Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán

Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán - Chương 14: Nội trợ cũng có tiền lương (length: 9402)

Không biết là do nàng khăng khăng muốn nói cho lão Diệp sự thật khiến nàng suy sụp, hay là do nàng tự tiện thay nàng đoạn tuyệt quan hệ với người nhà mẹ đẻ mà suy sụp.
Lưu Ái Hoa vịn vào tủ, chầm chậm bước ra ngoài.
Bữa tối hôm nay của Diệp gia rất yên tĩnh.
Lưu Ái Hoa không nói một lời, mím môi, thêm cơm múc canh cho mọi người.
Từ sau khi bị nói ngày hôm qua, nàng nấu cơm cho nhiều gạo hơn hẳn, mỗi người cũng đều có một quả trứng.
Diệp Hoa Lan càng cúi đầu, cơ hồ vùi vào trong bát, không nói một lời.
Không khí vô cùng quái dị.
Luôn luôn vô tư lự Diệp Kiến Quốc lại không phát hiện ra, hắn ăn xong hai ngụm, đặt bát xuống liền muốn đi tìm bạn học cũ chơi cờ.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
Cùng với những lời này, chiếc bát trong tay Lưu Ái Hoa vỡ tan tành trên mặt đất.
Diệp Kiến Quốc đang định mở miệng, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, vẫn an ủi một câu: "Một cái bát thôi, không có việc gì."
"Tiểu Ngũ, muốn nói với ta chuyện gì? Ba còn phải tìm Vương thúc thúc của con chơi cờ đây."
Diệp Nghi Gia dẫn đầu mở cửa phòng ngủ chính, vẫy tay với ba ba: "Vào phòng nói đi ạ."
Diệp Kiến Quốc lúc này mới nhận thấy không khí không đúng; vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi theo vào phòng.
Ngoài cửa, Diệp Sâm vẫn đang ăn cơm, vừa tò mò nhìn đệ đệ: "Tiểu Ngũ có chuyện gì muốn nói với ba vậy?"
"Sao lại không cho chúng ta nghe?"
Diệp Thanh mỉm cười lắc đầu, nhìn hai nữ tính còn lại trong phòng với sắc mặt khó coi: "Ta vậy, không biết a."
Trong phòng ngủ chính, Diệp Nghi Gia thấy ba ba đi vào, liền đóng cửa lại.
Sau đó, từ trong lòng lấy ra một phong thư dày cộp, đưa tới tay ba ba: "Ba xem đi."
Diệp Kiến Quốc mỉm cười nhìn tiểu nữ nhi ra vẻ người lớn, mở phong thư ra, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Tay hắn run rẩy, bên trong, một xấp dày, tất cả đều là tiền lớn nhỏ.
"Tiểu Ngũ, những thứ này con lấy ở đâu ra?"
"Con nói với ba, con không làm chuyện xấu gì chứ?"
Diệp Nghi Gia mím môi:
"Đây, là số tiền tiết kiệm vốn dĩ nên thuộc về nhà của chúng ta."
"Nếu như không có những thứ này, ba hỏi mẹ kiểm toán, phỏng chừng chỉ có mấy chục đồng tiền tiết kiệm."
Diệp Kiến Quốc càng nghe càng nghi hoặc, "Con nói rõ ràng, ta nghe không hiểu."
Sau đó, Diệp Nghi Gia liền đem chuyện liên quan đến việc đi nhà bà ngoại đòi tiền kể hết ra.
Nói một hơi, nàng vội bưng cốc sứ bên cạnh lên uống một ngụm nước lớn.
Mà Diệp Kiến Quốc, cũng là sắc mặt nặng nề, nhăn mày.
Hắn ở chung hơn mười năm thê tử, trên thực tế vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chỉ có nhà mẹ đẻ của mình?
Nàng khổ chính mình không có việc gì, còn khiến mấy đứa nhỏ cùng chịu khổ...
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Kiến Quốc mang theo nộ khí, rầm một tiếng đấm mạnh vào vách tường.
Lần này dùng lực rất mạnh, trên tay hắn lập tức chảy ra máu tươi, trên vách tường trắng nõn cũng in hằn vết máu, giống như cuộc hôn nhân mỹ mãn mà hắn tự cho là đúng gần hai mươi năm nay.
Nhìn như không vương bụi trần, kỳ thật lại dễ dàng loang lổ những chuyện xấu xa.
Thấy hắn còn định đấm tiếp, Diệp Nghi Gia sợ tới mức đứng lên, ôm cánh tay ba ba: "Ba, ba đừng như vậy, ba có đau không."
Nàng bị dọa đến rơi nước mắt, đau lòng nhìn vết da bị rách một mảng lớn.
Một tiếng kêu này, khiến Lưu Ái Hoa vẫn luôn bồi hồi ngoài cửa lập tức xông vào.
Nàng vừa tiến đến, liền nhìn thấy ánh mắt thất vọng của trượng phu, cùng với bàn tay còn đang nhỏ từng giọt máu của hắn.
Lưu Ái Hoa cũng đỏ hoe mắt: "Thật xin lỗi Kiến Quốc, ta thật sự không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế, ta chẳng qua là cảm thấy ta đang tận hiếu."
Diệp Kiến Quốc cười lạnh: "Tận hiếu? Ta mỗi tháng cho cha mẹ ta ở nông thôn gửi hai đồng, ngươi đều ngại nhiều, cho Lưu gia một chút cũng không đau lòng, đúng không?"
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của trượng phu, Lưu Ái Hoa há miệng, á khẩu không trả lời được.
Diệp Kiến Quốc tiếp tục: "Ngươi về sau cùng Lưu gia đoạn tuyệt lui tới, chúng ta liền còn có thể sống tiếp."
Nàng nức nở, lại bất lực.
Sự tình sao lại biến thành bộ dạng này.
Nàng thật sự ngay từ đầu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có một ít đồ ăn thức uống là năm ngoái đệ đệ kết hôn, mụ mụ ở trước mặt nàng khóc lóc quỳ xuống, nàng mới đau lòng cho nhiều như vậy.
Mụ nói em dâu là nhà có tiền, là hy vọng tương lai của Lưu gia bọn họ, không có đại cô tỷ là nàng giúp đỡ, đệ đệ liền cưới không được em dâu.
Lưu gia cũng sẽ không có cơ hội này.
Cho nên, nàng mới cắn răng bỏ ra hết thảy.
Đúng vậy, nàng hối hận cái tên lang tâm cẩu phế đệ đệ kia, lại đánh nàng.
Nhưng là ba mẹ nàng, bọn họ đều già rồi, nàng làm sao có thể đoạn tuyệt lui tới.
Nhìn sắc mặt trượng phu, nàng biết, hắn lần này thực sự tức giận.
"Mẹ, mẹ nghe ba ba đi ạ."
Diệp Hoa Lan vẫn đứng ở cửa đột nhiên lên tiếng, cũng mềm giọng cầu khẩn nàng.
Lưu Ái Hoa lau nước mắt, gật gật đầu: "Tốt, ta mặc kệ bọn hắn."
Sắc mặt Diệp Kiến Quốc mới hòa hoãn xuống.
Hắn thật sự sợ, vạn nhất thê tử vẫn là chọn Lưu gia, hắn có thể làm sao?
Thật chẳng lẽ vợ chồng già còn đi ly hôn?
Một bên, Diệp Nghi Gia cũng nheo mắt mỉm cười, hắc hắc, giải quyết xong.
Nàng giơ tay lên: "Còn có một việc, xét thấy mẹ có việc xấu, hẳn là khảo sát một thời gian."
"Quyền quản lý tài chính trong nhà giao cho con!"
Việc xấu?
Lưu Ái Hoa sắc mặt tối sầm: "Tiểu Ngũ, con nói cái gì đó?"
Hai huynh đệ Diệp gia đứng xem bên cạnh lại là nở nụ cười, Diệp Sâm giơ tay lên kêu: "Ta ủng hộ Tiểu Ngũ, chúng ta muốn ăn thịt!"
Diệp Hoa Lan cũng lặng lẽ giơ tay lên: "Con cũng ủng hộ Tiểu Ngũ."
Đám trẻ con trong nhà làm ầm lên, lại là một tràng tiếng cười thoải mái.
Trong mắt Diệp Kiến Quốc cũng nhiễm ý cười: "Tốt, về sau tiền lương của ta cũng đều giao cho tiểu Ngũ."
"Diệp Tiểu Ngũ, con bây giờ là người duy nhất có tiền lương trong Diệp gia chúng ta, tất cả mọi người giao phó trọng trách cho con, có thể làm được hay không!"
Diệp Nghi Gia vỗ ngực: "Kiến Quốc đồng chí, Tiểu Ngũ cam đoan có thể!"
"Ha ha ha ha ha ha."
Bị nàng trêu chọc, mọi người trong nhà cũng đều cười vang.
Chỉ có Lưu Ái Hoa trong lòng ủy khuất, nhà ai không phải nữ nhân nấu cơm giặt giũ nắm giữ tiền lương, sao lão Diệp lại muốn giao cho một đứa trẻ ranh.
Ái Hoa ủy khuất, nhưng Ái Hoa không dám mở miệng, đem số tiền còn lại trong tay lấy ra đều cho Tiểu Ngũ.
Cho xong, nàng không vui lắm, nghiêng đầu sang một bên.
Diệp Nghi Gia từ trong phong thư lấy ra tiền, lạch cạch đếm một chút, sau đó suy nghĩ giá cả thời nay.
Đưa qua 6 hào tiền cùng một tấm phiếu lương thực.
"Đây là tiền điểm tâm, sáng sớm mai mỗi người một cái quẩy, một chén sữa đậu nành."
Quẩy là 4 phân một cái, sữa đậu nành là 5 phân một chén.
"Tiền dư ra là phí vất vả của mẹ, có thể mua cho mình chút đồ ăn gì cũng được, không cho cho bà ngoại!"
Lưu Ái Hoa ngơ ngác nhận lấy, vốn muốn nói đồ ăn bên ngoài quá đắt không đáng, nghe được phí vất vả sau thu lại.
"Mua đồ ăn sáng cũng có phí vất vả?"
Diệp Nghi Gia vẫn đang lạch cạch đếm tiền, không ngẩng đầu lên trả lời: "Đương nhiên, không chỉ điểm tâm, mẹ vì Diệp gia nấu cơm giặt quần áo, cũng là làm công tác, dĩ nhiên là nên có tiền lương."
Nàng lại đưa qua một đồng năm hào: "Chỗ này, chính là tiền cơm trưa cùng bữa tối, muốn ăn xương sườn! Nhiều vẫn là tiền lương của mẹ, về sau mỗi ngày mẹ đều có tiền lương."
Lưu Ái Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhận tiền.
Từ nhỏ năm sáu tuổi liền lên bếp núc, sau khi lấy chồng cũng cơ bản không rời khỏi bếp lò, bàn giặt.
Nàng vẫn cảm thấy chính mình trước khi xuất giá chính là dựa vào trong nhà nuôi, sau khi xuất giá liền dựa vào nam nhân nuôi sống.
Lần đầu tiên có người nói cho nàng biết, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, những việc này cũng có thể nhận được tiền lương.
Không cần cho nhà, danh chính ngôn thuận thuộc về chính nàng một người tiền.
Điều này hoàn toàn khác biệt với quan niệm "ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng" mà nàng cho là đúng, thậm chí có chút ích kỷ, nhưng mà, cầm những đồng tiền này, so với trước kia phân phối tiền lương của cả nhà ít hơn nhiều phải nhiều, nàng lại cảm giác đáy lòng có cái gì đang cuộn trào, đang toát ra.
Nàng, cũng có thể nhận tiền lương của chính mình.
Diệp Kiến Quốc nhìn thê tử của chính mình đã gả cho hắn gần hai mươi năm, chưa từng vào tiệm cắt tóc, không mua qua quần áo đẹp, cũng thở dài một tiếng.
"Cho mẹ thì mẹ cứ cầm, Ái Hoa, đây là tiền lương của mẹ."
Bên cạnh Diệp Hoa Lan lặng lẽ đỏ hoe mắt, vụng trộm nhìn biểu tình của ba ba.
"Ba ba thật tốt, vẫn quan tâm mụ mụ."
Đồng thời, nàng cũng lần đầu tiên ý thức được, thì ra ở nhà nấu cơm giặt giũ nội trợ, cũng là đang làm việc.
Diệp Hoa Lan nắm chặt tay, nàng tuy rằng muốn lấy chồng giàu, nhưng sau này làm việc nhà, cũng nhất định muốn lấy tiền lương!
Diệp Sâm cũng gãi đầu, tuy rằng như vậy có vẻ bất đồng với quan niệm của bọn hắn, nhưng hình như lại càng đúng.
Tiểu muội thật là thông minh.
Diệp Thanh thì cong khóe miệng, mặt mày mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ.
Đây là muội muội của hắn.
Đêm nay, thoải mái có, bất bình có, lại bình tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, người Diệp gia liền được ăn sữa đậu nành, quẩy mà Lưu Ái Hoa sáng sớm xếp hàng mua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận