Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 129: Gặp được mất tích Chu Thành, chân què (length: 7850)

Đôi mắt của đứa trẻ, từ vẻ cảnh giác trong nháy mắt chuyển thành bộ dạng có chút ngây người, khiến Kỳ Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
"Ngươi biết ta?"
Tóc của đứa trẻ thực sự có hơi dài, che khuất rất nhiều khuôn mặt, mà mặt lại dơ bẩn, vẫn khó có thể thấy rõ diện mạo của hắn.
Đứa trẻ không nói gì, lắc đầu, chỉ là đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ đã bán đứng hắn.
Kỳ Nguyệt nhìn ra hắn đang nói dối, nhìn đôi mắt hắn cố gắng nhớ lại, muốn lôi hắn ra từ trong trí nhớ.
Bỗng dưng, đứa trẻ đứng lên liền muốn chạy, nhưng hắn chạy rất chậm, bởi vì hắn có một chân bị thương, chạy chân cao chân thấp.
Kỳ Nguyệt liền vội vàng tiến lên giữ chặt hắn, hạ thấp người nhìn hắn: "Đừng chạy, ngươi nhổ đồ trong miệng ra, ta mời ngươi ăn cơm được không?"
Dựa vào phản ứng của đứa trẻ, nàng xác nhận đứa trẻ nhận biết mình, mà hắn lại không hy vọng mình nhận ra hắn.
Chu Thành có chút luyến tiếc, nếu hắn phun đồ ra, tiếp theo sau đó bụng sẽ đói, hắn có thể tìm được đồ ăn sao?
Lương thực quý giá, hoàn toàn không ai đổ cơm thừa thức ăn thừa, hoặc là nói không có nhà nào có cơm thừa thức ăn thừa.
Chút vỏ trái cây hắn tìm được này, là thành quả hắn tìm kiếm ở vài đống rác rưởi.
Trong lúc hắn còn đang do dự thì Kỳ Nguyệt một tay nắm lấy cánh tay hắn, phòng ngừa hắn chạy trốn, một tay còn lại vén tóc trước mặt hắn ra.
"Tiểu Thành?"
Chu Thành nghe được tiếng quát này, phục hồi tinh thần, vội vàng muốn tránh thoát khỏi tay Kỳ Nguyệt, hắn không muốn bị nhận ra!
Hắn hiện tại thành ra bộ dạng này, trở về chính là liên lụy mẹ hắn và em trai hắn, mà phụ thân hắn khẳng định càng không ưa bọn họ, sẽ càng thêm nghiêm trọng đánh chửi bọn họ.
Kỳ Nguyệt gắt gao bắt lấy hắn: "Tiểu Thành, ngươi không muốn biết tin tức của mẹ ngươi và em trai ngươi sao?"
Chu Thành nghe được điều này, không giãy dụa nữa, ngược lại đem vỏ trái cây còn chưa ăn trong miệng nhổ ra một bên.
"Kỳ thanh niên trí thức, mẹ ta và em ta có khỏe không?"
Đại khái là không tốt nhỉ?
Có một người cha như vậy, mẹ hắn và em trai hắn sao có thể tốt được?
"Bọn họ rất tốt." Kỳ Nguyệt mỉm cười, ôn nhu vén tóc trước mặt hắn ra sau tai, "Ngươi theo ta đi tắm rửa trước đã, ăn một bữa cơm, ta sẽ kể hết tình hình của họ cho ngươi, được không?"
Chu Thành không muốn làm phiền Kỳ Nguyệt, nhưng lại rất muốn biết tình hình của mẹ và em trai, trong lòng giằng co một hồi, khẽ gật đầu.
Kỳ Nguyệt nắm tay hắn, đứng dậy liền đi.
Chu Thành ý đồ rút tay mình về: "Kỳ thanh niên trí thức, ta dơ."
Ai thấy hắn bộ dạng này cũng ghét bỏ hắn dơ, hắn thúi, Kỳ thanh niên trí thức sao còn dám nắm tay hắn?
"Tắm rửa là được!" Kỳ Nguyệt nói, "Ta hồi nhỏ còn chơi trong vũng bùn, còn dơ hơn ngươi bây giờ."
Khi đó cùng các trưởng bối đi bắt cá chạch, nàng thừa dịp người nhà không chú ý, lén la lén lút trượt xuống muốn bắt cá chạch, kết quả cá chạch chưa bắt được con nào, chỉ biến mình thành người toàn bùn.
Chu Thành quen thuộc với ánh mắt lạnh nhạt của người khác trong khoảng thời gian này, đột nhiên nghe Kỳ Nguyệt nói vậy, trong lòng ấm áp, đôi mắt cũng hơi nóng lên, liền để Kỳ Nguyệt lôi kéo tay mình.
Trên đường, có người chỉ trỏ bọn họ.
Chu Thành cúi thấp đầu xuống, lại muốn rút tay nhỏ bẩn thỉu của mình về, miễn cho Kỳ thanh niên trí thức theo mình bị người khinh thường.
Nhưng Kỳ thanh niên trí thức nắm chặt tay hắn, hắn rút không lại được.
Hơn nữa, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ thanh niên trí thức trên mặt vẫn luôn nở nụ cười thản nhiên, giống như không để ý ánh mắt của mọi người.
Hắn dường như bị lây nhiễm, không cúi đầu thấp xuống nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát Kỳ Nguyệt đi.
Kỳ Nguyệt kéo hắn đi cung tiêu xã mua quần áo, liền dẫn hắn đến ký túc xá của Tô Vân Thừa tắm rửa, lấy đồ ăn nóng giữa trưa trong nồi ra cho hắn ăn.
Đồ ăn vốn để dành cho Lâm Hành Giản để ngừa giữa trưa hắn chưa ăn cơm, trực tiếp trở về sẽ đói bụng.
Trong lúc Chu Thành ăn cơm, Kỳ Nguyệt đem chuyện nhà hắn sau khi hắn bị bắt đi đều kể cho hắn nghe.
Nghe nói cha hắn Chu Hồng Vận không còn, Chu Thành thoáng vui mừng, có phải điều này có nghĩa mẹ hắn và tiểu đệ sống tốt hơn trước kia không?
Ngay sau khoảnh khắc ấy, hắn có chút ảo não, dù sao người chết cũng là cha hắn, có lẽ hắn không nên có ý nghĩ đó?
Kỳ Nguyệt thấy hắn còn nhỏ tuổi mà chau mày, hỏi: "Tiểu Thành, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Chu Thành có chút ấp úng hỏi: "Kỳ, Kỳ thanh niên trí thức, ta vừa nghe tin cha ta không còn, trong lòng có chút vui mừng. Ta, ta như vậy có phải rất xấu không?"
Kỳ Nguyệt sờ đầu hắn: "Không thể trách ngươi được. Nói câu khó nghe, cha ngươi vốn không ra gì, đến cả vợ con mình hắn còn đánh, lại còn đánh trường kỳ, ai mà thích loại cha đó?
Nếu ta nghĩ như vậy, ngươi có thấy ta bất kính với cha ngươi, thấy ta xấu xa không?"
Trước kia Chu Thành cho rằng hắn, mẹ và em trai sống trong bóng tối, bọn họ cả đời chỉ có thể sống cuộc sống bị cha hắn Chu Hồng Vận đối đãi như súc vật.
Chu Hồng Vận đi rồi, mây đen che khuất bầu trời tan đi, Chu Thành thấy được ánh mặt trời.
Lâu lắm rồi không được thấy ánh sáng, nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy hy vọng, không kìm nén được vui sướng, có gì sai chứ?
Nghe Kỳ Nguyệt hỏi vậy, Chu Thành lắc đầu: "Kỳ thanh niên trí thức, cô là người tốt."
Kỳ Nguyệt nói tiếp: "Thị phi đúng sai, ai cũng nhìn rõ cả. Chu Hồng Vận là cha ngươi, nếu ngươi cảm thấy giải thoát và vui sướng khi hắn chết, rồi lại thấy có lỗi với hắn, thì sau này ngươi thanh minh, đi tảo mộ thắp hương cho ông ấy là được."
Chu Thành "Ừ" một tiếng, ghi nhớ lời Kỳ Nguyệt trong lòng.
Kỳ Nguyệt nhìn tóc Chu Thành, dò hỏi: "Ta dẫn ngươi đi cắt tóc nhé, có được không?"
"Không cần. Ở đây có kéo không? Ta có thể tự cắt."
Đi cắt tóc phải tốn tiền, quần áo trên người hắn là Kỳ thanh niên trí thức mua cho, không thể tiêu tiền của cô ấy nữa.
Kỳ Nguyệt cười lấy ra kéo: "Để ta cắt cho ngươi nhé, ngươi không ghét chứ?"
Chu Thành vội vàng xua tay: "Không, không đâu ạ."
Kỳ thanh niên trí thức xinh đẹp như vậy, cắt tóc cho hắn chắc chắn đẹp hơn hắn tự cắt!
Khi Lâm Hành Giản trở về thì Kỳ Nguyệt vừa cắt tóc xong cho Chu Thành.
Không còn tóc dài che chắn, Chu Thành trông tinh thần hơn nhiều, chỉ là khoảng thời gian này hắn lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều, nên gầy yếu hơn trước.
Lâm Hành Giản bước vào cửa, thấy Chu Thành thì hơi kinh ngạc: "Tiểu Thành?"
"Giản ca!" Chu Thành thấy Lâm Hành Giản thì rất vui mừng, vội vàng đứng lên đi đến gần Lâm Hành Giản vài bước.
Lâm Hành Giản nhìn chân hắn, khẽ nhíu mày: "Chân em làm sao vậy?"
"Em, em không cẩn thận bị ngã."
Thật ra là bị bọn ăn mày đánh.
Chu Thành định bỏ trốn thì bị phát hiện, nên bị đánh. Chạy trốn vài lần, liền bị đánh vài lần, chân trái liền thành ra như vậy.
May mắn, cuối cùng hắn vẫn chạy thoát, nếu không không biết sẽ bị bán đi đâu, liệu còn cơ hội biết tin mẹ và em trai mình hay không.
Kỳ Nguyệt và Lâm Hành Giản muốn đưa hắn đi bệnh viện xem chân, nhưng Chu Thành nhất quyết không chịu, vì hắn không muốn họ lãng phí tiền vào mình.
Chữa chân chắc hẳn tốn rất nhiều tiền, hắn sợ mình không có khả năng trả tiền cho họ.
Kỳ Nguyệt và Lâm Hành Giản nhìn thái độ của hắn, có thể đoán được phần nào tâm tư hắn.
Lâm Hành Giản hỏi: "Tiểu Thành, chẳng lẽ em không muốn khỏe lại, để mẹ và em trai em phải khổ sở sao?"
Kỳ Nguyệt thì đơn giản thô bạo hơn nhiều: "Tiểu Thành, cho em hai lựa chọn, chủ động đi bệnh viện với chúng ta, hoặc là chúng ta đánh ngất em rồi đưa em đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận