Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 120: Kết tiền hàng; Lâm Đại Vũ ầm ĩ phân gia (length: 8267)

Trương Kim Lệ cũng hy vọng như vậy.
Nàng nhìn Thẩm Ngọc Nhi thế nào cũng thấy ngứa mắt, cho rằng chỉ có người Vu gia kiềm chế Thẩm Ngọc Nhi thì việc này mới có thể giải quyết triệt để.
Nếu không, Thẩm Ngọc Nhi sớm muộn gì cũng ngóc đầu trở lại, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn.
Nàng cùng Kỳ Nguyệt lại hàn huyên một hồi chuyện nhà cửa, chuyện làng xóm bát quái, liền hỏi: "Nhà các ngươi đồng chí Lâm không có ở nhà à?"
Nàng chỉ là tò mò, đồng chí Lâm luôn luôn không nỡ rời mắt khỏi Tiểu Nguyệt, vậy mà đến đây lâu như vậy rồi mà ngay cả người cũng không thấy.
Nhắc đến Lâm Hành Giản, nụ cười tr·ê·n mặt Kỳ Nguyệt bất giác nở rộ.
"A Giản có việc đi vào thành phố rồi."
Lâm Hành Giản là đi khảo s·á·t tiệm cơm Dân An ở thành phố, xem người của hắn làm ăn ra sao, thuậ·n t·i·ệ·n đưa nguyên liệu nấu ăn mới cho tiệm cơm, lại t·i·ệ·n thể thanh toán tiền hàng lần trước.
Lâm Hành Giản lúc này đang nhìn người của tiệm cơm Dân An chuyển nguyên liệu nấu ăn vào kho và hậu trù.
Hắn nghĩ thầm, nguyên liệu nấu ăn đều do tức phụ cung cấp, thanh toán tiền sớm một chút, thì có thể đưa tiền cho tức phụ sớm một chút.
Hắn p·h·át hiện A Nguyệt nhà hắn rất yêu tiền, dù sao mỗi lần nhìn thấy tiền, A Nguyệt đều mang th·e·o nụ cười tr·ê·n mặt.
Nghĩ đến tức phụ nhà mình, khóe môi Lâm Hành Giản hơi nhếch lên.
Ngụy m·ã·n·h khiêng một bao khoai tây, thấy Lâm Hành Giản cười thì cứ như thấy quỷ, sợ đến mức lảo đ·ả·o, t·h·iếu chút nữa thì ngã sấp cả người lẫn khoai tây.
"Lão đại, anh nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?"
Hoạt Diêm vương cười một tiếng, ít nhiều cũng có chút đáng sợ.
Dù sao trước kia lúc huấn luyện, Lão đại mà cười thì y như rằng không có chuyện tốt, trừ thêm giờ luyện tập thì vẫn là thêm giờ luyện tập!
Lâm Hành Giản thu lại nụ cười, hờ hững nhìn hắn: "Khiêng bao khoai tây cũng không xong, xem ra dạo này cậu lười biếng rồi nhỉ. Lữ Kình Ba! Lữ Kình Ba đâu?"
Lữ Kình Ba nghe gọi thì vội chạy tới, lớn tiếng đáp: "Lão đại, tôi đây!"
Lâm Hành Giản gật gật đầu: "Về sau phải để mắt đến Ngụy m·ã·n·h trong lúc thao luyện đấy."
Lữ Kình Ba kính lễ nói: "Rõ, Lão đại!"
Đại bộ ph·ậ·n người ở cục Dân An đều là người đã xuất ngũ rồi được vào, các chiến hữu lại cùng nhau tiến lên, ai cũng không chịu thua thời gian.
Không có m·ệ·n·h lệnh, bọn họ vẫn tự giác huấn luyện cơ bản mỗi ngày, việc này đã trở thành thói quen.
Ngụy m·ã·n·h lặng lẽ khiêng khoai tây chạy.
Lữ Kình Ba rất tích cực nghe theo m·ệ·n·h lệnh của Lão đại, ngày mai thao luyện x·á·c định sẽ luyện cho hắn sống d·ở c·h·ế·t d·ở.
Ngụy m·ã·n·h thầm gào th·é·t trong lòng, hắn khổ quá mà!
Lão đại cứ cười thôi, hắn lắm miệng làm gì cơ chứ!
Lâm Hành Giản biết hắn có đức hạnh gì, thật ra cũng chỉ đùa một chút thôi, không thật sự muốn làm khó hắn.
Hắn đi một vòng quanh tiệm cơm Dân An, nắm được tình hình từng vị trí, cũng như tình hình kinh doanh của tiệm cơm, x·á·ch một vài đề nghị rồi dẫn người đi thanh toán tiền hàng cho tức phụ.
Mà ở thôn Tam Hợp bên này, Trương Kim Lệ và những người khác đã ăn cơm trưa ở nhà Kỳ Nguyệt, đến tận bốn giờ chiều mới chuẩn bị về huyện.
Kỳ Nguyệt tiễn người ra cửa, nhìn theo bóng lưng bọn họ khuất sau khúc quanh, đang định vào nhà thì thấy Vương Xuân Lan khí thế hừng hực đi đến.
Đương nhiên, phía sau Vương Xuân Lan còn có một đám người, chỉ là không có những người khác của nhà họ Lâm.
Kỳ Nguyệt thấy kỳ lạ, liền quay người lấy cái chổi để cạnh cửa, có chút hứng thú chờ Vương Xuân Lan và những người kia xông tới.
Chu Diễm Thu hướng về phía Kỳ Nguyệt hô: "Kỳ thanh niên trí thức, mau c·h·óng vào nhà đóng cửa lại."
Vương Xuân Lan quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái: "Các người theo ta làm gì? Theo thì thôi đi, ồn ào cái gì?"
Kỳ Nguyệt cười híp mắt nói: "Thím Diễm Thu, sao mọi người lại tới đây?"
Chu Diễm Thu vượt qua Vương Xuân Lan, đi đến trước mặt Kỳ Nguyệt, tỏ vẻ muốn ngăn Vương Xuân Lan làm gì Kỳ Nguyệt.
"Tụi ta thấy Vương Xuân Lan giận đùng đùng đi về phía này, đoán là bà ta đến gây sự với cô và thằng Giản nên mới đến xem."
Vương Xuân Lan trợn mắt: "Gây sự gì chứ? Kỳ thanh niên trí thức mà không gây sự với nhà tôi thì tôi đã thắp nhang vái trời rồi!
Chu Diễm Thu, cô là vợ bí thư chi bộ, cô nói xem việc này có nên quản hay không! Kỳ thanh niên trí thức trước thì xúi Lâm Tam phân gia với chúng tôi, sau lại ép Lâm Tam đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi.
Việc đó cũng thôi đi, tôi không so đo với cô ta. Sao cô ta cứ nhăm nhe vào nhà họ Lâm chúng tôi vậy, còn xúi Trương Học Thúy cái đứa vô dụng kia mang cháu tôi về nhà mẹ đẻ, rồi còn dạy nó xúi Đại Vũ phân gia với chúng tôi nữa chứ!
Kỳ thanh niên trí thức là người ngoài mà lại làm cho nhà họ Lâm chúng tôi tan nát! Người như vậy, có phải nên đ·u·ổ·i ra khỏi thôn Tam Hợp không hả?"
Một thím lập tức phản bác: "Kỳ thanh niên trí thức gả cho thằng Giản, chính là người của thôn Tam Hợp này. Nếu bà nói Kỳ thanh niên trí thức là người ngoài, thì sao bà không tự nhìn lại mình đi? Bà cũng là dâu từ làng khác về đấy thôi!"
Kỳ Nguyệt cất cao giọng nói: "Thím nói đúng, ta là Kỳ Nguyệt, chính là người của thôn Tam Hợp!"
Vương Xuân Lan liếc xéo thím kia một cái, tiếp tục trừng mắt nhìn Kỳ Nguyệt: "Đồ sao chổi xui xẻo, cô có mặt mũi gì mà xưng là người của thôn Tam Hợp chứ?
Mọi người suy nghĩ kỹ xem, cô ta có thể chia rẽ nhà họ Lâm chúng ta, sau này cũng có thể chia rẽ nhà các người! Hy vọng đến lúc đó các người vẫn còn cười được, vẫn còn bênh vực cô ta!"
Kỳ Nguyệt cầm cái chổi lên, như vô tình quét chỗ phía trước Vương Xuân Lan, khiến bà ta sợ hãi theo phản xạ mà lùi về sau.
Dù sao cũng đã nếm trải uy lực của cái chổi này rồi, Vương Xuân Lan cảm thấy mình sắp phát đ·i·ê·n rồi mà vẫn sợ cái chổi.
Kỳ Nguyệt mỉm cười: "Vương Xuân Lan, bà muốn nói xàm thì nói nghiêm túc vào nhé. Đồng chí Trương Học Thúy ở ngay dưới mắt bà mỗi ngày trước khi về nhà mẹ đẻ đấy thôi.
Còn tôi thì chưa từng đến tìm cô ta, cũng chưa từng đến nhà các người, xin hỏi tôi cách các người hơn ngàn mét, cùng con dâu bà trò chuyện qua không gian à?"
Chu Diễm Thu nói: "Kỳ thanh niên trí thức, Vương Xuân Lan đang bịa chuyện đó, cô đừng để lọt tai, coi như bả đ·á·n·h r·ắ·m là được."
Vương Xuân Lan không hiểu ra sao, tại sao bà ở trong thôn bao nhiêu năm nay mà người trong thôn lại không đứng về phía bà, mà n·g·ư·ợ·c lại giúp Kỳ Nguyệt chứ?
"Chu Diễm Thu, cô là vợ của bí thư chi bộ, cô ăn nói phải có lý chứ? Trước kia thôn chúng ta vẫn luôn tốt đẹp, chính là từ khi có Kỳ thanh niên trí thức thì trong thôn mới ra nông nỗi này!
Nhà tôi tan nát, Cao Song Song thành kẻ buôn người bị bắt, Đức Quyên thì đi cải tạo, mọi chuyện đều có liên quan đến cô ta! Không có cô ta thì đâu có nhiều chuyện như vậy chứ!"
Kỳ Nguyệt giật giật cái chổi trong tay: "Vương Xuân Lan, bà còn nh·ậ·n ra cái chổi này à? Nó có vẻ hơi nhớ bà đấy."
Hình như muốn đ·á·n·h bà một trận nữa ấy.
Chu Diễm Thu nghe vậy, nhớ ra lần trước Kỳ Nguyệt đã dùng chổi đ·á·n·h Vương Xuân Lan.
Nàng lập tức nói: "Kỳ thanh niên trí thức, cô muốn làm gì thì làm, tụi tôi không thấy gì hết."
Đánh người bằng chổi cũng không dễ xảy ra chuyện gì, huống chi nàng tin Kỳ Nguyệt biết chừng mực.
Mấy thôn dân đi theo kia cũng nói: "Không thấy gì hết."
Tô Vân Hạc không biết đã đến sau lưng Kỳ Nguyệt từ lúc nào, đưa cho Kỳ Nguyệt cây gậy đang cầm trên tay.
"Biểu tỷ, đâu cần phải dùng chổi hoài vậy, chổi cũng biết đau đó chứ. Đổi gậy đi, gậy gộc rảnh quá muốn mọc meo rồi kìa."
Chu Diễm Thu nhìn thấy cây gậy thì mí mắt giật giật, lại nhìn Kỳ Nguyệt: Thôi được rồi, Kỳ thanh niên trí thức chắc chắn có chừng mực!
"Ôi chao, tôi phải về nhà thu quần áo đây."
Các thôn dân cũng theo nàng đi: "Chúng tôi cũng về thu quần áo."
Vương Xuân Lan hơi sợ.
Có nhiều người ở đây như vậy, bà không tin Kỳ Nguyệt dám đ·ộ·n·g t·a·y thật.
Nhưng tất cả đều giải tán hết rồi, bà cảm thấy Kỳ Nguyệt thật sự sẽ ra tay.
"Kỳ, Kỳ thanh niên trí thức, cô không thể trở thành người đàn bà chua ngoa, Lâm Tam không t·h·í·c·h đâu."
Kỳ Nguyệt lạnh lùng nói: "Vương Xuân Lan, có phải ta đã cảnh cáo bà rồi hay không, đừng đến chọc ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận