Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não

Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não - Chương 194: "Đoạt" nam chính nữ nhân 5 (1) (length: 7715)

Không có so tài, làm sao hắn hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất đây?
Ôn Thiệu tại Ôn gia hưởng thụ ba ngày cuộc sống cá muối, đến ngày thứ tư, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh.
"Ôn Thiệu đâu? Ta tìm Ôn Thiệu! Bảo hắn mau cút ra đây gặp ta." Mục Loan nắm eo thon của Long Phàm Nhu, lớn tiếng kêu gào ở cửa ra vào. Người hộ đạo của hắn đứng phía sau hắn, giống như thần hộ mệnh.
"Kẻ nào lại dám hung hăng ngang ngược như thế, cút đi." Hộ vệ Ôn gia đều nhịp, công kích về phía Mục Loan.
"Kẻ cần lăn chính là các ngươi." Mục Loan đứng tại chỗ không tránh không né, phía sau hắn, một lão nhân tóc trắng xóa tiến lên một bước, đánh bay toàn bộ bọn hắn.
Người tuy già, chí khí không phai mờ.
"Thần Chủ!" Bọn họ kinh hô lên tiếng.
Ôn gia ở đây là địa đầu xà, nhưng lão tổ có tu vi cao nhất cũng mới chỉ Thần Chủ Thất Trọng, mà chiến lực bên ngoài Ôn gia cũng chỉ có ba Thần Chủ mà thôi.
"Thiếu chủ..." Thị vệ mặt mày hoảng hốt, vội vàng chạy vào bẩm báo, "Bên ngoài!"
"Để ta ra xem sao." Ôn Thiệu nói.
"Thiếu chủ, không thể mạo hiểm! Đối diện có người cảnh giới Thần Chủ, vẫn là đợi ta đi mời gia chủ vậy." Lão quản gia vội vàng nói.
"Không cần." Ôn Thiệu khoát tay, "Chỉ là một con cá tạp nham mà thôi, không cần làm phiền phụ thân."
Gia chủ Ôn gia hôm nay tham gia hội đấu giá, không có trong phủ.
Lão quản gia thấy hắn vẫn lạnh nhạt, an tâm đôi chút, không khuyên nữa, chỉ là trong lòng âm thầm dặn dò, đợi lát nữa hễ tình thế không ổn, hắn sẽ lập tức đốt khói lửa khẩn cấp, mời gia chủ quay về.
"Ngươi chính là Ôn Thiệu? Nhìn xem cũng chẳng có gì đặc biệt." Mục Loan thấy hắn, khiêu khích ôm Long Phàm Nhu vào trong ngực, "Thân phận gì, mà cũng dám tranh giành nữ nhân với ta."
"Đoạt?" Ôn Thiệu nhấn mạnh chữ này, nhìn về phía Long Phàm Nhu, "Đây chẳng phải vị hôn thê mà ta đã hạ hôn thư, trao đổi tín vật, nhận sính lễ hay sao? Thế nào, đây là tìm được tiểu bạch kiểm rồi à?"
"Nói bậy! A Loan mới không phải tiểu bạch kiểm!" Long Phàm Nhu nét mặt giận dữ, "Ôn Thiệu, ta nói thẳng, hôm nay ta đến để bỏ ngươi!"
"Còn chưa lập gia đình, nói chuyện gì đến hưu với bỏ, hay là, chẳng lẽ ngươi muốn sớm thành thân với ta?" Ôn Thiệu đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm, đem mình cũng buồn nôn quá mức. Dù nữ nhân này có xinh đẹp đến đâu, khi hắn nói ra lời này, đều cảm thấy mình mới là kẻ chịu thiệt.
Mục Loan giận dữ: "Sắp chết đến nơi mà còn dám ăn nói xằng bậy! Ôn cẩu tặc, ta nói thẳng, lần này ta đến đây, chính là muốn đường đường chính chính quyết đấu với ngươi một trận! Là nam nhân, thì hãy đáp ứng đi, chỉ giỏi múa mép khua môi thì có tài cán gì?"
"Nếu thua, ngươi hãy nhận lấy hưu thư của Nhu Nhi!"
Long Phàm Nhu lập tức sùng bái nhìn hắn, vươn tay ngọc vuốt ve ngực hắn, giúp hắn thuận khí: "A Loan, ta tin tưởng ngươi."
"Gấp thế cơ à?" Ôn Thiệu giễu cợt nói. Trong kịch bản không phải rất lợi hại sao? Sao chỉ một câu tiểu bạch kiểm mà lại tức giận đến mức này?
Mục Loan lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi chỉ cần nói ngươi có dám đáp ứng hay không. Thế nào, hay là ngươi sợ rồi?"
"Sợ? Bản thiếu gia từ khi sinh ra đến giờ, còn chưa biết chữ sợ viết như thế nào!" Ôn Thiệu vênh vang đắc ý, đem hình tượng nhân vật phản diện quán triệt đến cùng.
Hắn cười lạnh, quan sát hắn từ trên xuống dưới, tựa như nhìn thứ rác rưởi gì đó, giọng điệu khinh thường: "Nếu ngươi thua, hãy tự vẫn tại chỗ, lôi cả người đàn bà lăng loàn lẳng lơ này xuống cùng!"
Không đợi Mục Loan lên tiếng, Long Phàm Nhu đã giận tím mặt, ngực phập phồng không ngừng, rời khỏi lồng ngực Mục Loan, căm tức nhìn Ôn Thiệu, quát: "Ôn Thiệu! Ngươi nói ai lẳng lơ? Đồ cẩu nam nhân!"
Ôn Thiệu khoanh tay trước ngực, liếc nàng một cái: "A, còn đang có hôn ước với ta, lại đi cùng một chỗ với kẻ khác, ngươi không lẳng lơ, thì ai lẳng lơ?"
"Long Phàm Nhu, thật sự cho rằng mình là miếng bánh ngon tuyệt thế hay sao? Ban đầu chính là Long gia các ngươi vì một viên Trường Sinh đan, mà chủ động đem ngươi đến trước mặt ta."
"Ngươi!" Long Phàm Nhu cắn môi, hắn lại đem nàng chế nhạo không đáng một đồng, rõ ràng trước đây khi nàng theo trưởng bối đến, hắn còn ra vẻ công tử văn nhã, làm nàng cảm thấy cũng tạm được.
Nếu không phải gặp Mục Loan, có lẽ nàng thật sự sẽ cùng hắn sống hết một đời.
Giờ xem lại, quả là may mắn!
"Thế nào, không phản đối? Vì đều bị ta nói trúng, phải không."
Long Phàm Nhu cắn môi, không nói gì, vì nàng thật sự không tìm được điểm phản bác, lời Ôn Thiệu nói, cũng đúng là sự thật.
Mục Loan sao có thể chịu được nữ nhân của mình phải chịu uất ức thế này, chỉ vào mũi Ôn Thiệu, quát: "Nói bậy nói bạ, ngông cuồng xấc xược, nói hươu nói vượn! Ba ngày sau, vào giữa trưa, ta sẽ chờ ngươi ở đài luận võ trung tâm thành, hy vọng đến lúc đó mồm mép ngươi cũng vẫn lanh lợi như thế!"
"Được thôi, bản thiếu gia chắc chắn sẽ đến." Ôn Thiệu thản nhiên nghĩ, đến lúc đó hắn không chỉ muốn mồm mép lợi hại, mà còn muốn chặt ngón tay mà Mục Loan đang chỉ vào hắn.
"Nhu Nhi, chúng ta đi!" Mục Loan lại vênh váo tự đắc ôm eo Long Phàm Nhu, nghênh ngang rời đi.
Lão quản gia kiêng dè liếc nhìn người hộ đạo đi theo sau Mục Loan, sau đó tiến lại gần Ôn Thiệu, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, ngài thật sự muốn đi sao?"
Ôn Thiệu đương nhiên nói: "Tất nhiên, đã đáp ứng, sao có thể đổi ý, nếu không chẳng phải sẽ làm mất mặt Ôn gia ta sao?"
"Thế nhưng..." Lão quản gia nhíu mày, có chút lo lắng, "Người kia tuy nói chỉ có Thần Minh cảnh Cửu Trọng, nhưng hắn lại dám chủ động khiêu chiến ngài, hơn nữa còn tự tin mười phần, lão nô chỉ sợ hắn đã có chuẩn bị, sợ thiếu chủ sẽ trúng kế của hắn."
"Người đi theo sau hắn, còn là cao thủ Thần Chủ chi cảnh, cũng không biết hắn so với gia chủ, ai mạnh ai yếu, có nên mời lão tổ tông xuất quan không?"
Ôn Thiệu xua tay, nói: "Đừng nghĩ nhiều, trong lòng ta tự có chừng mực, việc nhỏ này, không cần làm phiền lão tổ tông."
Ôn gia lão tổ, bây giờ đang ở trong một không gian đặc thù, là thủ hộ thần của Ôn gia. Lão đã lớn tuổi, đại nạn sắp tới, không gian đặc thù kia có thể làm chậm quá trình thời gian, kéo dài tuổi thọ của lão.
Mỗi một lần lão xuất động, đều là tổn thương cực lớn đối với thân thể.
Cho nên, nếu không phải thời khắc Ôn gia thực sự nguy cấp tồn vong, lão sẽ không xuất quan.
Ôn gia có Trường Sinh đan, là do thiên tài luyện đan của Ôn gia luyện chế, năm đó Ôn gia đã tốn cái giá lớn, làm hỏng rất nhiều đan dược, mới luyện thành được một lò, tổng cộng năm viên.
Mỗi một viên có thể tăng thọ năm mươi năm, nhưng chỉ có viên thứ nhất là có hiệu dụng lớn nhất, phục dụng viên thứ hai, hiệu quả giảm một nửa, viên thứ ba lại giảm một nửa nữa.
Ôn gia lão tổ đã phục dụng ba viên, một viên được xem như ân tình mà tặng đi, một viên được lấy ra làm sính lễ cho Long gia, để kết tình thông gia giữa hai họ.
Bây giờ xem ra, đừng nói thông gia, mà là sắp trở thành kẻ thù.
Lúc ấy, chính là Long gia vì Trường Sinh đan mà chạy tới cầu thân, nhét cho Ôn gia vô số lợi ích, những lợi ích kia Ôn gia sẽ không trả lại, nhưng sẽ thỉnh cầu Long gia, đem sính lễ mang về — Trường Sinh đan tuy rằng đã bị lão tổ Long gia phục dụng, nhưng còn những vật khác cơ mà?
"...Dạ." Lão quản gia do dự một thoáng, cung kính trả lời.
Hắn luôn cảm thấy, sau khi thiếu chủ trở về lần này, khí tức thượng vị giả trên người càng thêm nồng đậm, áp lực hắn mang đến, thậm chí còn vượt qua cả gia chủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận