Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán
Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán - Chương 213: Sự tình bại lộ (length: 8269)
Diệp Nghi Gia mỉm cười: "Không cần, ta chỉ xem qua Trân Châu một chút rồi sẽ đi, mọi người cứ tự nhiên."
Nàng quen thuộc đi vào phòng ngủ nhỏ, khép lại cửa.
Triệu đại tẩu lập tức nhìn về phía bà bà, hai tay mở ra, tỏ ý không phải ta không tiếp đón khách, mà là người ta không cần.
Triệu mẫu lười nhìn bộ dáng tính toán chi li chuyện vặt vãnh của nàng, mí mắt bình thản cụp xuống.
Vợ của con trai cả trước kia cũng là danh môn thục nữ, hiện giờ sao lại biến thành như vậy?
Trong phòng, Diệp Nghi Gia không biết cuộc nói chuyện này của mẹ chồng nàng dâu, nàng đóng cửa lại liền cười tủm tỉm đi về phía nữ nhân đang nằm trên giường.
Trong miệng nàng đang ăn thịt khô, cười hì hì lật xem quyển sách nhỏ trên gối, thư giãn thích ý.
Triệu Trân Châu thật sự rất vui vẻ, tảng đá cuối cùng trong lòng cũng được giải tỏa, mừng rỡ thoải mái tự tại.
Nhưng không nhìn đến ngoài cửa sổ có một đôi mắt đang nhìn đến ngây ngốc.
Đột nhiên, nàng cả người lạnh lẽo, nhạy bén quay đầu liền đối diện với Diệp Nghi Gia, cách nàng quá gần.
"Kim Bình Mai? Ngươi còn xem rất say sưa."
Triệu Trân Châu dừng lại, lập tức trở tay đem sách khép lại giấu ra sau lưng: "Ngươi... ngươi tại sao lại đến, sao cứ như âm hồn không tan vậy."
Trên mặt nàng cũng là mặt đỏ tai hồng, xem loại sách này bị người bắt gặp, lại còn là Diệp Nghi Gia đáng ghét.
Diệp Nghi Gia cười cười: "Đánh là thân mắng là yêu, biểu tỷ, ngươi càng mắng ta, ta đây càng phải tới thăm ngươi a."
"Dù sao ngươi bây giờ nằm trên giường không thể động đậy, chỉ có thể mặc người khác tới, không phải sao?"
Giọng nói của nàng thoải mái đến mức tựa như đang nói đùa, nhưng Triệu Trân Châu lại không hiểu sao cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Ai thích ngươi? Ta không thể động, cũng không phải tùy ý ngươi bắt nạt, ta muốn nói cho mẹ ta!"
Diệp Nghi Gia nhướng mày, ngồi bên giường nàng: "Được thôi, ngươi nói cho mẹ ngươi ta bắt nạt ngươi, ta đem chuyện Giang Tuyết Phi nói với ta, cũng nói cho mẹ ngươi."
Tuyết Phi?
Ngoài cửa sổ, Triệu Cầm nhíu mày thật chặt, các nàng đang nói cái gì?
Mà Triệu Trân Châu đã sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, thanh âm sắc nhọn: "Ngươi nói cái gì, Giang Tuyết Phi theo ngươi nói cái gì!"
Không lẽ nào nàng ta không đáp ứng nàng sao!
Nhưng một nữ nhân trước sau không đồng nhất thì có thể tin tưởng điều gì, nàng ta quay đầu liền nói cho người khác!
Diệp Nghi Gia liếc qua thân ảnh ngoài cửa sổ, bình tĩnh nhìn nàng: "Có thể nói cái gì, trừ chuyện ngươi giả vờ tàn phế, uy hiếp cô cô ngươi tự sát, còn có thể là cái gì?"
"Ta không có, ta không có."
Triệu Trân Châu rụt người lại, tránh né nữ nhân ác ma trước mắt này.
"Ngươi rốt cuộc muốn đổ tội danh gì lên đầu ta? Ta đã đáp ứng ngươi rồi, được chưa? Ta không phải là người xấu, ta chỉ muốn lười biếng một chút, cũng không ngờ rằng một lần giả vờ lại phải luôn giả vờ."
Nàng thật sự sợ hãi, khóc không thành tiếng, đầy mặt yếu đuối đáng thương.
Nếu không biết chuyện nàng đã làm, thật sự tưởng rằng nàng ta chịu phải ủy khuất lớn lao đến mức nào.
Đột nhiên, bên ngoài bức tường "oành" một tiếng, thứ gì đó ngã xuống.
Triệu Trân Châu còn chưa kịp quay đầu nhìn, cửa phòng lại bị đẩy ra, mẹ nàng bưng một cái mâm đựng trái cây: "Trân Châu, ta cắt trái cây cho con —— "
"Sao con lại khóc!"
Nàng nhìn con gái khóc nức nở, trước mắt tối sầm lại, một phen buông mâm đựng trái cây xuống, chắn trước mặt con gái: "Ngươi làm cái gì với Trân Châu, sao ngươi lại chọc nó khóc?"
Nói xong, nàng giơ tay lên định đánh, bộ dáng vì con mà bất chấp, ngang ngược vô lý.
Diệp Nghi Gia lạnh giọng cười một tiếng, nắm lấy cổ tay Triệu đại tẩu, bóp thật chặt.
Triệu đại tẩu tuy rằng thân hình có hơi béo, nhưng thân thể yếu ớt, không có chút sức lực nào, lúc này cánh tay giãy cũng không giãy ra được.
Nàng tức giận đến mức mặt đỏ lên: "Ngươi buông ra, đến tận cửa bắt nạt cả nhà già yếu bệnh tật chúng ta, không có thiên lý nha!"
"Ta muốn báo cáo lên đơn vị của các ngươi, đơn vị của Lão Phó, tất cả mọi người cùng đến xem."
Diệp Nghi Gia nhướng mày: "Ta đang chuẩn bị nói với các ngươi một tin tức tốt đây, con gái của ngươi, Triệu Trân Châu tàn phế mười mấy năm, kỳ thật chân không có việc gì."
"Cũng không biết là lang băm nào chẩn đoán sai."
Triệu đại tẩu ngây ngẩn cả người, mở miệng liền lớn tiếng mắng: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy, bắt nạt ta không sao, nhưng không cho phép lấy bệnh của Trân Châu ra nói đùa."
"Ngươi có tin ta nói với bà bà của ngươi không, bà ấy có thể lập tức đuổi ngươi ra khỏi Phó gia!"
Diệp Nghi Gia không thèm nhìn nàng, chậm rãi buông cánh tay nàng ta xuống, bình tĩnh nhìn Triệu mẫu đang đứng ở cửa: "Còn bà, không muốn nghe một chút tại sao ta lại nói như vậy sao?"
Triệu mẫu sắc mặt cũng đông cứng lại, ngây ra đứng ở cửa, chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói đi."
"Ta tin ngươi sẽ không nói nhảm, nhưng nếu ngươi bịa đặt, ta có liều cái mạng già này, cũng phải khiến ngươi trả giá thật lớn."
"Mẹ, sao mẹ có thể nghe nó nói bậy!"
Bên cạnh Triệu đại tẩu giận dữ, nhưng nhìn ánh mắt đen như mực của bà bà, vẫn là lui xuống.
Diệp Nghi Gia quay đầu nhìn về phía Triệu Trân Châu, người trong cuộc vẫn luôn im lặng: "Chúng ta nói chuyện nãy giờ, Trân Châu một câu cũng không nói, các ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Triệu đại tẩu ngây ngẩn cả người, kỳ quái quay đầu nhìn con gái.
"Ta cũng mới biết được từ người hàng xóm của chúng ta, Giang Tuyết Phi nói với ta —— "
Diệp Nghi Gia còn chưa nói xong, Triệu Trân Châu im lặng nãy giờ lập tức gào to: "Là ta giả vờ, ta chịu không nổi mỗi ngày làm không hết bài tập liền bị trách phạt, những tiểu cô nương khác trong viện đều có thể vui vẻ chơi đùa, còn ta thì ngoài việc đến trường, còn có bà nội giao cho một đống sách phải xem."
"Làm không hết, chính là thước kẻ, phạt quỳ, ta không chịu nổi, liền muốn giả vờ bệnh một chút."
"Mẹ, con không có nghĩ đến, một lần giả vờ là phải giả vờ cả đời, con rất muốn ra bên ngoài nhìn xem, nhưng không dám nói, chỉ có thể nằm trên giường này chờ chết."
Nàng chảy nước mắt nhìn mẹ, quỳ xuống sờ tay bà: "Mẹ, cuối cùng con cũng có thể nói ra, cuối cùng không cần phải ở trong này ngóng trông trời đất chờ chết."
Vốn tràn đầy chấn động không thể tưởng tượng nổi, Triệu đại tẩu nghe con gái nói như vậy, trong lòng chỉ còn thương tiếc.
Bà tiến lên ôm lấy con gái: "Tốt, tốt, tốt, không có việc gì là tốt rồi, Trân Châu, mẹ dẫn con ra bên ngoài nhìn xem, mẹ không trách con."
Mẹ hiền con thảo, hai người đều khóc thành lệ nhân.
Diệp Nghi Gia nhíu mày, ánh mắt sâu sắc nhìn Triệu Trân Châu đang rúc vào trong ngực mẹ.
Theo như lời nàng ta nói, tất cả đều là vô tình, bản thân nàng ta cũng rất thảm, nhưng nhiều năm qua, nàng ta ỷ vào sự áy náy của người Triệu gia, đặc biệt là Triệu Cầm, mà tác oai tác phúc thì sao không nói.
Kể khổ ngược lại là rất nhanh nhạy.
Bất quá, nàng vốn cũng chỉ nghe được một tin đồn giả tạo, chính là chờ Triệu Trân Châu tự chui đầu vào, tự mình thừa nhận.
Nàng liếc qua thân ảnh dường như muốn cử động ngoài cửa sổ, cất cao giọng: "Triệu lão thái thái, bà hẳn là biết con gái bà bởi vì chuyện này, mấy năm nay áp lực tinh thần lớn đến mức nào, nghe nói bà thậm chí còn hận đến mức ngay cả ảnh chụp của ông ngoại cũng không cho nàng ấy giữ."
"Chuyện bây giờ chân tướng thật ra là như vậy, bà nói thế nào?"
Nếu muốn đoạn, thì phải dứt khoát rõ ràng, triệt để.
Triệu mẫu môi giật giật, sắc mặt cứng đờ, ngón tay đỡ lấy khung cửa cơ hồ cắm sâu vào trong cửa.
Tiếng khóc trong phòng, cũng cực kì khéo léo dừng lại một cái chớp mắt.
Triệu đại tẩu vội lau nước mắt, xoay người liền "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, tay vịn lấy bà bà: "Mẹ, mẹ nghe được không, Trân Châu cũng trải qua khổ sở như vậy, nó chỉ là tuổi còn nhỏ không nghĩ thông suốt, cũng không nghĩ đến sẽ gây ra tai họa lớn như vậy."
"Con đi quỳ xuống xin lỗi Cầm Tử, đi đến cửa Phó gia quỳ, đúng rồi, con còn lôi kéo lão Triệu đi quỳ, cầu tiểu muội tha thứ, mẹ xem có được không?"
Triệu mẫu tròng mắt trì độn đi lòng vòng, mới nhìn về phía tiểu cô nương trẻ tuổi đối diện.
"Ngươi muốn ta nói cái gì, muốn ta đi nhận sai?"
"Từ xưa đến nay, Khổng Mạnh gia truyền, không có đạo lý cha mẹ nhận sai với con cái."
"Còn ngươi nữa, vợ của con cả, chính ngươi muốn đi thì đi, đừng lôi kéo con trai ta, nó là trụ cột của Triệu gia, là huynh trưởng của Triệu Cầm!"
Nàng quen thuộc đi vào phòng ngủ nhỏ, khép lại cửa.
Triệu đại tẩu lập tức nhìn về phía bà bà, hai tay mở ra, tỏ ý không phải ta không tiếp đón khách, mà là người ta không cần.
Triệu mẫu lười nhìn bộ dáng tính toán chi li chuyện vặt vãnh của nàng, mí mắt bình thản cụp xuống.
Vợ của con trai cả trước kia cũng là danh môn thục nữ, hiện giờ sao lại biến thành như vậy?
Trong phòng, Diệp Nghi Gia không biết cuộc nói chuyện này của mẹ chồng nàng dâu, nàng đóng cửa lại liền cười tủm tỉm đi về phía nữ nhân đang nằm trên giường.
Trong miệng nàng đang ăn thịt khô, cười hì hì lật xem quyển sách nhỏ trên gối, thư giãn thích ý.
Triệu Trân Châu thật sự rất vui vẻ, tảng đá cuối cùng trong lòng cũng được giải tỏa, mừng rỡ thoải mái tự tại.
Nhưng không nhìn đến ngoài cửa sổ có một đôi mắt đang nhìn đến ngây ngốc.
Đột nhiên, nàng cả người lạnh lẽo, nhạy bén quay đầu liền đối diện với Diệp Nghi Gia, cách nàng quá gần.
"Kim Bình Mai? Ngươi còn xem rất say sưa."
Triệu Trân Châu dừng lại, lập tức trở tay đem sách khép lại giấu ra sau lưng: "Ngươi... ngươi tại sao lại đến, sao cứ như âm hồn không tan vậy."
Trên mặt nàng cũng là mặt đỏ tai hồng, xem loại sách này bị người bắt gặp, lại còn là Diệp Nghi Gia đáng ghét.
Diệp Nghi Gia cười cười: "Đánh là thân mắng là yêu, biểu tỷ, ngươi càng mắng ta, ta đây càng phải tới thăm ngươi a."
"Dù sao ngươi bây giờ nằm trên giường không thể động đậy, chỉ có thể mặc người khác tới, không phải sao?"
Giọng nói của nàng thoải mái đến mức tựa như đang nói đùa, nhưng Triệu Trân Châu lại không hiểu sao cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Ai thích ngươi? Ta không thể động, cũng không phải tùy ý ngươi bắt nạt, ta muốn nói cho mẹ ta!"
Diệp Nghi Gia nhướng mày, ngồi bên giường nàng: "Được thôi, ngươi nói cho mẹ ngươi ta bắt nạt ngươi, ta đem chuyện Giang Tuyết Phi nói với ta, cũng nói cho mẹ ngươi."
Tuyết Phi?
Ngoài cửa sổ, Triệu Cầm nhíu mày thật chặt, các nàng đang nói cái gì?
Mà Triệu Trân Châu đã sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, thanh âm sắc nhọn: "Ngươi nói cái gì, Giang Tuyết Phi theo ngươi nói cái gì!"
Không lẽ nào nàng ta không đáp ứng nàng sao!
Nhưng một nữ nhân trước sau không đồng nhất thì có thể tin tưởng điều gì, nàng ta quay đầu liền nói cho người khác!
Diệp Nghi Gia liếc qua thân ảnh ngoài cửa sổ, bình tĩnh nhìn nàng: "Có thể nói cái gì, trừ chuyện ngươi giả vờ tàn phế, uy hiếp cô cô ngươi tự sát, còn có thể là cái gì?"
"Ta không có, ta không có."
Triệu Trân Châu rụt người lại, tránh né nữ nhân ác ma trước mắt này.
"Ngươi rốt cuộc muốn đổ tội danh gì lên đầu ta? Ta đã đáp ứng ngươi rồi, được chưa? Ta không phải là người xấu, ta chỉ muốn lười biếng một chút, cũng không ngờ rằng một lần giả vờ lại phải luôn giả vờ."
Nàng thật sự sợ hãi, khóc không thành tiếng, đầy mặt yếu đuối đáng thương.
Nếu không biết chuyện nàng đã làm, thật sự tưởng rằng nàng ta chịu phải ủy khuất lớn lao đến mức nào.
Đột nhiên, bên ngoài bức tường "oành" một tiếng, thứ gì đó ngã xuống.
Triệu Trân Châu còn chưa kịp quay đầu nhìn, cửa phòng lại bị đẩy ra, mẹ nàng bưng một cái mâm đựng trái cây: "Trân Châu, ta cắt trái cây cho con —— "
"Sao con lại khóc!"
Nàng nhìn con gái khóc nức nở, trước mắt tối sầm lại, một phen buông mâm đựng trái cây xuống, chắn trước mặt con gái: "Ngươi làm cái gì với Trân Châu, sao ngươi lại chọc nó khóc?"
Nói xong, nàng giơ tay lên định đánh, bộ dáng vì con mà bất chấp, ngang ngược vô lý.
Diệp Nghi Gia lạnh giọng cười một tiếng, nắm lấy cổ tay Triệu đại tẩu, bóp thật chặt.
Triệu đại tẩu tuy rằng thân hình có hơi béo, nhưng thân thể yếu ớt, không có chút sức lực nào, lúc này cánh tay giãy cũng không giãy ra được.
Nàng tức giận đến mức mặt đỏ lên: "Ngươi buông ra, đến tận cửa bắt nạt cả nhà già yếu bệnh tật chúng ta, không có thiên lý nha!"
"Ta muốn báo cáo lên đơn vị của các ngươi, đơn vị của Lão Phó, tất cả mọi người cùng đến xem."
Diệp Nghi Gia nhướng mày: "Ta đang chuẩn bị nói với các ngươi một tin tức tốt đây, con gái của ngươi, Triệu Trân Châu tàn phế mười mấy năm, kỳ thật chân không có việc gì."
"Cũng không biết là lang băm nào chẩn đoán sai."
Triệu đại tẩu ngây ngẩn cả người, mở miệng liền lớn tiếng mắng: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy, bắt nạt ta không sao, nhưng không cho phép lấy bệnh của Trân Châu ra nói đùa."
"Ngươi có tin ta nói với bà bà của ngươi không, bà ấy có thể lập tức đuổi ngươi ra khỏi Phó gia!"
Diệp Nghi Gia không thèm nhìn nàng, chậm rãi buông cánh tay nàng ta xuống, bình tĩnh nhìn Triệu mẫu đang đứng ở cửa: "Còn bà, không muốn nghe một chút tại sao ta lại nói như vậy sao?"
Triệu mẫu sắc mặt cũng đông cứng lại, ngây ra đứng ở cửa, chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói đi."
"Ta tin ngươi sẽ không nói nhảm, nhưng nếu ngươi bịa đặt, ta có liều cái mạng già này, cũng phải khiến ngươi trả giá thật lớn."
"Mẹ, sao mẹ có thể nghe nó nói bậy!"
Bên cạnh Triệu đại tẩu giận dữ, nhưng nhìn ánh mắt đen như mực của bà bà, vẫn là lui xuống.
Diệp Nghi Gia quay đầu nhìn về phía Triệu Trân Châu, người trong cuộc vẫn luôn im lặng: "Chúng ta nói chuyện nãy giờ, Trân Châu một câu cũng không nói, các ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Triệu đại tẩu ngây ngẩn cả người, kỳ quái quay đầu nhìn con gái.
"Ta cũng mới biết được từ người hàng xóm của chúng ta, Giang Tuyết Phi nói với ta —— "
Diệp Nghi Gia còn chưa nói xong, Triệu Trân Châu im lặng nãy giờ lập tức gào to: "Là ta giả vờ, ta chịu không nổi mỗi ngày làm không hết bài tập liền bị trách phạt, những tiểu cô nương khác trong viện đều có thể vui vẻ chơi đùa, còn ta thì ngoài việc đến trường, còn có bà nội giao cho một đống sách phải xem."
"Làm không hết, chính là thước kẻ, phạt quỳ, ta không chịu nổi, liền muốn giả vờ bệnh một chút."
"Mẹ, con không có nghĩ đến, một lần giả vờ là phải giả vờ cả đời, con rất muốn ra bên ngoài nhìn xem, nhưng không dám nói, chỉ có thể nằm trên giường này chờ chết."
Nàng chảy nước mắt nhìn mẹ, quỳ xuống sờ tay bà: "Mẹ, cuối cùng con cũng có thể nói ra, cuối cùng không cần phải ở trong này ngóng trông trời đất chờ chết."
Vốn tràn đầy chấn động không thể tưởng tượng nổi, Triệu đại tẩu nghe con gái nói như vậy, trong lòng chỉ còn thương tiếc.
Bà tiến lên ôm lấy con gái: "Tốt, tốt, tốt, không có việc gì là tốt rồi, Trân Châu, mẹ dẫn con ra bên ngoài nhìn xem, mẹ không trách con."
Mẹ hiền con thảo, hai người đều khóc thành lệ nhân.
Diệp Nghi Gia nhíu mày, ánh mắt sâu sắc nhìn Triệu Trân Châu đang rúc vào trong ngực mẹ.
Theo như lời nàng ta nói, tất cả đều là vô tình, bản thân nàng ta cũng rất thảm, nhưng nhiều năm qua, nàng ta ỷ vào sự áy náy của người Triệu gia, đặc biệt là Triệu Cầm, mà tác oai tác phúc thì sao không nói.
Kể khổ ngược lại là rất nhanh nhạy.
Bất quá, nàng vốn cũng chỉ nghe được một tin đồn giả tạo, chính là chờ Triệu Trân Châu tự chui đầu vào, tự mình thừa nhận.
Nàng liếc qua thân ảnh dường như muốn cử động ngoài cửa sổ, cất cao giọng: "Triệu lão thái thái, bà hẳn là biết con gái bà bởi vì chuyện này, mấy năm nay áp lực tinh thần lớn đến mức nào, nghe nói bà thậm chí còn hận đến mức ngay cả ảnh chụp của ông ngoại cũng không cho nàng ấy giữ."
"Chuyện bây giờ chân tướng thật ra là như vậy, bà nói thế nào?"
Nếu muốn đoạn, thì phải dứt khoát rõ ràng, triệt để.
Triệu mẫu môi giật giật, sắc mặt cứng đờ, ngón tay đỡ lấy khung cửa cơ hồ cắm sâu vào trong cửa.
Tiếng khóc trong phòng, cũng cực kì khéo léo dừng lại một cái chớp mắt.
Triệu đại tẩu vội lau nước mắt, xoay người liền "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, tay vịn lấy bà bà: "Mẹ, mẹ nghe được không, Trân Châu cũng trải qua khổ sở như vậy, nó chỉ là tuổi còn nhỏ không nghĩ thông suốt, cũng không nghĩ đến sẽ gây ra tai họa lớn như vậy."
"Con đi quỳ xuống xin lỗi Cầm Tử, đi đến cửa Phó gia quỳ, đúng rồi, con còn lôi kéo lão Triệu đi quỳ, cầu tiểu muội tha thứ, mẹ xem có được không?"
Triệu mẫu tròng mắt trì độn đi lòng vòng, mới nhìn về phía tiểu cô nương trẻ tuổi đối diện.
"Ngươi muốn ta nói cái gì, muốn ta đi nhận sai?"
"Từ xưa đến nay, Khổng Mạnh gia truyền, không có đạo lý cha mẹ nhận sai với con cái."
"Còn ngươi nữa, vợ của con cả, chính ngươi muốn đi thì đi, đừng lôi kéo con trai ta, nó là trụ cột của Triệu gia, là huynh trưởng của Triệu Cầm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận