không biết việc này, nha đầu kia sao cái gì cũng nói.
Diệp Kiến Quốc cũng nhìn về phía vợ, hắn khó hiểu nhíu mày, "Không phải bà nói với tôi là Hoa Lan thi tuyển công nhân đậu xưởng đóng hộp rồi sao?"
Diệp Nghi Gia mắt sáng lên, nhìn Nhị tỷ luôn thích ăn diện, xinh đẹp này.
"Không phải... Phỏng vấn bị đánh rớt rồi sao, tôi cũng định nói với ông."
Lưu Ái Hoa lẩm bẩm.
Diệp Kiến Quốc nhíu mày, cho nên, cho dù ông đã sớm nói với vợ muốn đổi công việc xưởng sắt thép cho con trai lớn, bà ta ngầm lại lén lút bảo Tiểu Ngũ nhường cho Hoa Lan.
Cũng đều gạt ông, định bụng gạo nấu thành cơm rồi nói.
Tuy rằng sớm biết bà ta nghiêng về phía con mình hơn, không nghĩ đến bà ta có thể tuyệt tình như vậy.
"Sao vậy, con trai ông có thể xuống nông thôn, con gái tôi cũng phải à, tôi nghĩ cho Hoa Lan nhiều một chút thì có gì sai?"
Lưu Ái Hoa càng chột dạ ngược lại càng cố gắng tranh thủ.
Mắt thấy sắp cãi nhau, Nhị ca Diệp Sâm vẫn luôn trầm mặc bên cạnh chợt vỗ bàn đứng lên.
"Con đã nói là con không muốn, tùy mọi người cho ai, công việc là Tiểu Ngũ tự mình quyết định là được."
"Con muốn tham gia đợt nhập ngũ vào mùa thu, không được thì cùng lắm xuống thôn!"
Diệp Nghi Gia ngẩng đầu lên nhìn dưới ngọn đèn, mày kiếm mắt sáng, người đàn ông cường tráng với mái tóc đinh toát ra vẻ hoang dã, không nhịn được huýt sáo trong lòng.
Đủ soái, đủ ngầu, đại ca ngươi thật là men-lỳ.
Nhìn đại ca khí phách ngất trời, Diệp Kiến Quốc thở dài một hơi, lại có chút mừng rỡ, "Tốt, tùy con vậy."
Ông đối với con trai lớn kỳ thật chưa bao giờ lo lắng, duy nhất không bỏ xuống được chỉ có —— Diệp Sâm bên cạnh chính là người con thứ hai đang thấp giọng ho khan, Diệp Thanh.
Diệp Thanh từ trong bụng mẹ sinh ra đã mang theo bệnh, hở một tí là lên cơn hen suyễn, bình thường trừ đọc sách, ngay cả cửa nhà cũng không ra.
Ông làm sao yên tâm để Diệp Thanh đi xuống thôn chứ.
Ông quay đầu nhìn con gái út: "Tiểu Ngũ, con tự quyết định đi, mặc kệ cho ai, công việc ở xưởng dệt đều là của con."
Diệp Nghi Gia quay đầu nhìn Tứ tỷ với vẻ mặt lấp lánh cầu khẩn, lại nhìn Tam ca, một người đàn ông có vẻ ngoài xanh xao, nhợt nhạt.
Điều này làm cho một người thích cái đẹp như cô, phải chọn thế nào đây.
Không nhịn được thở dài một tiếng, cha mẹ Diệp gia không công bằng, con cái sao ai cũng ưa nhìn thế này.
Chờ một chút, nàng lớn lên trông thế nào?
Diệp Nghi Gia tóm lấy manh mối, mỉm cười nhìn Tam ca, Tứ tỷ, "Như vậy đi, con khảo sát một tháng, trong một tháng này mọi người thay phiên nhau đi xưởng thép làm việc, một tháng sau con sẽ chấm điểm."
Làm việc nàng là không thể nào làm, vừa lúc trước tiên đem công việc giao ra, lại lấy một tháng tiền lương rồi tính.
Tuy rằng công việc ở xưởng dệt kia vẫn chỉ là cha hứa suông, có được hay không còn chưa chắc chắn.
Chấm điểm bình định?
Nghe đến từ này, Lão tam, Lão tứ Diệp gia nhìn nhau, trong mắt đều dấy lên chiến ý.
Mà Diệp Nghi Gia nhẹ nhàng nhanh chóng trở về phòng, cầm lấy cái gương nhỏ trên bàn của Tứ tỷ lên soi.
Đậu phộng, sao tóc mái lại dày như vậy.
Vừa cầm lấy gương, mái tóc bóng loáng như nắp nồi che gần nửa khuôn mặt, còn có bím tóc to như cỏ tranh dọa nàng nhảy dựng.
Tóc khô xơ xác như cỏ khô đánh đòn vào mùa đông, vừa dày vừa nhiều, mái tóc bóng loáng như bánh nướng che khuất mắt, nhìn ai cũng giống như đang dùng lòng trắng mắt nhìn người ta.
Kiếp trước mỗi tháng đều đặn đi thẩm mỹ viện, cả đời theo đuổi thời thượng, Diệp Nghi Gia là thật nhịn không được.
Nàng tháo bím tóc, trực tiếp cầm lấy cái kéo trên cửa sổ cắt phăng mái tóc dày, hai nhát kéo, liền biến thành tóc mái trên lông mày.
Đôi mắt tròn trong veo lấp lánh như quả nho, trong suốt sạch sẽ, khuôn mặt trái xoan, dáng vẻ xinh đẹp của một tiểu mỹ nhân.
Diệp Nghi Gia mới yên lòng, cũng may, rất giống nàng kiếp trước.
Trừ gầy một chút, trên mặt thiếu chút collagen, còn có dáng người cũng gầy không có mấy lạng thịt...
Diệp Nghi Gia nằm trên giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã mất nay lại có được của mình, vừa khóc nức nở, lại vừa cười, biểu hiện trên mặt biến hóa khôn lường.
Vén rèm lên Diệp gia Tứ tỷ. . . . .
"Tiểu Ngũ, tóc của em. . . Sao lại tự cắt!" Diệp Hoa Lan che miệng lại, không thể tưởng tượng nhìn muội muội đặt ở trên giá một đống tóc dài, còn có trên đầu nàng tóc ngắn như chó gặm, hình thù kỳ quái tóc mái.
Diệp Nghi Gia xấu hổ cười cười, ngồi dậy, "Xấu sao?"
Tuy rằng kỳ quái lộn xộn, nhưng lại làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, còn có đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ngươi, khóe miệng Diệp Hoa Lan giật giật, cũng là nói không nên lời chê bai.
Thậm chí, còn có chút cảm giác không hiểu sao lại rất hợp thời.
Nàng lắc đầu, sau đó trực tiếp ngồi ở bên trên giường Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, chuyện công việc kia, em đã hứa với chị rồi đó."
"Nhưng kỳ thật công việc ở xưởng thép của em không quá thích hợp với chị, hay là em đổi công việc ở xưởng dệt mà ba hứa cho chị đi."
Diệp Hoa Lan mệnh lệnh tiểu muội như thường ngày, sau đó cầm lấy gương của mình soi trái soi phải, vừa lòng gật gật đầu, Tiểu Ngũ có xinh đẹp lên cũng không xinh đẹp bằng nàng.
Hừ, nàng Diệp Hoa Lan chính là đóa hoa ở nhà ngang này, sớm hay muộn muốn chọn một người đàn ông tốt nhất để hưởng phúc.
Bên cạnh Tiểu Ngũ lại không trả lời, chỉ là yên lặng thở dài.
"Tam ca thân thể cũng không tốt, khiến anh ấy xuống nông thôn, trong lòng chị khó chịu a."
Cái gì?
Da mặt Diệp Hoa Lan cứng đờ, "Chị là chị gái của em, mỗi ngày cùng em ngủ chung một phòng, chẳng lẽ em muốn thân cận hai người nam nhân kia sao?"
Ha ha, Diệp Nghi Gia trong lòng chỉ muốn cười.
Trước không nói nguyên chủ là Đại tỷ gả chồng sau mới có thể ở vào, lại nói, Tứ tỷ mỗi tháng lừa nàng tiền lương đi ra mua ăn mua uống mua dây buộc tóc, nguyên chủ lại ăn nói vụng về, thật sự nghĩ đến Tứ tỷ có việc gấp cần, cũng bởi vì tiền lương thiếu đi mà bị Lưu Ái Hoa mắng.
Nàng trực tiếp đi xuống nằm một cái, ồm ồm: "Mọi người đều là ca ca, tỷ tỷ của em, em giúp ai đều khó chịu, để em nghĩ nghĩ đi."
Diệp Hoa Lan không thể tin được, muội muội nghe lời nàng nhất lại không thèm để ý tới nàng?
Nàng mất hứng, bĩu môi đứng dậy đi thay quần áo, lại nhìn đến, quần áo bẩn hôm kia ném ở trên giá bây giờ còn chưa giặt?
Tiểu Ngũ ỷ vào việc nàng cầu cạnh nó, quần áo cũng không giặt cho nàng?
Diệp Hoa Lan tức giận đến mức đem quần áo bẩn ném xuống đất, lại quay đầu xem, người trên giường đã nhắm mắt lại ngủ.
Nàng cũng không đổi, trực tiếp leo lên giường.
Còn cố ý đạp cái giường cho rung lên, kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm rất lớn.
Nhưng người phía dưới vẫn không có động tĩnh gì, như một quyền đánh vào nắm bông.
Diệp Hoa Lan tức giận nghĩ, lần này Tiểu Ngũ nếu là không xin lỗi đàng hoàng, lấy nửa tháng, không, một tháng tiền lương dỗ dành nàng, nàng khẳng định không thèm để ý tới nó nữa.
Thường ngày nàng giận dỗi một chút, Tiểu Ngũ đều là người đầu tiên đến dỗ dành dỗ nàng vui vẻ.
Quần áo bẩn mặc hai ngày có mùi mồ hôi, Diệp Hoa Lan càng nghĩ càng giận, cuối cùng kìm nén bực bội trong mùi mồ hôi rồi ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, nhà ngang liền đã ồn ào.
Âm thanh nồi niêu xoong chảo của các nhà, tiếng người lớn nói chuyện, tiếng trẻ con nô đùa, kèm theo hương thơm đồ ăn bay vào trong bụng.
Diệp Nghi Gia che bụng mới qua một đêm lại kêu ùng ục, không có chất béo chính là khó chịu a, buồn bã đứng dậy.
Vừa kéo rèm, liền nhìn đến Tam ca đứng ở phía ngoài, vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng, "Tiểu Ngũ, mau đi rửa mặt ăn điểm tâm."
Anh để lại chút tóc ngắn, mắt phượng hẹp dài, ốm yếu, đặt vào đời sau, chắc chắn là một mỹ nam bệnh kiều bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Đáng tiếc, đặt vào hiện tại chỉ có thể được gọi là ma ốm nương nương của Diệp gia.
Thuộc tính mê trai của Diệp Nghi Gia lại không tự chủ phạm vào, nàng còn ngái ngủ chạy lên trước, ôm Tam ca một cái thật chặt, ân, mùi hương đều là nàng tưởng tượng.
Sạch sẽ, tươi mát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận