Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não
Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não - Chương 29: Vì chứng kiến mà đến 4 (length: 5245)
"Này, An Ca, sao ngươi còn chưa tới, ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Ôn An nắm chặt điện thoại, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt:
"Ta... Ta có chút việc, hôm nay khả năng không hẹn được nữa."
Ôn An nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm nam nhân kia, lần thứ mấy trăm xác định mình và Mạnh Quỳnh Di về nhà nàng gặp cha mẹ lúc không có tại kia một bang biểu ca bên trong nhìn thấy người như vậy.
Hắn đột nhiên có chút sợ, sợ hiện tại hai người duy trì sự ôn tình đều là giả dối.
Mạnh Quỳnh Di lo lắng hỏi: "Chuyện gì? Rất quan trọng sao?"
"Thì... một ít chuyện riêng, ta sau này sẽ nói cho ngươi biết..." Ôn An mập mờ nói, "không nói với ngươi nữa, ta phải đi giải quyết công việc rồi."
Nói xong, hắn vội vàng cúp điện thoại.
Mạnh Tư Miểu cau mày: "Cái này, cái này chắc chắn không phải đang kiếm cớ chứ?"
"Hắn thật sự có việc." Mạnh Quỳnh Di khẳng định nói, bạn trai trước kia chưa bao giờ đến trễ, càng không có lỡ hẹn, hơn nữa còn không có phát tin tức nói rõ với nàng, chỉ sợ là thật sự có việc rất khẩn cấp.
"Ca, ta không nói với ngươi nữa, ta muốn đi tìm hắn."
...
Đại học Mỹ Hảo có cuộc sống tốt đẹp, cuối tuần tuyệt vời, Ôn Thiệu dự định ngủ một giấc thật ngon đến tận trưa rồi gọi đồ ăn ngoài, kế hoạch hoàn hảo.
Đông đông đông! Đông đông đông! Đông đông đông đông Đông Đông!
Một trận tiếng gõ cửa dồn dập phá hỏng giấc mộng đẹp của hắn, Ôn Thiệu mặt mày sa sầm, từ trên giường đứng dậy.
Lên đại học, Ôn Thiệu thuê một căn phòng ở ngoài, thứ hai đến thứ sáu ngủ ở trường, cuối tuần về phòng trọ, cho mình một không gian riêng tư.
Mà căn phòng cho thuê này chỉ có Ôn An biết, cho nên người gõ cửa là ai thì không cần nói cũng biết.
Tốt nhất là có chuyện gì gấp, bằng không hắn sẽ lột da thằng nhóc thối này.
Bị quấy rầy giấc mộng đẹp, Ôn Thiệu nghĩ.
Nhưng mà, chờ hắn mở cửa, liền thấy một nam nhân nồng nặc mùi rượu xông tới, nếu không phải thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Ôn Thiệu chỉ sợ đã cho hắn một đòn vào gáy cho ngất xỉu rồi.
"Tiểu An?"
Ôn Thiệu dìu Ôn An say khướt lên ghế sofa, rót một cốc nước ấm đưa qua.
"Ta... nôn..." Ôn An uống nước xong, còn chưa kịp mở miệng, cảm giác buồn nôn ập đến, Ôn Thiệu vội vàng dìu hắn vào nhà vệ sinh, hắn lập tức nôn thốc nôn tháo.
Thấy hắn nôn cũng hòm hòm, Ôn Thiệu mới bất đắc dĩ nói: "Lại ham ăn, lại thích uống, nói đi, có chuyện gì rồi?"
Ôn An lúc này mới từ từ kể, uống rượu đầu óc không tỉnh táo lắm, nói năng đứt quãng, lời nói đầu không khớp với lời nói sau, cũng may Ôn Thiệu trong lúc hắn nói, đã lật xem qua một chút nội dung trong đầu về nguyên tác, rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Ôn Thiệu: ... 6 "Ngươi không có mồm à? Không biết hỏi sao?"
Tiểu thuyết mà, cho dù có ôn hòa bình thản đến mấy, cũng sẽ có mâu thuẫn, Mạnh Tư Miểu xuất hiện chính là mâu thuẫn đầu tiên của nam nữ chính. Ôn An hiểu lầm hai người có quan hệ thân mật, tránh mặt Mạnh Quỳnh Di mấy ngày. Mặc dù Mạnh Quỳnh Di ban đầu kiên trì cho rằng Ôn An nhất định là có chuyện khác, nhưng rất nhanh liền nhận ra bạn trai đang trốn tránh mình.
Nàng nghi hoặc, không hiểu, phẫn nộ, nhưng Ôn An đều không giải đáp.
Hai người chiến tranh lạnh một thời gian, khiến cho mối tình này trở nên mong manh.
Mặc dù sau khi làm hòa, rõ ràng đây chỉ là hiểu lầm, nhưng Ôn An đã mất điểm trong mắt Mạnh Tư Miểu, về sau chịu không ít khổ sở.
Ôn Thiệu không thể lý giải nổi tình tiết này, người ta là không có mồm hay sao, không thể hỏi à? Không phải càng làm mâu thuẫn thêm lớn sao?
"Ta... Ta không dám hỏi..."
"Không dám? Không dám cái gì?" Ôn Thiệu lạnh giọng, "Là bởi vì trong lòng ngươi, Mạnh Quỳnh Di không phải là người đáng tin sao?"
"Không phải, nàng không phải loại người như vậy." Ôn An theo bản năng phủ nhận.
"Vậy thì chắc chắn có hiểu lầm, ngươi không nói, nàng làm sao biết ngươi hiểu lầm."
"Thế nhưng, thế nhưng..." Ôn An có chút do dự, thế nhưng bạn gái cùng nam nhân kia có cử chỉ thân mật là thật, hắn không dám...
Ôn An còn đang do dự, Ôn Thiệu đã giật lấy điện thoại của hắn, dùng vân tay của hắn mở khóa, gọi cho Mạnh Quỳnh Di.
"Ca!" Ôn An hoảng hốt muốn giành lại điện thoại, nhưng một gã say căn bản không phải đối thủ của Ôn Thiệu, dễ dàng bị đè xuống.
"An Ca?"
Ôn Thiệu bật loa ngoài, đầu dây bên kia truyền đến giọng Mạnh Quỳnh Di.
Ôn Thiệu thấy Ôn An không nói gì, tức giận đá hắn một cái, nói: "Em dâu, là ta, Ôn Thiệu, Tiểu An uống say, bây giờ đang ở phòng trọ của ta, địa chỉ là xxxx, có thể làm phiền em tới đón nó một chút không?"
"Uống say? Đang yên đang lành sao lại uống say?" Mạnh Quỳnh Di nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức nói: "Được, em tới ngay."
"Ừ, vậy nhé, cúp máy đây."
...
Ngày hôm đó hai người nói chuyện gì, Ôn Thiệu không biết, chỉ biết Ôn An cuối cùng bị nhéo tai lôi đi, ngày thứ hai Ôn An liền gọi điện thoại tới, nói muốn mời hắn ăn cơm.
"Giải quyết xong rồi?"
Ôn An có chút ngượng ngùng: "Vâng."
Ngày đó hắn dỗ mãi mới khiến bạn gái nguôi giận, hắn sau này nhất định sẽ không như vậy nữa!
Người xứng đáng, thì xứng đáng được tin tưởng nhiều hơn...
Ôn An nắm chặt điện thoại, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt:
"Ta... Ta có chút việc, hôm nay khả năng không hẹn được nữa."
Ôn An nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm nam nhân kia, lần thứ mấy trăm xác định mình và Mạnh Quỳnh Di về nhà nàng gặp cha mẹ lúc không có tại kia một bang biểu ca bên trong nhìn thấy người như vậy.
Hắn đột nhiên có chút sợ, sợ hiện tại hai người duy trì sự ôn tình đều là giả dối.
Mạnh Quỳnh Di lo lắng hỏi: "Chuyện gì? Rất quan trọng sao?"
"Thì... một ít chuyện riêng, ta sau này sẽ nói cho ngươi biết..." Ôn An mập mờ nói, "không nói với ngươi nữa, ta phải đi giải quyết công việc rồi."
Nói xong, hắn vội vàng cúp điện thoại.
Mạnh Tư Miểu cau mày: "Cái này, cái này chắc chắn không phải đang kiếm cớ chứ?"
"Hắn thật sự có việc." Mạnh Quỳnh Di khẳng định nói, bạn trai trước kia chưa bao giờ đến trễ, càng không có lỡ hẹn, hơn nữa còn không có phát tin tức nói rõ với nàng, chỉ sợ là thật sự có việc rất khẩn cấp.
"Ca, ta không nói với ngươi nữa, ta muốn đi tìm hắn."
...
Đại học Mỹ Hảo có cuộc sống tốt đẹp, cuối tuần tuyệt vời, Ôn Thiệu dự định ngủ một giấc thật ngon đến tận trưa rồi gọi đồ ăn ngoài, kế hoạch hoàn hảo.
Đông đông đông! Đông đông đông! Đông đông đông đông Đông Đông!
Một trận tiếng gõ cửa dồn dập phá hỏng giấc mộng đẹp của hắn, Ôn Thiệu mặt mày sa sầm, từ trên giường đứng dậy.
Lên đại học, Ôn Thiệu thuê một căn phòng ở ngoài, thứ hai đến thứ sáu ngủ ở trường, cuối tuần về phòng trọ, cho mình một không gian riêng tư.
Mà căn phòng cho thuê này chỉ có Ôn An biết, cho nên người gõ cửa là ai thì không cần nói cũng biết.
Tốt nhất là có chuyện gì gấp, bằng không hắn sẽ lột da thằng nhóc thối này.
Bị quấy rầy giấc mộng đẹp, Ôn Thiệu nghĩ.
Nhưng mà, chờ hắn mở cửa, liền thấy một nam nhân nồng nặc mùi rượu xông tới, nếu không phải thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Ôn Thiệu chỉ sợ đã cho hắn một đòn vào gáy cho ngất xỉu rồi.
"Tiểu An?"
Ôn Thiệu dìu Ôn An say khướt lên ghế sofa, rót một cốc nước ấm đưa qua.
"Ta... nôn..." Ôn An uống nước xong, còn chưa kịp mở miệng, cảm giác buồn nôn ập đến, Ôn Thiệu vội vàng dìu hắn vào nhà vệ sinh, hắn lập tức nôn thốc nôn tháo.
Thấy hắn nôn cũng hòm hòm, Ôn Thiệu mới bất đắc dĩ nói: "Lại ham ăn, lại thích uống, nói đi, có chuyện gì rồi?"
Ôn An lúc này mới từ từ kể, uống rượu đầu óc không tỉnh táo lắm, nói năng đứt quãng, lời nói đầu không khớp với lời nói sau, cũng may Ôn Thiệu trong lúc hắn nói, đã lật xem qua một chút nội dung trong đầu về nguyên tác, rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Ôn Thiệu: ... 6 "Ngươi không có mồm à? Không biết hỏi sao?"
Tiểu thuyết mà, cho dù có ôn hòa bình thản đến mấy, cũng sẽ có mâu thuẫn, Mạnh Tư Miểu xuất hiện chính là mâu thuẫn đầu tiên của nam nữ chính. Ôn An hiểu lầm hai người có quan hệ thân mật, tránh mặt Mạnh Quỳnh Di mấy ngày. Mặc dù Mạnh Quỳnh Di ban đầu kiên trì cho rằng Ôn An nhất định là có chuyện khác, nhưng rất nhanh liền nhận ra bạn trai đang trốn tránh mình.
Nàng nghi hoặc, không hiểu, phẫn nộ, nhưng Ôn An đều không giải đáp.
Hai người chiến tranh lạnh một thời gian, khiến cho mối tình này trở nên mong manh.
Mặc dù sau khi làm hòa, rõ ràng đây chỉ là hiểu lầm, nhưng Ôn An đã mất điểm trong mắt Mạnh Tư Miểu, về sau chịu không ít khổ sở.
Ôn Thiệu không thể lý giải nổi tình tiết này, người ta là không có mồm hay sao, không thể hỏi à? Không phải càng làm mâu thuẫn thêm lớn sao?
"Ta... Ta không dám hỏi..."
"Không dám? Không dám cái gì?" Ôn Thiệu lạnh giọng, "Là bởi vì trong lòng ngươi, Mạnh Quỳnh Di không phải là người đáng tin sao?"
"Không phải, nàng không phải loại người như vậy." Ôn An theo bản năng phủ nhận.
"Vậy thì chắc chắn có hiểu lầm, ngươi không nói, nàng làm sao biết ngươi hiểu lầm."
"Thế nhưng, thế nhưng..." Ôn An có chút do dự, thế nhưng bạn gái cùng nam nhân kia có cử chỉ thân mật là thật, hắn không dám...
Ôn An còn đang do dự, Ôn Thiệu đã giật lấy điện thoại của hắn, dùng vân tay của hắn mở khóa, gọi cho Mạnh Quỳnh Di.
"Ca!" Ôn An hoảng hốt muốn giành lại điện thoại, nhưng một gã say căn bản không phải đối thủ của Ôn Thiệu, dễ dàng bị đè xuống.
"An Ca?"
Ôn Thiệu bật loa ngoài, đầu dây bên kia truyền đến giọng Mạnh Quỳnh Di.
Ôn Thiệu thấy Ôn An không nói gì, tức giận đá hắn một cái, nói: "Em dâu, là ta, Ôn Thiệu, Tiểu An uống say, bây giờ đang ở phòng trọ của ta, địa chỉ là xxxx, có thể làm phiền em tới đón nó một chút không?"
"Uống say? Đang yên đang lành sao lại uống say?" Mạnh Quỳnh Di nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức nói: "Được, em tới ngay."
"Ừ, vậy nhé, cúp máy đây."
...
Ngày hôm đó hai người nói chuyện gì, Ôn Thiệu không biết, chỉ biết Ôn An cuối cùng bị nhéo tai lôi đi, ngày thứ hai Ôn An liền gọi điện thoại tới, nói muốn mời hắn ăn cơm.
"Giải quyết xong rồi?"
Ôn An có chút ngượng ngùng: "Vâng."
Ngày đó hắn dỗ mãi mới khiến bạn gái nguôi giận, hắn sau này nhất định sẽ không như vậy nữa!
Người xứng đáng, thì xứng đáng được tin tưởng nhiều hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận