Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não

Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não - Chương 148: Bị giết chết ân nhân cứu mạng 2 (length: 7483)

"Tiểu Bạch, liên lạc một chút với hệ thống quần, xem có ai cùng chúng ta làm chung một nhiệm vụ không, cái tên Lạc Chỉ này làm nghiệt hơi nhiều."
Ôn Bạch giờ phút này đã biến thành Kim Long, xoay quanh trên tay hắn. Nói đến, hắn đã có mấy cái thế giới không có biến thành Kim Long.
"Vâng, thưa ký chủ!"
Một lát sau, Ôn Bạch lắc lắc đầu, nói: "Ký chủ, không có ài, trừ bỏ trường hợp đặc biệt giống như hệ thống của Tiêu Thanh Nhan ở thế giới trước ngủ say, thế giới này hẳn là cũng chỉ có ngươi."
Ôn Thiệu gật đầu: "Ta đã biết."
Điều kiện để hình thành thức tỉnh giả tương đối hà khắc, vốn dĩ không phải tất cả những người bị tổn thương đều có thể khiến cho Xuyên Nhanh cục ra tay. Ôn Thiệu cũng không có ôm hy vọng quá lớn, dù sao hắn sớm đã quen một mình phấn đấu.
Ôn Thiệu sửa sang lại dòng thời gian, sờ soạng một chút dây lưng gùi trên vai mình, hiện giờ kịch bản đã phát triển đến thời điểm hắn đi nhặt nam nữ chủ trở về.
"Tiểu Bạch, lát nữa hệ thống của Lạc Chỉ, ngươi xem tình huống có thể thu hay không. Không thể thì coi như xong, đừng cố quá."
"Được nha!" Ôn Bạch lần nữa gật gật cái đầu nhỏ.
Từ khi làm nhiệm vụ đến nay, Ôn Bạch chỉ thôn phệ qua một cái hệ thống, hệ thống của đối phương vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, không có chút nào lực phòng ngự, nhưng là ở trong kịch bản này, cái vạn người mê hệ thống này lợi hại hơn nhiều, còn mang theo tà tính.
Ôn Thiệu có chút lo lắng.
Hơn nữa, lần trước vì hấp thu cái hệ thống kia, Tiểu Bạch ngủ say suốt một thế giới, lần này cũng không biết khi nào mới có thể thức tỉnh.
Ôn Thiệu dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, quả nhiên tìm được Lạc Chỉ và Thượng Quan Tế đang hôn mê trong rừng.
Bọn họ chật vật nằm trên mặt đất, trên quần áo đều là máu tươi và bùn đất, nhìn rất thê thảm.
Nguyên thân là một y sư lương thiện, nhìn thấy bọn họ như vậy, liền đưa bọn hắn về y quán của mình, dốc lòng cứu chữa, lại theo chỉ dẫn của Lạc Chỉ mà bôn ba khắp nơi tìm kiếm dược liệu cho bọn họ, lúc này mới giúp bọn họ giải trừ độc trên người.
Thế nhưng hai người cuối cùng rời đi lại rất dễ dàng, nhất là Thượng Quan Tế, một bộ dáng vẻ cứu mình là vinh hạnh của nguyên thân, tiêu sái rời đi.
Chuyện này thì cũng thôi đi, nguyên thân thật vất vả cầu được tiên duyên, mặc dù động tâm, nhưng chưa từng làm qua bất kỳ cử chỉ mập mờ nào, vậy mà lại dẫn tới bọn họ sát hại.
Ôn Thiệu đạp lên chân hai người bọn họ, đạp đến vết thương trên người bọn họ lần nữa rỉ máu: "Này, còn sống không?"
Đầu ngón tay Lạc Chỉ giật giật, tiếp đó Thượng Quan Tế cũng mở mắt.
"Thế nào? Còn có thể đi được không?" Ôn Thiệu hỏi.
Lạc Chỉ yếu ớt lắc đầu.
"Ồ." Ôn Thiệu bình tĩnh nói, "Vậy thì không còn cách nào, ta chỉ là một y sư yếu đuối, không thể cõng về hai người các ngươi. Các ngươi ăn viên Chỉ Huyết hoàn này, rồi tự mình lên đường đi."
Hai người nuốt vào Chỉ Huyết hoàn, trong mắt Lạc Chỉ lập tức hiện lên vẻ khác lạ: "Thuốc này... Là do ngươi bào chế sao?"
Nghề y sư, nhập môn không có hạn chế về tu vi, nhưng đối với thủ pháp bào chế lại cực kỳ hà khắc, nếu có tu vi bàng thân, thì mới có thể làm ít công to.
Gặp vật biết lý, từ viên Chỉ Huyết hoàn nho nhỏ này, người trong nghề như Lạc Chỉ liền có thể đánh giá ra trình độ của đối phương —— không kém nàng.
"Nhiều lời." Ôn Thiệu lạnh lùng nói, "Còn không chịu đứng dậy, là muốn ở đây cho dã thú ăn sao?"
Lạc Chỉ cắn cắn môi, ra vẻ chịu thiên đại ủy khuất.
Thượng Quan Tế vẫn luôn trầm mặc có chút nhịn không được, làm một kẻ cuồng si bảo vệ vợ, hắn sao có thể chịu đựng được việc có người ức h·i·ế·p thê tử mình như vậy, miễn cưỡng nhấc lên chút khí lực quát lớn hắn:
"Thứ dân đen, ngươi ăn nói kiểu gì vậy! Chỉ Nhi hỏi ngươi, đó là để mắt tới ngươi!"
"Ồ." Ôn Thiệu nhìn hai người cả người đầy máu nằm dưới đất, cười nhạo, "Đã như vậy, ngược lại là ta không xứng để hai vị để mắt tới, các ngươi tự cầu phúc đi."
Nói xong hắn quay người liền muốn rời khỏi, không mang theo một tia do dự.
"Chờ một chút!" Lạc Chỉ bối rối nói, "Xin chờ một chút."
Ôn Thiệu dừng bước chân, quay đầu lại.
Lạc Chỉ vội vàng nâng cánh tay nặng trĩu như ngàn vàng, đụng vào Thượng Quan Tế một chút: "A Tế!"
Hiện tại hai người bọn họ không chỉ bị trọng thương, lạc mất thủ hạ, còn trúng độc tạm thời mất đi tu vi, thật vất vả mới gặp được một y sư, sao có thể cứ như vậy tức giận mà bỏ đi?
Mặt tái nhợt của Thượng Quan Tế nhất thời tối sầm lại, không tình nguyện nói: "Xin lỗi."
Lạc Chỉ áy náy nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi là ta đường đột. Hai người chúng ta bị trọng thương, nơi này hoang vắng, chúng ta lại không biết đường, sợ gặp nguy hiểm, xin ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo, mang bọn ta rời đi... Hoặc là, cho dù tốt bụng một chút, có thể thu lưu chúng ta được không?"
Nàng nói những lời này, Ôn Thiệu chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng rất yếu ớt lôi kéo tinh thần của hắn, khiến hắn không tự chủ được mà mềm lòng với nữ nhân trước mặt.
Nàng dù chật vật, nhưng mỹ lệ lại không hề bị ảnh hưởng, nhìn hắn với vẻ đáng thương như vậy, hỏi nam nhân nào có thể không động lòng.
Ôn Thiệu biết, đây là tác dụng của vạn người mê hệ thống của đối phương.
Cỗ lực lượng này khó mà phát hiện, thay đổi một cách vô tri vô giác mà ảnh hưởng tới hắn, nếu không phải hắn đã sớm chuẩn bị, hơn nữa linh hồn cường đại, chỉ sợ cũng phải trúng chiêu, cũng khó trách trong kịch bản có nhiều nam nhân trúng chiêu như vậy.
Ôn Thiệu từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Chỉ nói xin lỗi, không có biểu hiện gì khác sao?"
"Cái gì?" Lạc Chỉ sửng sốt một chút.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu, chẳng lẽ hệ thống tác dụng quá lớn, hắn còn muốn thừa dịp nàng gặp nguy hiểm, muốn nàng... lấy thân báo đáp sao?
Ôn Thiệu bị nàng nhìn mà đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn: "... Không phải cho chút tiền tài sao? Thế nào, nhìn quần áo vải vóc của các ngươi cũng không rẻ, chẳng lẽ không nỡ rồi?"
Thì ra là như vậy.
Lạc Chỉ thở phào một hơi.
Mặc dù người y sư này bề ngoài không tệ, nhưng nàng há lại là hạng người phàm nhân có thể mơ tưởng, nếu như không phải là vì để hắn cứu mình, nàng cũng sẽ không sử dụng hệ thống đối với hắn, lãng phí năng lượng.
"Ta cho ngươi..." Lạc Chỉ vội vàng muốn móc đồ vật từ trong không gian giới chỉ, lại phát hiện mình hiện tại không thể điều động huyền lực, chớ nói chi là rót vào trong đó để lấy đồ, đành lục soát đồ trang sức trên người mình.
Ôn Thiệu đột nhiên nói: "Ta muốn chiếc nhẫn trên tay ngươi, còn có ngươi." Hắn chỉ vào Thượng Quan Tế.
Thân thể Lạc Chỉ cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
"Sao? Không nỡ?" Ôn Thiệu hai tay ôm ngực, nhướng mày.
Thượng Quan Tế lập tức muốn phát tác, nhưng vẫn là Lạc Chỉ tỉnh táo lại trước, đưa chiếc nhẫn cho hắn: "Cho ngươi, A Tế, ngươi cũng cho hắn."
Mặc dù tu vi tạm thời bị áp chế, nhưng nàng thấy rõ ràng, y sư trước mặt, hoàn toàn là một người bình thường còn chưa dẫn khí nhập thể, bây giờ bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ có thể mặc người chém g·i·ế·t.
Nhưng chỉ cần bọn họ giải độc, hoặc là chờ thủ hạ tìm tới nơi này, còn sợ không lấy lại được đồ vật sao?
Tạm thời nhẫn nại.
Lạc Chỉ tự nhủ như vậy.
Ôn Thiệu nhận lấy hai chiếc nhẫn, thưởng thức một hồi trong tay, mới hất cằm về phía hai người dưới đất: "Theo ta đi."
Lạc Chỉ và Thượng Quan Tế dìu nhau đứng lên, trải qua phen giao lưu "hữu hảo" này, Chỉ Huyết hoàn đã sớm có tác dụng, hai người khôi phục một chút khí lực, khập khiễng đi theo sau lưng Ôn Thiệu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận