Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán

Xuyên Thư Thất Linh Ta Tìm Đại Viện Đệ Nhất Ngạnh Hán - Chương 222: Gặp Lương Tuyết (length: 10111)

Buổi tối nằm dài trên giường, hai người lâu ngày mới được ở bên nhau, lần này Diệp Nghi Gia thực sự có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Nàng ôm chặt hơn một chút, nam nhân trên đầu cũng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mang theo chút khàn khàn: "Ta ngày mai còn phải dậy sớm làm nhiệm vụ, nguyên một ngày không về được, nhưng ta hiện tại đặc biệt muốn xin nghỉ, lần đầu tiên không muốn làm nhiệm vụ, muốn ở nhà."
"Không cần, ngươi cứ đi đi, ta ngày mai chắc chắn muốn tìm Quyên Tử, Lương Tuyết các nàng tụ họp, thật sự nửa năm không gặp."
"Ta cũng rất nhớ các nàng."
Nghe nữ nhân trong ngực không lên tiếng, Phó Thanh Viễn suýt nữa tức đến bật cười, vào thời khắc tình cảm ấm áp thế này, vậy mà nàng lại có thể đánh gãy hắn.
Hắn thậm chí nhịn không được mà ghen tị: "Ta không bằng đám bạn bè của ngươi, không quan trọng bằng đúng không?"
"Đâu có, nữ nhân như tay chân, nam nhân như quần áo."
Phó Thanh Viễn nhíu mày: ?
"Ta trước kia cảm thấy như vậy, nhưng ngươi yên tâm, ngươi bây giờ là y phục có hoa văn như làn da của ta, gắn liền với da thịt của ta, kéo cũng kéo không ra."
Kéo ra, nhất định sẽ vô cùng đau đớn.
Tuy rằng trước kia đã nhắc nhở chính mình rất nhiều lần, muốn giữ vững giới hạn, không cần hoàn toàn sa vào, nhưng nàng cũng tỉnh táo mà biết, nàng đã sớm vượt qua giới hạn rồi.
Nghe lời bày tỏ này, trong lòng Phó Thanh Viễn cũng chấn động mạnh, so với nói yêu, thích, càng làm hắn cảm động.
Hắn ôm nàng càng chặt, như muốn đem nữ nhân hòa vào trong xương thịt.
Đêm nay, hai người xa cách đã lâu hàn huyên rất lâu, cuối cùng Diệp Nghi Gia cũng không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.
Chờ nàng tỉnh lại lần nữa, ngoài sân đã ầm ĩ thành một đoàn, trời sáng choang, bên gối càng là trống không từ bao giờ.
Nàng dụi mắt đi phòng khách, quả nhiên, trên bàn có nồi úp điểm tâm, bên cạnh để lại tờ giấy 'Chơi vui vẻ, buổi tối chờ ta trở về.' Nàng gật đầu cười một tiếng liền đi rửa mặt, sau đó ăn xong điểm tâm, liền đem quần áo mang về từng cái từng cái treo lên.
Quần áo của Phó Thanh Viễn đều treo tương đối thưa, nàng đưa tay kéo lại gần nhau hơn một chút, trong lúc đó, từ trong túi của một chiếc áo chẽn rơi ra hai phong thư.
Nàng tiện tay nhặt lên, vô tình liếc qua, con ngươi lại chợt dừng lại.
Trên phong thư viết rõ ràng Diệp Nghi Gia nhận.
Phía dưới gạch một đường, người gửi thư, Triệu Gia Minh.
Hai phong thư đều như vậy, địa chỉ gửi vẫn là nhà cha mẹ chồng ở Bắc Kinh, hẳn là đã gửi đến từ rất lâu trước kia.
Phong thư chưa bóc, giấy niêm phong vẫn còn.
Tuy rằng nàng đối với thư của Triệu Gia Minh này một chút hứng thú cũng không có, thế nhưng, Phó Thanh Viễn lại giữ thư của nàng, hơn nữa còn không nói cho nàng biết.
Diệp Nghi Gia hung hăng ném hai phong thư này lên giường, vỗ vỗ tay rồi đi ra ngoài, đi tìm đám bạn tốt tỷ muội của nàng.
Vừa gặp được người thật, Dương Quyên Tử vẫn có chút không thể tin được.
Nàng lôi kéo Diệp Nghi Gia xoay hai vòng, đầy mặt kinh hỉ: "Ngươi thật sự trở về rồi sao? Không phải sang năm mùa hè mới về sao?"
Chẳng lẽ, nàng đột nhiên trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Vừa thấy nàng bộ dạng này, Diệp Nghi Gia liền vỗ một cái vào đầu nàng: "Ta là biểu hiện ưu tú tột bậc, cho nên mới được về sớm. Ngươi nghĩ cái gì vậy?"
"Đúng rồi, Tuyết Nhi đâu?"
Dương Quyên Tử vẻ mặt kiểu ngươi lại không biết: "Tuyết Nhi điều đến thị xã rồi, cũng là mới vừa điều đi qua không lâu, bất quá, từ đó hai ta không còn gặp được nàng."
Đúng vậy, Quan lão sư đã đem cơ hội ở thị xã cho Lương Tuyết.
Diệp Nghi Gia vỗ vỗ bả vai Quyên Tử: "Vậy còn ngươi, gần đây thế nào rồi?"
Dương Quyên Tử vẻ mặt thần khí: "Hiện tại người đứng trước mặt ngươi không phải là nhân viên đoàn múa bình thường, mà là cán bộ tuyên truyền kiêm nhiệm của quân khu Thanh Tùng, Dương cán sự."
Nàng nghe theo ý kiến của Diệp Nghi Gia, viết rất nhiều bài đăng lên báo tuyên truyền trong đoàn, vừa mới bắt đầu không có hiệu quả, nàng vẫn cứ tiếp tục viết.
Kết quả sau này nàng gửi đi vài thiên đều được đăng, bộ phận tuyên truyền bên kia cũng bởi vì nàng có tài văn chương, nên cố ý tìm nàng viết mấy lần bản thảo tuyên truyền đặt riêng, đến cuối cùng, dứt khoát điều nàng sang bên đó luôn.
Sau đó, nàng nhờ có tổ chức một lần hoạt động thăm hỏi tuyên truyền cho cựu chiến binh xuất ngũ viết thành sách tuyên truyền, mà ở toàn bộ Hồng Tinh Huyện đã nổi tiếng, lại càng truyền đến tận thị xã, vì thế nàng cũng vinh dự có biên chế cán sự.
Hai bên đều có lương, càng thêm sung sướng.
Nhìn nàng đắc ý vui mừng ra mặt, Diệp Nghi Gia cũng yên lòng.
Tuy rằng không thấy được Lương Tuyết có chút tiếc nuối, nhưng biết hai tỷ muội đều là sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nàng liền thấy vui vẻ.
"Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ Lương Diễm không?"
Diệp Nghi Gia gật đầu.
"Mặt nàng không khôi phục được, liền cùng người trong viện chúng ta cãi nhau, bị người ta đập tổ ong vò vẽ nên mặt càng hỏng nặng hơn, giờ thì ngày nào cũng ở nhà gào khóc."
"Ta nghe nói ba nàng còn vào thành phố đi tìm Tuyết Nhi vài lần, thật là, trước đó đem con gái mặc kệ, bây giờ tiểu nữ nhi tàn phế liền nhớ tới Tuyết Nhi nhà chúng ta."
Nghe được tin tức này, Diệp Nghi Gia cũng có chút thổn thức.
Dù sao lúc trước, Lương Diễm là có ý đồ hủy hoại khuôn mặt của nàng, kết quả tự mình nhận lấy hậu quả xấu.
Mà Tuyết Nhi cũng không cần nam nhân cứu rỗi, dựa vào chính mình đạt được người nhà tán thành, hối hận, tuy rằng nàng sớm đã không còn để tâm đến những việc này nữa.
Nhắc tới Tuyết Nhi, Diệp Nghi Gia vừa về tới nhà ngang, đã đụng mặt Lương Tuyết.
Không sai, nàng là ở phía dưới nhà ngang gặp gỡ.
Bởi vì ngày hôm qua dọa sợ Phó Thanh Viễn xong, nàng mới nhớ tới còn chưa có nói với người nhà chuyện nàng mang thai, lý trí nói cho nàng biết, nếu không nói khẳng định sẽ bị mắng, bởi vậy, vui chơi gì đó nàng cũng chẳng thiết, cố gắng đuổi theo về nhà.
Nhưng người dựa vào tường ở bên ngoài nhà ngang, một cô nương tinh tế trắng noãn yếu đuối, không phải Lương Tuyết sao?
Diệp Nghi Gia kinh hỉ chạy lên trước vỗ vỗ nàng: "Tuyết Nhi, chúng ta lại ở chỗ này gặp nhau."
Lương Tuyết bị thanh âm đột ngột làm cho giật mình loạng choạng, thấy là nàng, trong đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc: "Nghi Gia, sao ngươi lại ở đây!"
"Đây là nhà ta, ta không ở đây thì ở đâu."
Lương Tuyết vội vàng nhảy dựng lên: "Không phải, ý ta là, không phải ngươi đi thủ đô để học tập nâng cao sao? Thời hạn không phải là một năm sao? Như thế nào mới nửa năm liền trở về."
Vì thế, Diệp Nghi Gia lại lặp lại một lần những lời đã nói rất nhiều lần: "Bởi vì ta biểu hiện nổi trội, xuất sắc, thiên phú dị bẩm, cho nên được tốt nghiệp sớm."
Tuy rằng nàng rất thích tự khen mình, nhưng đối với người ngoài khen nhiều lần như vậy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Mà Lương Tuyết, im lặng, hoàn toàn không nhìn ra được nàng ngượng ngùng.
Nàng rũ đầu xuống: "Nghi Gia, ta phải về thị xã, không có thời gian rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi về nhà gặp người nhà, ngươi đi lên trước đi, ca ca của ngươi đến, ngươi đừng có nói ta đã đến đây, được không?"
Nhìn nàng sốt ruột muốn đi, Diệp Nghi Gia lại là kéo nàng lại: "Nói rõ ràng xem nào, ta ca nào?"
"Ta có hai ca lận, tam ca của ta lớn lên rất tuấn tú, nhưng hắn kết hôn rồi, Tuyết tỷ, ngươi cũng không thể đối với hắn có ý đồ xấu nha."
Lương Tuyết ngẩn người, rồi véo nàng một cái: "Đừng có trêu ta, ngươi biết rõ ta đang nói ai mà."
Diệp Nghi Gia cũng nghiêm túc lại: "Ta cần biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, bằng không, ta khẳng định sẽ nói cho ta biết Nhị ca, là Lương Tuyết một mình ở đây bị cóng lạnh đợi rất lâu."
Hiện tại Lương Tuyết như vậy, vừa nhìn liền biết là có chuyện mà, nàng trước đây tuy rằng có khuyên Lương Tuyết đến với Nhị ca, nhưng bởi vì hai người bọn họ ở hai nơi khác nhau, cũng không nghĩ tới là có thể thành đôi.
Tuy rằng Nhị ca không biết vì sao đột nhiên lại điều trở về, mà Tuyết Nhi lại đi vào thành phố, không phải là vẫn cứ xa cách nhau sao.
Bao nhiêu câu chuyện ngôn tình, nhân vật nam nữ chính đều là bởi vì nhất thời hiểu lầm mà tách ra, song phương đều không biết đối phương vẫn luôn tưởng niệm, cho nên nàng không thể giấu giếm, nàng nhất định phải làm ống truyền lời, cái gì cũng đều không giấu diếm.
Nhìn nàng đứng đắn bộ dáng, Lương Tuyết cúi đầu, có chút ngượng ngùng siết chặt ngón tay.
Mặc dù người đối diện là bạn rất thân của nàng, nhưng nàng cũng là muội muội của Diệp Sâm.
Thôi vậy, Lương Tuyết nhắm mắt lại: "Chính là, Nhị ca của ngươi tháng trước gửi thư muốn mang ta về ra mắt gia đình, ta không muốn quá nhanh, hắn liền tức giận."
Nàng cũng biết Diệp Sâm tức giận vì điều gì, hai người vừa mới hẹn hò, Diệp Sâm liền xách ra việc mang nàng trở về gặp người nhà họ Diệp, nàng cự tuyệt, Diệp Sâm khi đó cũng không có nói cái gì, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu.
Nhưng bây giờ, Diệp Sâm thực sự giận, một tháng không có tới thị xã tìm nàng, cũng không có viết thư nữa.
Chẳng lẽ hắn cũng là hối hận rồi?
Lương Tuyết siết chặt ngón tay, có chút khổ sở lại có chút sinh khí.
Là hắn theo đuổi nàng trước, lúc trước sống chết muốn ở cùng một chỗ, bây giờ lại dễ dàng nổi giận như thế, mặc kệ nàng.
Nghe Tuyết Nhi kể xong chuyện đã xảy ra, ngón tay Diệp Nghi Gia mất tự nhiên gõ gõ: "Cho nên, các ngươi hẹn hò lâu như vậy, mà ngươi còn không nguyện ý đến nhà chúng ta, nguyên nhân là cái gì? Cha mẹ ta ngươi cũng không phải chưa từng gặp qua."
Không nguyện ý gặp gia đình, lời ngầm chính là không nguyện ý bàn chuyện cưới gả.
Ở thời đại này, hẹn hò hai tháng là có thể kết hôn, thế nhưng, hai người bọn họ đến bây giờ, gia đình hai bên còn chưa từng gặp mặt.
Nhìn xem Lương Tuyết đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nàng biết, tìm được ra nguyên nhân rồi, một lời nói trúng tim đen.
Lương Tuyết đầu càng cúi thấp, cần cổ thon dài lộ ra vẻ yếu ớt: "Ta, ngươi biết trong nhà ta là như thế nào, lại ly dị, lại có mẹ kế không tốt, cha ruột cặn bã, gia gia nãi nãi thân thể cũng không tốt."
"Hơn nữa, thúc thúc a di, cũng biết chuyện của Lục Đình Thâm."
Trước không nói, gia đình nàng vốn đã tan nát, lại càng khác xa bầu không khí gia đình họ Diệp.
Trên thế giới này, nào có cha mẹ nào, khi biết nữ nhân cùng người yêu cũ có bao nhiêu chuyện vụn vặt, thậm chí đối mặt qua với đối phương xong, còn nguyện ý cho nàng bước vào cửa nhà mình, gả cho con trai của mình chứ?
Trước kia, mẹ vợ của Lục Đình Thâm vu hãm, nhưng lại hại Diệp Sâm thiếu chút nữa bị bắt vào cục cảnh sát, Diệp thúc thúc, Diệp a di đều biết rõ ràng mọi chuyện.
Những lời này, nàng lại không thể nói ra với Diệp Sâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận