Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán
Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán - Chương 237: Phiên ngoại nhị tứ tỷ 4 (length: 18682)
Trong lúc hai người còn đang say sưa, chưa kịp nghe thấy động tĩnh gì, thì đã bị lôi ra ngoài.
Dương Minh mặt vẫn còn mướt mồ hôi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa lớn mở toang, nào là đại đội trưởng, kế toán viên, rồi cả tam thẩm tử... Một đám gương mặt quen thuộc, còn có vô số ánh mắt hóng chuyện của dân làng.
Hắn lúc đó liền luống cuống, lảo đảo chạy đến bên cạnh tìm quần để mặc.
Tần quả phụ còn thảm hại hơn, nàng vừa mở mắt liền bị Hoàng Thúy Phân đang giận sôi máu nắm tóc đánh, đánh thẳng vào mặt, vào người, không chút lưu tình.
Nàng vừa trốn vừa kêu thảm thiết: "Dương Minh, mau tới cứu ta!"
Hoàng Thúy Phân ra tay càng nặng, tát thẳng vào mặt nàng: "Đồ tiện nhân, lúc này còn quyến rũ Minh ca của ta, có biết xấu hổ không hả!"
Hai người đàn bà đánh nhau túi bụi, Dương Minh cũng đã mặc xong quần áo, không thèm để ý đến những thứ khác, vội vàng chạy tới cửa: "Đại đội trưởng, đại đội trưởng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi là bị người đàn bà này hạ dược a."
"Nàng ta gọi tôi vào uống ngụm nước, tôi cũng không ngờ lại thành ra thế này."
Dương Minh vẻ mặt thành khẩn nhận lỗi, lại thêm trước đó ở trong thôn có tiếng tốt, nên quần chúng xung quanh cũng nửa tin nửa ngờ.
Nghe vậy, Hoàng Thúy Phân mừng rỡ, túm tóc Tần quả phụ lôi xuống đất, kéo đến trước mặt mọi người, nàng muốn cho tiện nhân này mất hết mặt mũi, vì đã làm ra loại chuyện hạ lưu này.
Tần quả phụ cũng nghe thấy, nàng đến cả phản kháng cũng không buồn phản kháng, chỉ là không thể tin nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia, bị bắt bớ đến mức mặt đầy vết thương, toàn là nước mắt.
Vì sao, hôm kia còn nói với nàng muốn ly hôn, muốn ở bên nàng.
Hắn nói không yêu Hoàng Thúy Phương ở nhà, không có chút tiếng nói chung nào, chỉ biết làm chậm trễ công tác của hắn, chân ái là nàng, vậy mà giờ đây lại biến thành nàng ta giở trò?
Nàng đến thân thể cũng chẳng buồn che chắn, trơ trọi nằm trên mặt đất, cái xác không hồn mặc cho Hoàng Thúy Phân xé xác đánh đập, vũ nhục.
Trong đám người, Diệp Hoa Lan bình tĩnh nhìn hết thảy, tựa như nhìn thấy chính mình trước kia, nhìn thấy Tần quả phụ sắp bị lôi ra cửa, nàng nhắm chặt mắt, bước ra ngoài.
"Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo, lần trước tôi bị thương vào đêm hôm đó, có nhìn thấy Dương Minh nửa đêm vào đây."
Diệp Hoa Lan vừa nói vừa nửa ngăn cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đại đội trưởng.
Con trai lớn nhà họ Trương mắt sáng lên, cũng nhảy ra: "Đội trưởng thúc thúc, cháu cũng làm chứng, mỗi lần Hoàng thúc không có nhà, Dương cán sự liền chạy tới nhà Tần quả phụ, không phải lần đầu tiên."
Không phải lần đầu đến, vậy thì chuyện hạ dược kia là không thể nào.
Dân làng đầy mặt hóng chuyện nhìn nhau, hận không thể bưng cơm đến đây, chỉ chuyện này thôi cũng đủ ăn thêm hai cái bánh ngô rồi.
Tạ Hành cùng đi theo tìm người, vừa muốn quay người, liền dừng chân lại.
Hắn không nhìn nhầm chứ, người đi ra nói chuyện là Diệp Hoa Lan.
Nhìn thấy Diệp Hoa Lan đột nhiên xuất hiện, Dương Minh càng thêm kinh hãi, nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?
"Diệp Hoa Lan, cô, cô là đang trả thù!"
Diệp Hoa Lan cười cười, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Tôi làm sao có thể quen biết anh chứ, Dương cán sự tình nguyện đi giết giặc xuống nông thôn phục vụ nhân dân lao động, chẳng qua chỉ là trùng hợp gặp qua, muốn nói đôi lời thật mà thôi."
"Dương cán sự, nếu đã làm chuyện sai lầm, thì hãy dũng cảm thừa nhận, đừng trốn sau lưng phụ nữ nữa."
Dương Minh há miệng thở dốc, mặt đầy khuất nhục nhưng không dám đáp lời, hắn không thể nói, hiện tại ở Đại Thủy thôn không ai biết vì sao hắn quay về thôn.
Hắn trầm mặc nhận tội, còn Hoàng Thúy Phân trong phòng lại xông ra, giơ tay định tát vào mặt Diệp Hoa Lan.
Hai mắt, so với lúc nhìn thấy Tần quả phụ còn căm hận hơn, chán ghét hơn.
Nàng nhận ra, chính là tiểu tiện nhân trong thành này, không an phận câu dẫn Minh ca, hại Minh ca thảm như vậy, còn chạy tới đây nhúng tay vào.
Cái tát này còn chưa kịp giáng xuống, đã bị Diệp Hoa Lan nắm lại, tay còn lại không chút do dự vung tới.
Trong nháy mắt, nàng ta ù tai, hai má sưng vù lên.
Hoàng Thúy Phân không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu cô nương yếu đuối mỏng manh người thành phố trước mặt, lần đầu gặp mặt đã bị nàng ta mắng là đồ muốn chết, bây giờ lại dám đánh nàng ta?
"Mày dám đánh tao, chính mày làm chuyện hư hỏng gì tưởng người khác không dám nói sao ——"
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, miệng nàng ta đã bị người đàn ông bên cạnh bịt lại, Dương Minh đầy mặt áy náy xin lỗi: "Đại đội trưởng, tôi nhận sai, là tôi nhất thời bị nàng ta dụ dỗ, về sau sẽ không tái phạm sai lầm nữa, tất cả đều nghe theo xử phạt của đội."
Tiếp đó, tay hắn che miệng thê tử, kéo nàng ta vội vàng đi ra ngoài, vẻ mặt âm trầm.
Đương sự đều đã đi, Tần quả phụ cũng lui ra bên ngoài chỗ khuất, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào, những người ở đây đưa mắt nhìn nhau, nhìn có chút không hiểu nổi cảnh này.
Đại đội trưởng gõ gõ tẩu thuốc, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn thanh niên trí thức trước mặt.
Hắn không ngốc, người này vừa nhìn liền biết có quen biết với hai người Dương Minh, còn có mâu thuẫn.
Nhưng hiện tại Dương Minh đã nhận sai, sự tình đã tra ra manh mối, rối rắm quan hệ trước kia của bọn họ thế nào cũng không cần thiết.
Hắn hít một hơi thuốc lào, xoay người giải tán đám đông: "Đi đi, đi hết đi, có gì hay mà xem, chuyện Dương cán sự, đại đội sẽ mở cuộc họp quyết định, sau đó sẽ thông báo."
Hắn không quên bổ sung một câu: "Không được nói lung tung trong thôn đấy nhé."
Các thôn dân nhìn qua có vẻ mặt thành thật gật đầu, quay đầu lại liền hận không thể lập tức chạy về kể cho người nhà nghe chuyện này.
Con rể tuấn tú lịch sự của Hoàng thư ký, sớm đã dan díu với Tần quả phụ!
Đám người ồn ào tản ra, Diệp Hoa Lan lại quay đầu đi vào trong phòng, dưới ánh đèn chập chờn, người đàn bà tùy tiện khoác xiêm y đang ngồi xổm ở góc tường, nước mắt giàn giụa.
Đó là còn chưa kể đến trên thân thể trắng nõn chằng chịt những vết bầm tím, không ít chỗ bị xé rách da chảy máu, trên khuôn mặt thanh tú dịu dàng, càng là đầy vết móng tay.
Có thể thấy được, Hoàng Thúy Phân đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nàng thở dài một hơi, có chút không đành lòng nhìn xuống, cầm lấy khăn mặt trên tường ném lên người nàng ta: "Lau đi."
Tần quả phụ nửa ngày không nhúc nhích, hồi lâu, mới tỉnh táo lại ngẩng đầu, nhìn người đàn bà xa lạ trước mặt, nàng ta nhận ra, chính là nàng ta vừa mới lên tiếng.
Nàng ta yết hầu khô khốc, phun ra: "Cảm ơn cô."
Diệp Hoa Lan đi tới cửa, quay đầu nói với nàng ta: "Không cần, thật ra tôi có chút có lỗi với cô."
"Nhưng cô đã thấy rõ rồi đấy, Dương Minh là kẻ không có chút trách nhiệm nào, hèn nhát, Hoàng Thúy Phân càng là cảm thấy cả thiên hạ đều muốn tranh giành đàn ông với ả ta, không nỡ đánh mắng kẻ đầu sỏ một câu, dây dưa với hai người này không có kết cục tốt đẹp, chính cô càng là phải sống thật tốt, cho bọn họ thấy."
Tần quả phụ cúi đầu: "Tôi đã biết, biết hết rồi."
"Dương Minh nói với tôi, hắn với vợ hắn không có tình cảm, tất cả đều là do Hoàng thư ký dùng công việc uy hiếp hắn, trong lòng hắn chỉ thích mình tôi."
Nhưng nàng ta cũng đã thấy rõ, cái gì mà chân ái, uy hiếp, tất cả đều là chó má, ly hôn rồi cưới nàng ta càng là lời nói suông.
Hắn không bảo vệ nàng ta, nàng ta cũng không trách hắn, Hoàng Thúy Phân kia đúng là một con cọp cái, nhưng hắn không nên đổ hết tội lỗi lên người nàng ta.
Nếu không phải chuyện hôm nay, nàng ta có thể cả đời bị hắn lừa gạt như vậy.
Nàng ta đứng lên, tiện tay cầm lấy một bộ xiêm y trên giường khoác lên người, mang theo vẻ mặt đau thương cười: "Tôi làm sao có thể tìm đến cái chết, chồng chết bốn năm năm bị người trong thôn chỉ trỏ, tôi vẫn sống tốt đấy thôi."
"Tiểu thanh niên trí thức, cô với Dương Minh hắn hai người lại có thù oán gì?"
Diệp Hoa Lan khựng lại, trực tiếp đi ra cửa, giả vờ không nghe thấy.
Nàng không phải là không có áy náy, chuyện này khởi nguồn chính là nàng, nàng đã tính toán hết thảy, nhưng lại bỏ sót Tần quả phụ, không biết phải đối mặt thế nào.
Tuy rằng Tần quả phụ không phải hoàn toàn trong sạch, nhưng nàng vẫn là đem một người phụ nữ không có quan hệ gì với nàng kéo vào.
Diệp Hoa Lan do dự đi tới, đột nhiên trước mặt chìa ra một cánh tay, dọa nàng giật mình, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
Bất quá, lại bị chủ nhân cánh tay kia kéo lại.
Nàng tập trung nhìn vào, ngập ngừng lên tiếng: "Tạ Hành, sao anh lại ở đây?"
Tạ Hành ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái, xoay người đi lên trước: "Theo tôi, không thì cô lại lạc đường trong khu rừng này một lần nữa."
Vừa nghe lời này, Diệp Hoa Lan vội vàng bám sát phía sau hắn.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân hai người sột soạt, Tạ Hành đột nhiên mở miệng: "Vừa nãy mấy đứa con trai nhà họ Trương đứng đó chờ cô, tôi bảo bọn họ về trước rồi."
Diệp Hoa Lan tim thắt lại, không dám mở miệng.
Tạ Hành cũng không thèm để ý: "Bảo chúng ta đến tìm người cũng là con trai nhà họ Trương, hôm nay cùng cô đi ra làm chứng cũng là bọn họ, Diệp Hoa Lan, mục đích của cô là gì?"
Sau lưng vẫn là trầm mặc.
Hắn nhíu mày quay đầu, lại đối mặt với một đôi mắt trong veo ngấn lệ, tiểu cô nương không biết từ khi nào đã khóc đến đỏ hoe cả mắt, còn cắn chặt miệng không nói một tiếng.
Tạ Hành sững sờ, đột nhiên có chút hoảng hốt: "Tôi không phải thẩm vấn cô, Dương Minh kia tôi cũng không thích, chỉ là muốn làm rõ chuyện đã xảy ra."
Hắn luống cuống an ủi, cô nương đối diện lại khóc đến nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Diệp Hoa Lan cũng không muốn khóc, nàng không hối hận vì những gì đã làm hôm nay, nhưng nghĩ đến tất cả đều diễn ra trước mắt Tạ Hành, khiến hắn nhìn thấy nàng là người thế nào, nàng liền khó chịu trong lòng.
Nàng trì hoãn một chút, cúi đầu: "Là tôi chủ đạo, từ lúc bị thương đụng phải ngày đó, tôi liền lên kế hoạch cho tất cả chuyện này."
Tạ Hành nhíu mày: "Vì sao, rõ ràng có thể trực tiếp báo cáo đại đội trưởng, Hoàng thư ký bọn họ."
"Bởi vì tôi muốn hắn thân bại danh liệt, muốn hắn không thể lại trốn tránh, mà những người anh nói, tôi cũng không tin tưởng."
Diệp Hoa Lan cũng không hề giấu giếm, thản nhiên ngẩng mặt lên: "Tôi với Dương Minh từng qua lại."
Tạ Hành khựng lại.
"Khi đó hắn là bí thư của xưởng trưởng trong huyện, tuổi trẻ thành công, chủ động theo đuổi tôi, đối với tôi rất nhiệt tình, tôi cũng liền thuận thế đáp ứng hắn, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp."
"Đột nhiên có một ngày, một người đàn bà đến cửa chỉ vào mặt tôi mắng là đồ lẳng lơ, còn dán đầy đại tự báo mắng tôi ở nhà vệ sinh công cộng, toàn bộ hàng xóm láng giềng đều đến xem."
"Đúng rồi, mặt tôi là bị ả ta cắt."
Diệp Hoa Lan phát hiện, nàng giờ đây có thể bình tĩnh nói về những chuyện này, tuy rằng từng chuyện, từng chuyện tựa như vẫn còn trước mắt: "Tôi ở trong thành không thể tiếp tục ở lại được nữa, liền xuống thôn, kết quả đến đây còn gặp được bọn họ, đương nhiên là muốn trả thù."
Nàng nói được nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt Tạ Hành lại sâu thẳm.
Hắn rốt cuộc đã biết, vì sao khi đó nàng lựa chọn nhảy sông, nàng cũng là không sống nổi nữa, cho nên hôm nay mới ở lại nói những lời kia với Tần quả phụ.
Diệp Hoa Lan nửa ngày không nghe thấy đáp lại, liền tự mình giậm chân đi ra ngoài.
"Đường còn lại tôi đều biết, không cần Tạ đồng chí dẫn đường nữa; sau này gặp mặt, anh có thể giả vờ không quen biết, tôi sẽ không trách anh."
Vốn dĩ là không cùng đường, một anh hùng, một người phụ nữ bị dán đầy đại tự báo, bị hủy dung, hiện tại cũng đã giải quyết xong.
Nàng đi chưa được mấy bước, lại cảm thấy cánh tay bị kéo, sau đó liền rơi vào trong ngực người đàn ông, mùi lá thông bao trùm lấy nàng.
"Tôi chỉ là đau lòng cho cô."
Nghe thấy tiếng nói từ đỉnh đầu, nàng cả người đều ngây ngẩn.
Nàng còn chưa kịp đáp lời, người đàn ông trước mặt đã vội vàng buông ra, tiếp tục đi lên phía trước nàng: "Tôi dẫn đường, cô đi theo."
Hắn vẫn trầm tĩnh đi trước nàng, tựa như đoạn đối thoại vừa rồi, còn có cái ôm kia đều không hề tồn tại.
Diệp Hoa Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhất định là vì an ủi nàng, may mắn, hắn tin tưởng nàng.
Bọn họ vẫn có thể làm bạn bè.
Mà trở lại trong nhà Dương Minh, vẻ mặt âm trầm cài chốt cửa lại.
Hoàng Thúy Phân lên tiếng trước: "Người đàn bà kia không phải là ai đó sao, ả ta nhất định là đến báo thù, sao anh không nói, lại để đại đội trưởng bọn họ hiểu lầm anh!"
Dương Minh ánh mắt lấp lánh, lại ủ rũ ngồi xuống giường: "Nói, đại đội trưởng bọn họ rồi sẽ biết ta là bị khai trừ khỏi nhà máy, công việc cán sự này liền không giữ được, cô là muốn ta ở cái thôn này không thể ở được nữa sao."
Hắn chán ghét liếc nhìn người đàn bà ngu xuẩn trước mặt, lại một lần nữa hại hắn.
Nhưng ngoài miệng hắn lại chỉ có thể nói: "Hôm nay may mà có em tới cứu anh, không thì thật sự bị Tần quả phụ hạ dược hại chết, chỉ là nhạc phụ nhạc mẫu bên kia, bọn họ khẳng định không giống như em tin anh."
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ của hai người bị đập mạnh: "Mở cửa, Dương Minh, thằng tiểu tử thối này, lăn ra đây cho tao."
Âm thanh rất lớn, đứa trẻ đang ngủ say trên giường lập tức khóc lên.
Hoàng Thúy Phân chạy tới kéo cửa ra: "Ba, mẹ, mọi người ầm ĩ như vậy làm cái gì——"
Nàng ta còn chưa nói hết, Hoàng phụ đã xông vào, một chân đạp lăn Dương Minh, còn muốn tiếp tục đá xuống.
Hoàng Thúy Phân nóng nảy, vội vàng nhào vào người trượng phu: "Ba, ba làm cái gì vậy, ba đừng tin bọn họ, là Tần quả phụ hạ dược Minh ca mà."
Hoàng phụ không đá nổi nữa, hắn không thể tin nhìn con gái: "Mày đến giờ còn cho rằng là người khác hại hắn?"
"Tháng trước có nữ thanh niên trí thức tố cáo hắn quấy rối tình dục, mày nói là nữ thanh niên trí thức câu dẫn hắn; bây giờ bị người trong thôn bắt gian, mày còn cho rằng là Tần quả phụ hạ dược?"
Hắn cũng không biết là con gái này trời sinh ngu xuẩn như vậy, hay là bị hắn chiều hư, từ khi Dương Minh cưới con gái hắn, hắn đã cảm thấy không thích hợp, một tiểu tử có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn; trước kia chưa từng để mắt đến con gái hắn, cố tình lúc có suất vào xưởng, lại chủ động kết hôn với con gái hắn.
Sau này không hiểu sao lại quay về thôn, nói là bị người phụ nữ trong thành nói xấu, hắn nhịn.
Nhưng bây giờ từng chuyện, từng chuyện, còn có thể nói Dương Minh là hoàn toàn vô tội sao?
Hắn sầm mặt, cũng không đá nổi nữa, cúi đầu nhìn con rể trốn sau lưng con gái, mặc dù vừa rồi con gái suýt chút nữa thay hắn chịu đòn, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
"Dương Minh, tao vừa mới xin với đại đội, nông trường cải tạo thiếu một người ghi điểm, vừa vặn thích hợp cho mày chuộc tội."
"Còn con gái tao, sẽ ly hôn với mày, mày có thể thu dọn hành lý đi được rồi."
Dương Minh sững sờ, không thể tin ngẩng đầu, hắn biết nhạc phụ hoàn toàn có năng lực bảo vệ hắn.
Nhưng hắn không cầu xin nhạc phụ, mà là nắm chặt tay người phụ nữ trước mặt: "Thúy Phân, anh không muốn rời xa em, em thật sự tha thứ cho anh lần này, về sau anh nhất định sẽ hồi tâm dưỡng tính, đối xử tốt với em và con, sẽ nhường nhịn tất cả những người phụ nữ khác."
Hắn đầy mặt cầu xin, thậm chí còn rơi nước mắt.
Hoàng Thúy Phân lúc đó suýt chút nữa bật khóc, ngăn cản hắn, chắn trước mặt ba: "Không cho đuổi Minh ca đi, ba làm vậy con liền không nhận ba nữa, con cũng cùng hắn đi nông trường cải tạo."
Hoàng phụ gật gật đầu: "Tốt, vậy mày đi đi."
"Cái gì?"
Hắn vẻ mặt đã sớm đoán trước, thản nhiên đi qua ôm lấy cháu trai: "Con, tao sẽ thay chúng mày chăm sóc, mệnh lệnh nông trường đã trình lên, không thay đổi được, chúng mày muốn mấy người đi đều được, tao không ngăn cản."
Nhìn bóng lưng ba mẹ rời đi, Hoàng Thúy Phân hoàn toàn ngây dại.
Nàng ta nói đi, ba nàng ta cũng không thèm để ý sao, ngay cả nàng ta cũng không cần sao?
Dương Minh càng không biết nói gì, sao ngay cả con gái mình cũng không quản, nhạc phụ hắn không phải yêu thương con gái này nhất sao?
Đang nghĩ ngợi, người trước mặt xoay người lại, nắm chặt tay hắn: "Minh ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ đi cùng anh, chúng ta phải đi thu dọn hành lý ngay."
Dương Minh trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Không lâu sau, trong thôn đều biết lệnh xử phạt đã được ban ra, mọi người đều kinh ngạc, ai mà không biết thư ký là nhạc phụ của Dương Minh.
Hắn ngay cả con rể mình cũng không che chở, đây là thật sự thanh liêm a.
Diệp Hoa Lan đứng ở đầu thôn, trước chiếc loa phát thanh, đứng yên hồi lâu, mới khoanh tay xoay người, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc đầy vẻ tức giận trước mặt, Hoàng Thúy Phân.
"Mày hại Minh ca phải đi nông trường, trên đời này sao lại có loại đàn bà không biết xấu hổ như mày, hại hắn một lần còn muốn lần thứ hai."
Diệp Hoa Lan cười cười: "Thế nào, bây giờ cô còn muốn đánh nhau với tôi một trận, hay là làm ầm lên chuyện Dương Minh quay về thôn như thế nào?"
Hoàng Thúy Phân nghiến răng, thịt trên mặt đều giận đến co giật.
Ả ta vừa về đến nhà đã phát hiện Minh ca lén lút bỏ đi, đến một lá thư cũng không để lại, đều là do người đàn bà này hại, sao ả ta còn có thể mặt dày như vậy.
Diệp Hoa Lan lại tiếp tục: "Cô không phải thật sự tin hắn hoàn toàn trong sạch đấy chứ, thế nhưng, chỉ có nghĩ như vậy, đem tất cả sai lầm đổ lên người khác, Minh ca mà cô yêu thích mới là từ đầu đến cuối yêu cô như một."
"Cô không thể tin được người đàn ông mà cô đã đánh đổi cả đời, kỳ thật căn bản không yêu cô, lăng nhăng lạm tình, không có trách nhiệm, chỉ có thể lừa chính mình, còn muốn lừa người khác."
"Tỉnh lại đi Hoàng Thúy Phân, người đàn ông của cô là loại đàn ông bẩn thỉu hiếm có trên đời, còn chính cô cũng là từ đầu đến cuối mù quáng."
Nàng không chút lưu tình vạch trần Hoàng Thúy Phân, nhìn bộ dạng điên cuồng này của ả ta, cũng lười nói tiếp.
Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, cùng hai người này dây dưa, kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì.
Nàng đã đi rất xa, Hoàng Thúy Phân mới nghiến răng, người đàn bà này là đang chọc tức ả ta, ả ta không thể nghe theo lời ả ta, ả ta phải đi tìm Minh ca, đi cùng hắn ở nông trường sống.
Chỗ đó không có những loại đàn bà lẳng lơ ong bướm, ả ta nói không chừng có thể cùng Minh ca hạnh phúc cả đời.
Nói là làm, Hoàng Thúy Phân vội vàng về nhà thu dọn bao袱 lương khô, chạy đi về hướng nông trường cải tạo đuổi theo.
Đi qua sườn núi phía sau nhà Tần quả phụ, đột nhiên chân hụt, theo cạm bẫy lăn xuống bên cạnh sông.
Mặt bị gai góc giữa sườn núi cứa một đường dài, đau đến ngất đi, trước khi ngất, ả ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thò đầu ra, là Tần quả phụ!
Dương Minh mặt vẫn còn mướt mồ hôi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa lớn mở toang, nào là đại đội trưởng, kế toán viên, rồi cả tam thẩm tử... Một đám gương mặt quen thuộc, còn có vô số ánh mắt hóng chuyện của dân làng.
Hắn lúc đó liền luống cuống, lảo đảo chạy đến bên cạnh tìm quần để mặc.
Tần quả phụ còn thảm hại hơn, nàng vừa mở mắt liền bị Hoàng Thúy Phân đang giận sôi máu nắm tóc đánh, đánh thẳng vào mặt, vào người, không chút lưu tình.
Nàng vừa trốn vừa kêu thảm thiết: "Dương Minh, mau tới cứu ta!"
Hoàng Thúy Phân ra tay càng nặng, tát thẳng vào mặt nàng: "Đồ tiện nhân, lúc này còn quyến rũ Minh ca của ta, có biết xấu hổ không hả!"
Hai người đàn bà đánh nhau túi bụi, Dương Minh cũng đã mặc xong quần áo, không thèm để ý đến những thứ khác, vội vàng chạy tới cửa: "Đại đội trưởng, đại đội trưởng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi là bị người đàn bà này hạ dược a."
"Nàng ta gọi tôi vào uống ngụm nước, tôi cũng không ngờ lại thành ra thế này."
Dương Minh vẻ mặt thành khẩn nhận lỗi, lại thêm trước đó ở trong thôn có tiếng tốt, nên quần chúng xung quanh cũng nửa tin nửa ngờ.
Nghe vậy, Hoàng Thúy Phân mừng rỡ, túm tóc Tần quả phụ lôi xuống đất, kéo đến trước mặt mọi người, nàng muốn cho tiện nhân này mất hết mặt mũi, vì đã làm ra loại chuyện hạ lưu này.
Tần quả phụ cũng nghe thấy, nàng đến cả phản kháng cũng không buồn phản kháng, chỉ là không thể tin nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia, bị bắt bớ đến mức mặt đầy vết thương, toàn là nước mắt.
Vì sao, hôm kia còn nói với nàng muốn ly hôn, muốn ở bên nàng.
Hắn nói không yêu Hoàng Thúy Phương ở nhà, không có chút tiếng nói chung nào, chỉ biết làm chậm trễ công tác của hắn, chân ái là nàng, vậy mà giờ đây lại biến thành nàng ta giở trò?
Nàng đến thân thể cũng chẳng buồn che chắn, trơ trọi nằm trên mặt đất, cái xác không hồn mặc cho Hoàng Thúy Phân xé xác đánh đập, vũ nhục.
Trong đám người, Diệp Hoa Lan bình tĩnh nhìn hết thảy, tựa như nhìn thấy chính mình trước kia, nhìn thấy Tần quả phụ sắp bị lôi ra cửa, nàng nhắm chặt mắt, bước ra ngoài.
"Đại đội trưởng, tôi muốn tố cáo, lần trước tôi bị thương vào đêm hôm đó, có nhìn thấy Dương Minh nửa đêm vào đây."
Diệp Hoa Lan vừa nói vừa nửa ngăn cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đại đội trưởng.
Con trai lớn nhà họ Trương mắt sáng lên, cũng nhảy ra: "Đội trưởng thúc thúc, cháu cũng làm chứng, mỗi lần Hoàng thúc không có nhà, Dương cán sự liền chạy tới nhà Tần quả phụ, không phải lần đầu tiên."
Không phải lần đầu đến, vậy thì chuyện hạ dược kia là không thể nào.
Dân làng đầy mặt hóng chuyện nhìn nhau, hận không thể bưng cơm đến đây, chỉ chuyện này thôi cũng đủ ăn thêm hai cái bánh ngô rồi.
Tạ Hành cùng đi theo tìm người, vừa muốn quay người, liền dừng chân lại.
Hắn không nhìn nhầm chứ, người đi ra nói chuyện là Diệp Hoa Lan.
Nhìn thấy Diệp Hoa Lan đột nhiên xuất hiện, Dương Minh càng thêm kinh hãi, nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?
"Diệp Hoa Lan, cô, cô là đang trả thù!"
Diệp Hoa Lan cười cười, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Tôi làm sao có thể quen biết anh chứ, Dương cán sự tình nguyện đi giết giặc xuống nông thôn phục vụ nhân dân lao động, chẳng qua chỉ là trùng hợp gặp qua, muốn nói đôi lời thật mà thôi."
"Dương cán sự, nếu đã làm chuyện sai lầm, thì hãy dũng cảm thừa nhận, đừng trốn sau lưng phụ nữ nữa."
Dương Minh há miệng thở dốc, mặt đầy khuất nhục nhưng không dám đáp lời, hắn không thể nói, hiện tại ở Đại Thủy thôn không ai biết vì sao hắn quay về thôn.
Hắn trầm mặc nhận tội, còn Hoàng Thúy Phân trong phòng lại xông ra, giơ tay định tát vào mặt Diệp Hoa Lan.
Hai mắt, so với lúc nhìn thấy Tần quả phụ còn căm hận hơn, chán ghét hơn.
Nàng nhận ra, chính là tiểu tiện nhân trong thành này, không an phận câu dẫn Minh ca, hại Minh ca thảm như vậy, còn chạy tới đây nhúng tay vào.
Cái tát này còn chưa kịp giáng xuống, đã bị Diệp Hoa Lan nắm lại, tay còn lại không chút do dự vung tới.
Trong nháy mắt, nàng ta ù tai, hai má sưng vù lên.
Hoàng Thúy Phân không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu cô nương yếu đuối mỏng manh người thành phố trước mặt, lần đầu gặp mặt đã bị nàng ta mắng là đồ muốn chết, bây giờ lại dám đánh nàng ta?
"Mày dám đánh tao, chính mày làm chuyện hư hỏng gì tưởng người khác không dám nói sao ——"
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, miệng nàng ta đã bị người đàn ông bên cạnh bịt lại, Dương Minh đầy mặt áy náy xin lỗi: "Đại đội trưởng, tôi nhận sai, là tôi nhất thời bị nàng ta dụ dỗ, về sau sẽ không tái phạm sai lầm nữa, tất cả đều nghe theo xử phạt của đội."
Tiếp đó, tay hắn che miệng thê tử, kéo nàng ta vội vàng đi ra ngoài, vẻ mặt âm trầm.
Đương sự đều đã đi, Tần quả phụ cũng lui ra bên ngoài chỗ khuất, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào, những người ở đây đưa mắt nhìn nhau, nhìn có chút không hiểu nổi cảnh này.
Đại đội trưởng gõ gõ tẩu thuốc, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn thanh niên trí thức trước mặt.
Hắn không ngốc, người này vừa nhìn liền biết có quen biết với hai người Dương Minh, còn có mâu thuẫn.
Nhưng hiện tại Dương Minh đã nhận sai, sự tình đã tra ra manh mối, rối rắm quan hệ trước kia của bọn họ thế nào cũng không cần thiết.
Hắn hít một hơi thuốc lào, xoay người giải tán đám đông: "Đi đi, đi hết đi, có gì hay mà xem, chuyện Dương cán sự, đại đội sẽ mở cuộc họp quyết định, sau đó sẽ thông báo."
Hắn không quên bổ sung một câu: "Không được nói lung tung trong thôn đấy nhé."
Các thôn dân nhìn qua có vẻ mặt thành thật gật đầu, quay đầu lại liền hận không thể lập tức chạy về kể cho người nhà nghe chuyện này.
Con rể tuấn tú lịch sự của Hoàng thư ký, sớm đã dan díu với Tần quả phụ!
Đám người ồn ào tản ra, Diệp Hoa Lan lại quay đầu đi vào trong phòng, dưới ánh đèn chập chờn, người đàn bà tùy tiện khoác xiêm y đang ngồi xổm ở góc tường, nước mắt giàn giụa.
Đó là còn chưa kể đến trên thân thể trắng nõn chằng chịt những vết bầm tím, không ít chỗ bị xé rách da chảy máu, trên khuôn mặt thanh tú dịu dàng, càng là đầy vết móng tay.
Có thể thấy được, Hoàng Thúy Phân đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nàng thở dài một hơi, có chút không đành lòng nhìn xuống, cầm lấy khăn mặt trên tường ném lên người nàng ta: "Lau đi."
Tần quả phụ nửa ngày không nhúc nhích, hồi lâu, mới tỉnh táo lại ngẩng đầu, nhìn người đàn bà xa lạ trước mặt, nàng ta nhận ra, chính là nàng ta vừa mới lên tiếng.
Nàng ta yết hầu khô khốc, phun ra: "Cảm ơn cô."
Diệp Hoa Lan đi tới cửa, quay đầu nói với nàng ta: "Không cần, thật ra tôi có chút có lỗi với cô."
"Nhưng cô đã thấy rõ rồi đấy, Dương Minh là kẻ không có chút trách nhiệm nào, hèn nhát, Hoàng Thúy Phân càng là cảm thấy cả thiên hạ đều muốn tranh giành đàn ông với ả ta, không nỡ đánh mắng kẻ đầu sỏ một câu, dây dưa với hai người này không có kết cục tốt đẹp, chính cô càng là phải sống thật tốt, cho bọn họ thấy."
Tần quả phụ cúi đầu: "Tôi đã biết, biết hết rồi."
"Dương Minh nói với tôi, hắn với vợ hắn không có tình cảm, tất cả đều là do Hoàng thư ký dùng công việc uy hiếp hắn, trong lòng hắn chỉ thích mình tôi."
Nhưng nàng ta cũng đã thấy rõ, cái gì mà chân ái, uy hiếp, tất cả đều là chó má, ly hôn rồi cưới nàng ta càng là lời nói suông.
Hắn không bảo vệ nàng ta, nàng ta cũng không trách hắn, Hoàng Thúy Phân kia đúng là một con cọp cái, nhưng hắn không nên đổ hết tội lỗi lên người nàng ta.
Nếu không phải chuyện hôm nay, nàng ta có thể cả đời bị hắn lừa gạt như vậy.
Nàng ta đứng lên, tiện tay cầm lấy một bộ xiêm y trên giường khoác lên người, mang theo vẻ mặt đau thương cười: "Tôi làm sao có thể tìm đến cái chết, chồng chết bốn năm năm bị người trong thôn chỉ trỏ, tôi vẫn sống tốt đấy thôi."
"Tiểu thanh niên trí thức, cô với Dương Minh hắn hai người lại có thù oán gì?"
Diệp Hoa Lan khựng lại, trực tiếp đi ra cửa, giả vờ không nghe thấy.
Nàng không phải là không có áy náy, chuyện này khởi nguồn chính là nàng, nàng đã tính toán hết thảy, nhưng lại bỏ sót Tần quả phụ, không biết phải đối mặt thế nào.
Tuy rằng Tần quả phụ không phải hoàn toàn trong sạch, nhưng nàng vẫn là đem một người phụ nữ không có quan hệ gì với nàng kéo vào.
Diệp Hoa Lan do dự đi tới, đột nhiên trước mặt chìa ra một cánh tay, dọa nàng giật mình, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
Bất quá, lại bị chủ nhân cánh tay kia kéo lại.
Nàng tập trung nhìn vào, ngập ngừng lên tiếng: "Tạ Hành, sao anh lại ở đây?"
Tạ Hành ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái, xoay người đi lên trước: "Theo tôi, không thì cô lại lạc đường trong khu rừng này một lần nữa."
Vừa nghe lời này, Diệp Hoa Lan vội vàng bám sát phía sau hắn.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân hai người sột soạt, Tạ Hành đột nhiên mở miệng: "Vừa nãy mấy đứa con trai nhà họ Trương đứng đó chờ cô, tôi bảo bọn họ về trước rồi."
Diệp Hoa Lan tim thắt lại, không dám mở miệng.
Tạ Hành cũng không thèm để ý: "Bảo chúng ta đến tìm người cũng là con trai nhà họ Trương, hôm nay cùng cô đi ra làm chứng cũng là bọn họ, Diệp Hoa Lan, mục đích của cô là gì?"
Sau lưng vẫn là trầm mặc.
Hắn nhíu mày quay đầu, lại đối mặt với một đôi mắt trong veo ngấn lệ, tiểu cô nương không biết từ khi nào đã khóc đến đỏ hoe cả mắt, còn cắn chặt miệng không nói một tiếng.
Tạ Hành sững sờ, đột nhiên có chút hoảng hốt: "Tôi không phải thẩm vấn cô, Dương Minh kia tôi cũng không thích, chỉ là muốn làm rõ chuyện đã xảy ra."
Hắn luống cuống an ủi, cô nương đối diện lại khóc đến nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Diệp Hoa Lan cũng không muốn khóc, nàng không hối hận vì những gì đã làm hôm nay, nhưng nghĩ đến tất cả đều diễn ra trước mắt Tạ Hành, khiến hắn nhìn thấy nàng là người thế nào, nàng liền khó chịu trong lòng.
Nàng trì hoãn một chút, cúi đầu: "Là tôi chủ đạo, từ lúc bị thương đụng phải ngày đó, tôi liền lên kế hoạch cho tất cả chuyện này."
Tạ Hành nhíu mày: "Vì sao, rõ ràng có thể trực tiếp báo cáo đại đội trưởng, Hoàng thư ký bọn họ."
"Bởi vì tôi muốn hắn thân bại danh liệt, muốn hắn không thể lại trốn tránh, mà những người anh nói, tôi cũng không tin tưởng."
Diệp Hoa Lan cũng không hề giấu giếm, thản nhiên ngẩng mặt lên: "Tôi với Dương Minh từng qua lại."
Tạ Hành khựng lại.
"Khi đó hắn là bí thư của xưởng trưởng trong huyện, tuổi trẻ thành công, chủ động theo đuổi tôi, đối với tôi rất nhiệt tình, tôi cũng liền thuận thế đáp ứng hắn, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp."
"Đột nhiên có một ngày, một người đàn bà đến cửa chỉ vào mặt tôi mắng là đồ lẳng lơ, còn dán đầy đại tự báo mắng tôi ở nhà vệ sinh công cộng, toàn bộ hàng xóm láng giềng đều đến xem."
"Đúng rồi, mặt tôi là bị ả ta cắt."
Diệp Hoa Lan phát hiện, nàng giờ đây có thể bình tĩnh nói về những chuyện này, tuy rằng từng chuyện, từng chuyện tựa như vẫn còn trước mắt: "Tôi ở trong thành không thể tiếp tục ở lại được nữa, liền xuống thôn, kết quả đến đây còn gặp được bọn họ, đương nhiên là muốn trả thù."
Nàng nói được nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt Tạ Hành lại sâu thẳm.
Hắn rốt cuộc đã biết, vì sao khi đó nàng lựa chọn nhảy sông, nàng cũng là không sống nổi nữa, cho nên hôm nay mới ở lại nói những lời kia với Tần quả phụ.
Diệp Hoa Lan nửa ngày không nghe thấy đáp lại, liền tự mình giậm chân đi ra ngoài.
"Đường còn lại tôi đều biết, không cần Tạ đồng chí dẫn đường nữa; sau này gặp mặt, anh có thể giả vờ không quen biết, tôi sẽ không trách anh."
Vốn dĩ là không cùng đường, một anh hùng, một người phụ nữ bị dán đầy đại tự báo, bị hủy dung, hiện tại cũng đã giải quyết xong.
Nàng đi chưa được mấy bước, lại cảm thấy cánh tay bị kéo, sau đó liền rơi vào trong ngực người đàn ông, mùi lá thông bao trùm lấy nàng.
"Tôi chỉ là đau lòng cho cô."
Nghe thấy tiếng nói từ đỉnh đầu, nàng cả người đều ngây ngẩn.
Nàng còn chưa kịp đáp lời, người đàn ông trước mặt đã vội vàng buông ra, tiếp tục đi lên phía trước nàng: "Tôi dẫn đường, cô đi theo."
Hắn vẫn trầm tĩnh đi trước nàng, tựa như đoạn đối thoại vừa rồi, còn có cái ôm kia đều không hề tồn tại.
Diệp Hoa Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhất định là vì an ủi nàng, may mắn, hắn tin tưởng nàng.
Bọn họ vẫn có thể làm bạn bè.
Mà trở lại trong nhà Dương Minh, vẻ mặt âm trầm cài chốt cửa lại.
Hoàng Thúy Phân lên tiếng trước: "Người đàn bà kia không phải là ai đó sao, ả ta nhất định là đến báo thù, sao anh không nói, lại để đại đội trưởng bọn họ hiểu lầm anh!"
Dương Minh ánh mắt lấp lánh, lại ủ rũ ngồi xuống giường: "Nói, đại đội trưởng bọn họ rồi sẽ biết ta là bị khai trừ khỏi nhà máy, công việc cán sự này liền không giữ được, cô là muốn ta ở cái thôn này không thể ở được nữa sao."
Hắn chán ghét liếc nhìn người đàn bà ngu xuẩn trước mặt, lại một lần nữa hại hắn.
Nhưng ngoài miệng hắn lại chỉ có thể nói: "Hôm nay may mà có em tới cứu anh, không thì thật sự bị Tần quả phụ hạ dược hại chết, chỉ là nhạc phụ nhạc mẫu bên kia, bọn họ khẳng định không giống như em tin anh."
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ của hai người bị đập mạnh: "Mở cửa, Dương Minh, thằng tiểu tử thối này, lăn ra đây cho tao."
Âm thanh rất lớn, đứa trẻ đang ngủ say trên giường lập tức khóc lên.
Hoàng Thúy Phân chạy tới kéo cửa ra: "Ba, mẹ, mọi người ầm ĩ như vậy làm cái gì——"
Nàng ta còn chưa nói hết, Hoàng phụ đã xông vào, một chân đạp lăn Dương Minh, còn muốn tiếp tục đá xuống.
Hoàng Thúy Phân nóng nảy, vội vàng nhào vào người trượng phu: "Ba, ba làm cái gì vậy, ba đừng tin bọn họ, là Tần quả phụ hạ dược Minh ca mà."
Hoàng phụ không đá nổi nữa, hắn không thể tin nhìn con gái: "Mày đến giờ còn cho rằng là người khác hại hắn?"
"Tháng trước có nữ thanh niên trí thức tố cáo hắn quấy rối tình dục, mày nói là nữ thanh niên trí thức câu dẫn hắn; bây giờ bị người trong thôn bắt gian, mày còn cho rằng là Tần quả phụ hạ dược?"
Hắn cũng không biết là con gái này trời sinh ngu xuẩn như vậy, hay là bị hắn chiều hư, từ khi Dương Minh cưới con gái hắn, hắn đã cảm thấy không thích hợp, một tiểu tử có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn; trước kia chưa từng để mắt đến con gái hắn, cố tình lúc có suất vào xưởng, lại chủ động kết hôn với con gái hắn.
Sau này không hiểu sao lại quay về thôn, nói là bị người phụ nữ trong thành nói xấu, hắn nhịn.
Nhưng bây giờ từng chuyện, từng chuyện, còn có thể nói Dương Minh là hoàn toàn vô tội sao?
Hắn sầm mặt, cũng không đá nổi nữa, cúi đầu nhìn con rể trốn sau lưng con gái, mặc dù vừa rồi con gái suýt chút nữa thay hắn chịu đòn, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
"Dương Minh, tao vừa mới xin với đại đội, nông trường cải tạo thiếu một người ghi điểm, vừa vặn thích hợp cho mày chuộc tội."
"Còn con gái tao, sẽ ly hôn với mày, mày có thể thu dọn hành lý đi được rồi."
Dương Minh sững sờ, không thể tin ngẩng đầu, hắn biết nhạc phụ hoàn toàn có năng lực bảo vệ hắn.
Nhưng hắn không cầu xin nhạc phụ, mà là nắm chặt tay người phụ nữ trước mặt: "Thúy Phân, anh không muốn rời xa em, em thật sự tha thứ cho anh lần này, về sau anh nhất định sẽ hồi tâm dưỡng tính, đối xử tốt với em và con, sẽ nhường nhịn tất cả những người phụ nữ khác."
Hắn đầy mặt cầu xin, thậm chí còn rơi nước mắt.
Hoàng Thúy Phân lúc đó suýt chút nữa bật khóc, ngăn cản hắn, chắn trước mặt ba: "Không cho đuổi Minh ca đi, ba làm vậy con liền không nhận ba nữa, con cũng cùng hắn đi nông trường cải tạo."
Hoàng phụ gật gật đầu: "Tốt, vậy mày đi đi."
"Cái gì?"
Hắn vẻ mặt đã sớm đoán trước, thản nhiên đi qua ôm lấy cháu trai: "Con, tao sẽ thay chúng mày chăm sóc, mệnh lệnh nông trường đã trình lên, không thay đổi được, chúng mày muốn mấy người đi đều được, tao không ngăn cản."
Nhìn bóng lưng ba mẹ rời đi, Hoàng Thúy Phân hoàn toàn ngây dại.
Nàng ta nói đi, ba nàng ta cũng không thèm để ý sao, ngay cả nàng ta cũng không cần sao?
Dương Minh càng không biết nói gì, sao ngay cả con gái mình cũng không quản, nhạc phụ hắn không phải yêu thương con gái này nhất sao?
Đang nghĩ ngợi, người trước mặt xoay người lại, nắm chặt tay hắn: "Minh ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ đi cùng anh, chúng ta phải đi thu dọn hành lý ngay."
Dương Minh trầm mặc, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Không lâu sau, trong thôn đều biết lệnh xử phạt đã được ban ra, mọi người đều kinh ngạc, ai mà không biết thư ký là nhạc phụ của Dương Minh.
Hắn ngay cả con rể mình cũng không che chở, đây là thật sự thanh liêm a.
Diệp Hoa Lan đứng ở đầu thôn, trước chiếc loa phát thanh, đứng yên hồi lâu, mới khoanh tay xoay người, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc đầy vẻ tức giận trước mặt, Hoàng Thúy Phân.
"Mày hại Minh ca phải đi nông trường, trên đời này sao lại có loại đàn bà không biết xấu hổ như mày, hại hắn một lần còn muốn lần thứ hai."
Diệp Hoa Lan cười cười: "Thế nào, bây giờ cô còn muốn đánh nhau với tôi một trận, hay là làm ầm lên chuyện Dương Minh quay về thôn như thế nào?"
Hoàng Thúy Phân nghiến răng, thịt trên mặt đều giận đến co giật.
Ả ta vừa về đến nhà đã phát hiện Minh ca lén lút bỏ đi, đến một lá thư cũng không để lại, đều là do người đàn bà này hại, sao ả ta còn có thể mặt dày như vậy.
Diệp Hoa Lan lại tiếp tục: "Cô không phải thật sự tin hắn hoàn toàn trong sạch đấy chứ, thế nhưng, chỉ có nghĩ như vậy, đem tất cả sai lầm đổ lên người khác, Minh ca mà cô yêu thích mới là từ đầu đến cuối yêu cô như một."
"Cô không thể tin được người đàn ông mà cô đã đánh đổi cả đời, kỳ thật căn bản không yêu cô, lăng nhăng lạm tình, không có trách nhiệm, chỉ có thể lừa chính mình, còn muốn lừa người khác."
"Tỉnh lại đi Hoàng Thúy Phân, người đàn ông của cô là loại đàn ông bẩn thỉu hiếm có trên đời, còn chính cô cũng là từ đầu đến cuối mù quáng."
Nàng không chút lưu tình vạch trần Hoàng Thúy Phân, nhìn bộ dạng điên cuồng này của ả ta, cũng lười nói tiếp.
Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, cùng hai người này dây dưa, kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì.
Nàng đã đi rất xa, Hoàng Thúy Phân mới nghiến răng, người đàn bà này là đang chọc tức ả ta, ả ta không thể nghe theo lời ả ta, ả ta phải đi tìm Minh ca, đi cùng hắn ở nông trường sống.
Chỗ đó không có những loại đàn bà lẳng lơ ong bướm, ả ta nói không chừng có thể cùng Minh ca hạnh phúc cả đời.
Nói là làm, Hoàng Thúy Phân vội vàng về nhà thu dọn bao袱 lương khô, chạy đi về hướng nông trường cải tạo đuổi theo.
Đi qua sườn núi phía sau nhà Tần quả phụ, đột nhiên chân hụt, theo cạm bẫy lăn xuống bên cạnh sông.
Mặt bị gai góc giữa sườn núi cứa một đường dài, đau đến ngất đi, trước khi ngất, ả ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thò đầu ra, là Tần quả phụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận