Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não

Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não - Chương 95: Hấp huyết quỷ điện hạ phiên ngoại (length: 6531)

Sau khi hỏi xong câu hỏi đó, Tiêu Mịch Hạ chỉ nhận được hai chữ cùng một bóng lưng lạnh lùng, điều này khiến nàng lần nữa suy sụp ngã xuống mặt đất, mặc cho người của Huyết tộc lôi nàng vào ngục tối.
Theo như lời Ôn Thiệu phân phó, Tiêu Mịch Hạ và Mục Cảnh Thắng bị nhốt riêng một phòng giam nhỏ, những người khác nhốt chung một phòng giam lớn.
Lại vào ngục tối, là tâm cảnh hoàn toàn khác biệt, một lần dã tâm bừng bừng, một lần mất hết can đảm.
Thậm chí nàng còn không hiểu rõ, rốt cuộc là vì kế hoạch thất bại mà nàng mất hết can đảm, hay là bởi vì câu nói "chưa hề" của Ôn Thiệu làm tổn thương thấu tâm can.
Nhưng rất nhanh nàng liền không còn tinh lực để suy nghĩ chuyện này, bởi vì nàng bị Mục Cảnh Thắng điên cuồng bóp cổ.
Vốn dĩ thể chất của thợ săn ma cà rồng đã tốt hơn nàng, thêm vào việc nàng mất máu quá nhiều, mà Ôn Thiệu vì Liễu Hoa viên nên chưa từng xuống tay nặng với bọn họ, vậy nên lực lượng của hai người bây giờ chênh lệch rất lớn.
"Tiện nhân! Có phải ngươi đã phản bội ta! Có phải ngươi đã động lòng với tên ma cà rồng kia không! Ngươi nói! Ngươi nói đi!"
Tiêu Mịch Hạ bị siết chặt đến trợn trừng mắt, hô hấp khó khăn, cả khuôn mặt đều phát xanh, dùng sức lay cánh tay Mục Cảnh Thắng, nhưng chẳng làm nên chuyện gì.
Cuối cùng, vẫn là Huyết tộc tạm giam sợ nàng bị bóp chết không thể ăn nói, mở cửa nhà lao, một cước đá bay Mục Cảnh Thắng.
Tiêu Mịch Hạ nằm rạp trên mặt đất ho mãnh liệt, hoảng sợ nhìn Mục Cảnh Thắng bị đá bay.
Tóc tai bù xù, tiều tụy thấy rõ, nào còn nửa phần khí độ của quý công tử.
"A Thắng..."
"Đừng gọi ta như vậy." Mục Cảnh Thắng chán ghét nhìn nàng, "Nếu không phải lão tổ nói muốn từ trên phương diện tình cảm khống chế ngươi hoàn toàn, ta làm sao lại phải hạ mình tiếp cận loại tiện nhân như ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó được Mục tộc nhặt về thôi! Còn là một con chó vô dụng, bị người ta đùa bỡn một vố còn không biết!"
Tiêu Mịch Hạ sững sờ nhìn hắn, giờ khắc này, trong lòng nàng, thiếu niên ôn nhu kia đã chết.
Những ký ức tươi đẹp được lưu giữ, khi thì xa xôi, khi thì rõ ràng. Nửa ngày sau, nàng mới lên tiếng, lại là bật cười.
Nụ cười kia vừa quỷ dị, lại vừa mang theo vẻ châm chọc, giọng nói dù khàn đặc vì vết siết trên cổ, nhưng từng chữ từng câu đều rất rõ ràng: "Đáng tiếc a... Đường đường là Mục gia Đại thiếu gia, vậy mà phải cùng loại ti tiện như ta bị giam ở đây, chờ bị Huyết tộc rút cạn máu tươi, ha ha ha ha ha..."
Cười đến mức nàng lại ho khan kịch liệt.
"Tiện nhân!" Mục Cảnh Thắng giống như muốn nhào tới chỗ nàng lần nữa, nhưng cú đá vừa rồi đã khiến hắn kiêng kị, hắn chỉ dám trốn trong góc tường, không ngừng mắng chửi.
Tiêu Mịch Hạ chết lặng lắng nghe.
Cuối cùng hắn nói: "Ngươi chờ đó, người của Mục tộc nhất định sẽ đến cứu ta. Đến lúc đó..."
Tiêu Mịch Hạ châm chọc cười một tiếng.
Ba trăm năm trước, nhân loại đã hao phí cái giá to lớn để giúp Huyết tộc thành lập giới này, thậm chí dâng tặng đồng bào của mình cho Huyết tộc làm lương thực. Vào ba trăm năm sau, bọn họ sẽ vì mấy chục người này mà lấy trứng chọi đá sao?
Mục tộc, thậm chí các gia tộc thợ săn ma cà rồng truyền thừa khác, đều biết rõ về hành động lần này. Hành động thất bại, việc đầu tiên bọn họ nghĩ đến chắc chắn là làm sao để phủi sạch quan hệ, chứ không phải cứu viện.
Sự tồn vong của gia tộc, quan trọng hơn bọn họ rất nhiều.
Hắn cho rằng hắn là ai?
Sự cứu viện mà Mục Cảnh Thắng chờ mong tự nhiên không đến, điều đến chính là ngày thứ hai, các vị thợ săn ma cà rồng bao gồm cả hắn bị sống sờ sờ đánh gãy tay chân.
"A —— "
Nỗi đau xé rách tim gan từ tứ chi truyền đến, Mục Cảnh Thắng đau đớn không ngừng kêu rên, khuôn mặt vặn vẹo.
Tiêu Mịch Hạ trơ mắt nhìn hắn biến thành phế nhân, lại nhìn Huyết tộc người tự tay đánh gãy tay chân Mục Cảnh Thắng đang đi về phía mình, không khỏi nhắm mắt lại.
Trong dự liệu, cơn đau đớn không truyền đến, ngược lại nàng nghe thấy một tiếng: "Đứng lên."
Tiêu Mịch Hạ mơ hồ mở mắt.
"Đi theo ta."
Tiêu Mịch Hạ đi theo, nàng nhớ rõ tuyến đường này thông ra bên ngoài ngục tối, trong lòng lại dâng lên một ý nghĩ.
"Là... Điện hạ, ngài ấy muốn gặp ta sao?"
Huyết tộc người dừng bước lại, đôi mắt màu đỏ nhạt châm chọc nhìn nàng: "Ngươi xứng sao?"
Tiêu Mịch Hạ cắn môi: "Điện hạ thích mùi vị máu của ta, ta nguyện ý một mực vì điện hạ cung cấp máu, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời."
"Nha, còn rất thành kính. Đáng tiếc a, điện hạ bây giờ nhìn thấy ngươi liền buồn nôn, không muốn gặp ngươi, càng không muốn uống máu của ngươi. Máu tươi của kẻ phản bội dơ bẩn vô cùng, điện hạ làm sao có thể hạ mình."
Mặt Tiêu Mịch Hạ trắng bệch: "Vậy..."
"Điện hạ nói, về sau lâu đài vườn hoa liền giao cho ngươi quản lý, ngươi phải tự mình đi lấy máu tươi của bọn hắn, sau đó dùng máu tươi của bọn hắn mỗi ngày tưới cho Sắc Vi, cẩn thận tu bổ, nhưng tất cả chỉ có thể diễn ra vào ban đêm. Điện hạ không muốn nhìn thấy ngươi."
"Ta sẽ dạy ngươi phương pháp quản lý Sắc Vi, cũng sẽ dạy ngươi làm thế nào để khống chế lượng máu. Còn việc trị liệu thì ngươi không cần động thủ."
Khuôn mặt Tiêu Mịch Hạ trắng bệch, nàng khẽ gật đầu.
Có thể, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể vì ngài ấy làm một chút gì đó.
Nhưng mà Tiêu Mịch Hạ vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Dù sao, nàng muốn lấy máu của đồng loại, cửa ải trong lòng kia không dễ vượt qua.
Nhìn ánh mắt phẫn hận của những đồng loại tứ chi đều bị phế nằm trên mặt đất, lần đầu tiên lấy máu, Tiêu Mịch Hạ đã không khống chế tốt lực đạo, suýt chút nữa đã gọt sạch nửa cánh tay hắn.
Ngày qua ngày, trên người nàng càng có mùi máu tươi không thể rửa sạch.
Dần dần, nàng chết lặng.
Chỉ khi nhìn thấy đóa Sắc Vi màu đỏ máu, trong lòng nàng mới có một chút xúc động. Trong đầu bắt đầu tưởng tượng, dáng vẻ vị Huyết tộc chi Vương tôn quý kia thưởng thức bọn chúng.
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của nàng lại bay tới ba tháng nàng mới đến Huyết Giới.
Đó là khoảng thời gian nàng đến gần ngài ấy nhất, mặc dù tất cả đều là ngụy trang, mặc dù hai người khi đó đều mang tâm tư riêng, nhưng một chút hồi ức này, trở thành niềm an ủi duy nhất của nàng trong những năm tháng tuổi già.
Thậm chí có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu như lúc ấy nàng lạc đường biết quay lại, hoặc là nàng công lược tiến độ chậm một chút, có lẽ bây giờ sẽ có được nhiều hơn.
Đáng tiếc thế gian không có "nếu như", nàng tuổi già đã định sẵn phải sống trong ngục tối âm u, cùng bóng đêm vĩnh hằng này, sống đến cuối đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận