Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não

Xuyên Nhanh: Nam Phụ Không Phải Yêu Đương Não - Chương 121: Nghỉ phép thế giới hai 2 (length: 6579)

"A," Ôn Thiệu không thèm nhìn món đồ chơi kia, ngược lại trừng mắt nhìn Ôn Gia Hi, "Ai cho phép ngươi gọi ta là Bảo Bảo, chỉ có mẹ, ông ngoại, dì Đình Đình, cô Nguyệt Nguyệt... mới có thể gọi."
Ôn Thiệu kể ra một loạt cái tên, tóm lại là, người khác đều có thể gọi, chỉ có ngươi là không được!
Ôn Gia Hi sững sờ, cầu cứu nhìn về phía Đào Mộng, có chút luống cuống.
Đào Mộng ho nhẹ một tiếng: "Bảo Bảo, không được vô lễ."
"Mẹ ~" Ôn Thiệu kêu lên một tiếng, khuôn mặt bánh bao tràn đầy vẻ ấm ức, đôi mắt đen láy nhìn nàng, "Mẹ không phải nói, muốn đứng về phía con sao? Ô ô, mẹ là đồ lừa gạt!"
Ôn Gia Hi: Mẹ đứa nhỏ này không biết xấu hổ! Hắn đang cố tình làm nũng!
Đào Mộng lập tức phản bội, Ôn Gia Hi là gì chứ, làm sao đáng yêu bằng Bảo Bảo nhà nàng: "Được rồi, được rồi, mẹ đã nói là làm, mẹ đương nhiên đứng về phía Bảo Bảo của chúng ta nha!"
Nói xong lại quay sang Ôn Gia Hi, nói: "Thật ngại quá, hình như bé không thích anh lắm, anh thông cảm nhé."
Ôn Gia Hi ấm ức: "Mộng Mộng ~ "
Đào Mộng: "... Xin hãy bình thường một chút."
Ôn Thiệu khinh bỉ nhìn hắn.
"Khụ khụ," Ôn Gia Hi ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói, "Ta hiểu, dù sao đứa bé chưa từng gặp ta, bây giờ có phần xa cách ta, ta cũng rất hiểu. Ta sẽ cố gắng để bé công nhận ta."
Ôn Thiệu nghĩ thầm, ai thèm công nhận ngươi, trước hết hãy giải quyết đám oanh oanh yến yến bên cạnh mình, rồi bịt miệng người trong nhà lại rồi hãy đến theo đuổi người khác có được không?
"Ân, anh không giận là tốt rồi, kỳ thật đứa bé cũng rất mong có ba, mặc dù bé không nói, nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng."
Ôn Thiệu: ?
"Mẹ, con không có!" Ôn Thiệu lớn tiếng nói, dùng ánh mắt trừng Ôn Gia Hi.
"Được rồi, được rồi, Bảo Bảo nói không có là không có." Đào Mộng qua loa nói.
Có lẽ bởi vì Ôn Thiệu biểu hiện quá mức kiên cường, quá mức trưởng thành sớm hiểu chuyện, nàng mới ngược lại cảm thấy Ôn Thiệu cần một người cha, một người cha che gió che mưa cho bé.
Nếu như có cha, Ôn Thiệu liền có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, mà không phải ngược lại chăm sóc nàng.
Ôn Thiệu không biết suy nghĩ của nàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bé im lặng, bé ngồi trên ghế cao, hai tay khoanh trước ngực, liếc Ôn Gia Hi một cái, hừ một tiếng.
Khuôn mặt bánh bao rất giống Đào Mộng làm ra vẻ mặt này, Ôn Gia Hi cũng cảm thấy có mấy phần đáng yêu, lập tức không so đo với sự tùy hứng của bé.
"Ta sẽ cố gắng làm tốt vai trò một người ba." Ôn Gia Hi lập tức bày tỏ, vẫn không quên thăm dò nói, "Kỳ thật so với một người ba tốt, ta cảm thấy bé càng hy vọng có một gia đình hoàn chỉnh, em thấy thế nào?"
"... Rồi hãy nói, mấy năm nay cũng đã trôi qua, có gia đình hoàn chỉnh hay không, Bảo Bảo cũng không nhất định để ý, sở dĩ dẫn bé tới gặp anh, chẳng qua là cảm thấy dù sao anh cũng là cha của bé, anh có quyền được biết sự tồn tại của bé, bé cũng nên biết anh." Đào Mộng nói.
"Về sau nếu như anh có vợ, chúng ta sẽ ở thật xa, sẽ không quấy rầy cuộc sống của các người."
"Không có người khác, vợ của ta ngoài em ra thì không có ai khác." Ôn Gia Hi không kìm được nắm chặt tay nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, phảng phất muốn hút cả linh hồn người ta vào trong đó.
"Ta cũng không sợ em tức giận, kỳ thật mấy năm nay, mẹ ta đã sắp xếp cho ta mấy lần xem mắt, thậm chí ta còn thử bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng ta phát hiện ta không làm được, thật sự không làm được."
Lúc này, trong mắt người đàn ông cao to mét tám lộ ra vẻ yếu ớt.
"Mỗi khi ta có ý nghĩ này, toàn bộ tâm trí ta đều là em, nhớ tới khi còn bé, em đi đường còn chưa vững, chúng ta cùng nhau học mẫu giáo, ta còn tết tóc đuôi sam cho em; nhớ tới lúc ta chuyển nhà, ta đứng trước cửa sổ nhà em lớn tiếng gọi, em đã ôm ta một cái; nhớ tới thời gian học đại học, ta lại một lần nữa nhìn thấy em, ta..."
"Thôi, đừng nói nữa." Đào Mộng vội vàng cắt ngang lời hắn, quay đầu đi, vành mắt đã đỏ hoe.
Hắn không bỏ xuống được mình, mình sao có thể buông bỏ hắn.
Một mình sinh hạ Ôn Thiệu, khi đó nàng đang ở giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, nàng đã chịu đựng bao nhiêu áp lực chỉ có bản thân mình biết. Nàng cũng nghĩ qua việc bắt đầu lại từ đầu, nhưng bản thân không cách nào khi trong lòng còn chưa quên được hắn mà đi tiếp nhận tình cảm của người khác, thế là vẫn chờ đến bây giờ.
Nghĩ đến thời gian trôi qua, người khó mà quên được, rồi cũng sẽ phai nhạt dần trong ký ức.
Thế nhưng còn chưa kịp quên, bọn họ lại lần nữa trùng phùng.
Không thể để hắn nói tiếp, hắn mỗi khi nói một câu, liền có thể tùy tiện khơi gợi ký ức của bản thân, khơi dậy phần tình cảm không nỡ kia.
Thế nhưng bọn họ đã là người trưởng thành rồi. Tình yêu của người trưởng thành, không chỉ có yêu, còn phải cân nhắc có thích hợp hay không, cân nhắc yếu tố gia đình, vân vân.
Tình yêu tuổi trẻ nồng nhiệt nhất cuối cùng đều thất bại, lần này nàng không muốn vội vàng bắt đầu.
"Được, ta không nói." Ôn Gia Hi rũ mắt nói, "Ta cũng có mang quà cho em, em xem có thích không?"
Ôn Gia Hi đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ, xem ra là đồ trang sức.
Đào Mộng không thèm nhìn: "Cất đi, không thích hợp."
Ôn Gia Hi kiên trì nói: "Coi như là ta tặng cho mẹ của con ta, những năm này ta đã thất trách, không làm tròn trách nhiệm, thật xin lỗi."
Đào Mộng lắc đầu: "Không trách anh, khi đó chúng ta quả thật không thích hợp, hơn nữa anh cũng không biết ta mang thai."
"Dù nói thế nào, vẫn là rất xin lỗi, lúc trước ta đã hứa sẽ bảo vệ em cả đời... Nếu như biết em mang thai, lúc trước ta chắc chắn sẽ không để em rời đi... Kỳ thật ta đã sớm hối hận rồi, hối hận mình đã buông tay quá nhanh, ta luôn tự trách mình, tại sao không chịu kiên trì thêm một chút?"
"Mộng Mộng, ta thật sự yêu em."
Khuôn mặt Đào Mộng có chút xúc động, nói: "Ta cũng yêu anh, nhưng mà, "
"Có em nói câu này là đủ rồi, Mộng Mộng, chúng ta hãy thử lại một lần nữa đi, coi như là vì con của chúng ta, có được không?"
Bóng đèn Ôn Thiệu: ... Ta nhổ vào!
"Mẹ, con đói bụng." Ôn Thiệu đột nhiên lên tiếng.
"Bảo Bảo đói bụng rồi, chúng ta chọn món ăn trước đi." Đào Mộng vội vàng nói.
" ... Được." Ôn Gia Hi nheo mắt, liếc nhìn Ôn Thiệu.
Ôn Thiệu làm bộ không nhìn thấy.
Muốn lấy bé làm lý do để mẹ bé mềm lòng sao?
Cũng đừng quên, phàm là mọi việc đều có hai mặt, bé là công cụ hay chướng ngại vật còn chưa biết được đâu.
Bé vẫn còn là trẻ con nha, bé cái gì cũng không hiểu hết!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận