Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 77: Tính kế (thêm canh) (length: 7877)

Lúc này, vì mấy người bận rộn thu hoạch không cần phải đi học, Đản Đản chỉ vào một hướng, nói:
"Trương thanh niên trí thức đi hướng kia, anh Tư Quý nhà họ Lâm cũng đi bên đó, cháu không biết họ đi làm gì."
Đản Đản thật sự không biết, Trương thanh niên trí thức bảo nó, chỉ cần có người hỏi nó đi đâu thì cứ trả lời như vậy, bà sẽ cho nó năm viên kẹo.
Mẹ Đản Đản kéo con mình lại, hỏi: "Con thật thấy họ đi chỗ đó hả?"
Đản Đản gật đầu, thấy thật nên nói thật, chứ bình thường nó lười nói lắm.
Trương thanh niên trí thức từ trước đến nay rất ghét nhà Lâm Tư Quý, còn hay b·ắ·t n·ạ·t Giản ca.
Họ đi đâu, nó không quan tâm đâu!
Nó đã nhận được hai viên kẹo rồi, nó chỉ quan tâm ba viên kẹo còn lại khi nào đến tay thôi.
Thẩm Ngọc Nhi thầm nói: "Trương thanh niên trí thức và đồng chí Lâm Tư Quý đi làm gì, họ có vẻ không quen nhau mà?"
Giọng của nàng không lớn, nhưng người bên cạnh nghe được.
Lời này lọt vào tai Lâm phụ Lâm mẫu thì biến thành: Trương thanh niên trí thức kéo tay Lâm Tư Quý đi, không biết là t·r·ố·n tránh việc đồng áng, hay là đi làm chuyện mờ ám gì.
Lâm mẫu Vương Xuân Lan nghe mấy lời này, lập tức vứt liềm c·ắ·t lúa xuống đất.
"Các người nói nhảm gì đó? Sao Tư Quý nhà ta lại đi cùng Trương thanh niên trí thức được?"
Lập tức có người cãi lại: "Có người tận mắt thấy đó. Sao, bà là mẹ Tư Quý mà nó không nói cho bà hả?"
Còn có người tốt bụng chỉ đường: "Họ đi hướng kia kìa."
Vương Xuân Lan nhổ xuống đất một bãi: "Các người đ·ồ nói hươu nói vượn! Bà đây phải đi xem ngay mới được, nếu các người dám bịa chuyện, bôi nhọ thanh danh Tư Quý nhà ta, xem bà có xé mồm các người ra không!"
Kỳ Nguyệt cũng nghe được mấy lời này, nàng vẫy tay gọi Đản Đản lại.
"Đản Đản, chuyện này là sao?"
Đản Đản cười vài tiếng, đến gần Kỳ Nguyệt, nhỏ giọng nói.
"Thanh niên trí thức Kỳ, cháu không có nói dối đâu ạ, Trương thanh niên trí thức và Lâm Tư Quý thật sự đi hướng kia, không phải cùng nhau đi thôi.
Lời cháu vừa nói là Trương thanh niên trí thức dạy cháu nói đó. Lúc đầu cháu không định đồng ý đâu, nhưng bà ấy hứa cho cháu năm viên kẹo, với lại chuyện này cũng không phải chuyện gì x·ấ·u mà."
Qua lời Đản Đản, Kỳ Nguyệt hiểu được đây là chiêu phản kháng Chu Vĩ của Trương Đức Quyên.
Trương Đức Quyên không chịu gả cho Chu Vĩ, có lẽ là muốn ở bên một đồng chí nam khác, để Chu Vĩ từ bỏ ý định.
Hiển nhiên, lúc này Trương Đức Quyên chọn trúng Lâm Tư Quý.
Trương Đức Quyên bảo Đản Đản nói như vậy, chắc là muốn có người đi tìm họ, để người ta p·h·át hiện ra nàng và Lâm Tư Quý đang có chuyện gì đó.
Kỳ Nguyệt đoán không sai, chỉ là mưu tính của Trương Đức Quyên còn lớn m·ậ·t hơn nàng nghĩ một chút.
Vương Xuân Lan sốt ruột muốn cưới vợ cho con trai út Lâm Tư Quý, nhưng không có nghĩa là ai bà cũng ưng làm con dâu, ít nhất Trương Đức Quyên thì không.
Trương Đức Quyên kia lúc trước thì bám Chu Thuận, sau lại theo đuổi Cao Vạn Lý, còn có quan hệ mập mờ với Chu Vĩ, Vương Xuân Lan rất không t·h·í·c·h.
Nghe tên Trương Đức Quyên và tên con trai mình đặt cạnh nhau, Vương Xuân Lan tức muốn c·h·ế·t, h·ậ·n không thể chạy ngay đến trước mặt Trương Đức Quyên, cho nó mấy cái tát.
Lâm Đại Vũ thấy mẹ mình muốn đi tìm em trai, hắn cũng bỏ liềm lại đi th·e·o.
Đằng sau họ còn có mấy người mặc kệ đội trưởng ngăn cản, cứ nằng nặc đòi đi xem náo nhiệt theo.
Một đám người đi theo hướng Đản Đản chỉ, đi vào rừng cây nhỏ không bao lâu thì nghe thấy những tiếng đ·ứ·t quãng khó nghe.
Vương Xuân Lan cảm thấy đầu mình sắp n·ổ tung, lập tức dừng bước, ngăn những người đi sau lại.
"Các người không về c·ắ·t lúa đi theo tôi làm gì? Tôi đi tìm con trai tôi, liên quan gì đến các người?"
Bà lờ mờ đoán được chuyện đang xảy ra trong rừng cây, cũng không biết con trai mình có ở đó không, lỡ nó ở đó thật thì để người ngoài thấy được còn ra gì.
Mấy bà tám làm sao dễ bị gạt như vậy, họ lớn tuổi nhưng không có điếc, tuy rằng nghe không rõ lắm, nhưng cũng nghe được chút gì đó.
Họ mặc kệ Vương Xuân Lan, trực tiếp đẩy bà ra một bên, tiếp tục đi vào trong.
Cho đến khi... họ thấy hai c·ơ t·h·ể tr·ầ·n truồng trắng bóng, thật khó mà miêu tả.
★☆ Kỳ Nguyệt thật sự kinh ngạc khi biết chuyện này.
Trương Đức Quyên thì không có gì đáng nói, đối với nàng ta mà nói, nhà họ Lâm tốt hơn nhà Chu Vĩ nhiều, với lại Lâm Tư Quý cũng trẻ hơn Chu Vĩ nhiều.
Chỉ là không hiểu nổi, Lâm Tư Quý lại cũng để mắt tới Trương Đức Quyên sao?
Nàng nghe thẩm Nguyên Khánh tám chuyện rồi, Lâm mẫu đã xem mặt cho Lâm Tư Quý với mấy cô nương, Lâm Tư Quý còn có cảm tình với một cô nương trong số đó, vì cô nương kia rất xinh.
Trương Đức Quyên thì không thể nào mà đẹp được, chỉ có thể nói là không đến nỗi xấu thôi.
Tô Vân Hạc ngại nói với biểu tỷ những chuyện này, Kỳ Nguyệt phải kéo Lâm Hành Giản ra, hỏi thăm chuyện xảy ra sau khi Vương Xuân Lan đi mới biết.
Kỳ Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Lâm Tư Quý t·h·í·c·h Trương Đức Quyên? Không thể nào?"
"Không phải là chuyện có t·h·í·c·h hay không." Lâm Hành Giản muốn nói rồi lại thôi.
Kỳ Nguyệt véo hắn một cái, giọng có chút bất mãn: "Anh có gì mà không nói với em được? Sao cứ ấp a ấp úng vậy?"
Lâm Hành Giản không muốn vợ mình nghe mấy chuyện không hay ho đó: "A Nguyệt, em chỉ cần biết hai người họ đã bị trói chung với nhau là được rồi."
Nếu Lâm Tư Quý không chịu trách nhiệm, Trương Đức Quyên sẽ tố hắn tội chơi bời, cả hai cùng đi cải tạo.
Kỳ Nguyệt hừ một tiếng: "Anh không nói cho em biết, em đi hỏi Tinh Nhược đó, cô ấy chắc chắn không gạt em đâu."
Lâm Hành Giản xoa trán.
Thôi vậy, vợ mình sớm muộn gì cũng nghe được từ m·i·ệ·n·g người khác thôi.
"Lâm Tư Quý nói là Trương Đức Quyên tính kế hắn."
"Trương Đức Quyên cho hắn uốn..."
Kỳ Nguyệt còn chưa nói xong, Lâm Hành Giản lắc đầu cắt ngang lời nàng: "Cả hai đều tỉnh táo."
Trương Đức Quyên g·ạ·t Lâm Tư Quý rằng, nàng thầm mến hắn đã lâu, vì tự ti nên không dám nói ra.
Bây giờ Chu Vĩ ép nàng phải cưới, nàng không muốn nhưng không có cách nào, nên muốn trao lần đầu tiên cho người nàng t·h·í·c·h.
Trương Đức Quyên còn nói với Lâm Tư Quý, mọi người đang bận thu hoạch vụ hè, không ai để ý đến việc họ rời đi đâu.
Cho dù có không thấy họ thì cũng không rảnh tìm, sẽ không bị p·h·át hiện và hắn không cần phải chịu trách nhiệm.
Lâm Tư Quý bị chữ "thầm mến" từ m·i·ệ·n·g Trương Đức Quyên mê hoặc, lòng hư vinh được thỏa mãn tột độ.
Đầu óc của hắn không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lại nghe Trương Đức Quyên nói "lần đầu tiên", "không ai p·h·át hiện", "không cần chịu trách nhiệm" liền lập tức đồng ý.
Sao hắn ngờ được Trương Đức Quyên đang tính kế mình, đến khi hắn kịp phản ứng thì kế hoạch của Trương Đức Quyên đã thành c·ô·ng.
Kỳ Nguyệt cảm thán: "Sau này nhà họ Lâm có trò vui rồi đây ~"
Náo nhiệt thì có thật, hơn nữa ngày hôm sau dân làng và thanh niên trí thức thôn Tam Hợp đều được thấy.
Vương Xuân Lan thấy con trai mình không thể không chịu trách nhiệm với Trương Đức Quyên thì tức điên lên, liền bắt đầu t·í·n·h to·án, không cho Trương Đức Quyên một đồng tiền sính lễ nào.
Trương Đức Quyên đâu dễ bị b·ắ·t n·ạ·t như vậy, nàng biết Vương Xuân Lan không t·h·í·c·h mình, nàng cũng không t·h·í·c·h người sắp trở thành mẹ chồng mình này, nhưng dù sao thì cũng không cần gả cho Chu Vĩ, tâm trạng nàng coi như ổn.
Nhưng nghe Lâm mẫu nói không cho nàng tiền sính lễ, mặt nàng liền đen ngay tại chỗ, nói không gả cho Lâm Tư Quý, nếu không thì kéo Lâm Tư Quý cùng nhau đi lao động cải tạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận