Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 207: Kiều Hành Giản đồng chí, quản quản hài tử của ngươi đi (length: 7814)

Sau khi Ngụy Tư Tư rời đi, ký túc xá lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng không ai còn tâm trạng ngủ trưa.
Trừ Kỳ Nguyệt.
Nhưng Kỳ Nguyệt vừa nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Lữ Tố Lan đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Ngụy Tư Tư xảy ra chuyện gì ở nhà vậy?"
Tăng Lệ Quyên nói: "Mọi người không nghe gì sáng nay à? Tớ tưởng cả trường đồn ầm lên rồi chứ, hóa ra chỉ có khoa ngoại ngữ mình truyền thôi à? Mẹ của Ngụy Tư Tư với ba của nó không có kết hôn, mà ba nó lại có vợ rồi.
Ngụy Tư Tư chính là con gái ngoài giá thú. Ai ngờ đâu, ba nó còn lén lút chiếm đoạt tài sản của đơn vị, thật là x·ấ·u hết chỗ nói."
Kỳ Nguyệt mở to mắt, nói: "Tăng Lệ Quyên, tớ nhớ không nhầm thì cậu với Ngụy Tư Tư thân nhau lắm mà, ai ngờ cậu lại sau lưng nói xấu nó."
Đương nhiên, Tăng Lệ Quyên vốn dĩ không phải là bạn đáng tin.
Lần trước Ngụy Tư Tư nói xấu Kỳ Nguyệt và Tam cữu Tô Lạc Nhan, Tăng Lệ Quyên đã chẳng bênh Ngụy Tư Tư một câu, còn trốn ở góc khuất, cố che giấu sự tồn tại của mình.
Lương Yên Bình cười khẩy nói:
"Sáng nay đi học, nó còn ngồi s·á·t rạt bên cạnh Ngụy Tư Tư. Sau đó, nghe được chuyện này, chắc nó thấy Ngụy Tư Tư sắp xui xẻo nên vội vứt bỏ Ngụy Tư Tư, chạy ra góc ngồi một mình."
Chu Cẩm Thanh cũng nói: "Có những người như vậy đó, khi bạn tốt thì nâng bạn lên tận trời, lúc bạn gặp chuyện thì h·ậ·n không thể đ·ạ·p cho bạn một đạp. Tớ nhắc mọi người một câu, loại người này không t·h·í·c·h hợp làm bạn."
Ba của nàng năm đó đã từng chịu đựng p·h·ả·n· ·b·ộ·i, suýt chút nữa cả nhà phải đi cải tạo lao động, may mà đồng nghiệp của ba tìm được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ba, mới may mắn thoát nạn.
Cho nên, nàng ghét nhất những kẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, th·ố·n·g h·ậ·n những người bội bạc này.
Tăng Lệ Quyên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nhưng mọi người đều nằm trên g·i·ư·ờ·n·g của mình, chẳng ai để ý đến sắc mặt của nàng.
Nàng giải t·h·í·c·h: "Trước đây tớ có biết Ngụy Tư Tư và mẹ nó là người như vậy đâu? Nếu tớ mà biết sớm, tớ đã không thèm chơi với nó rồi.
Ai, tớ trước đây muốn chơi với nó, chẳng phải vì mọi người sao? Nếu tớ cũng như mọi người ngó lơ nó, nó chẳng phải sẽ đi m·á·c tội, nói chúng ta cô lập nó à?"
Nàng vô tình nghe được chức vụ của ba Ngụy Tư Tư, lại thấy Ngụy Tư Tư và Quách Nhã Nhã rất thân, nên cố ý tiếp cận nâng đỡ bọn họ.
Lúc ấy nàng đâu biết, Ngụy Tư Tư dễ xảy ra chuyện như vậy?
Nàng làm sao ngờ được, mẹ của Ngụy Tư Tư chỉ là tình nhân thôi chứ?
Kỳ Nguyệt đột nhiên thở dài nói: "Tăng Lệ Quyên à, ai cũng nghĩ cậu và Ngụy Tư Tư là bạn tốt. Nó vừa gặp chuyện, cậu đã vứt bỏ nó, mọi người có thể sẽ nói cậu hám lợi đó! Sau này, ai còn dám thổ lộ tâm tình với cậu nữa?"
Chính Kỳ Nguyệt cũng không biết vì sao, nàng vốn không t·h·í·c·h Tăng Lệ Quyên, không phải vì Tăng Lệ Quyên đi lại gần Ngụy Tư Tư.
Tạm thời cho là do không có nhãn duyên, nhìn thấy ngứa mắt thì hơn!
Tăng Lệ Quyên không để lời của Kỳ Nguyệt vào lòng, dù sao theo nàng thấy, Kỳ Nguyệt chẳng qua là không muốn nhìn người có liên quan đến Ngụy Tư Tư sống tốt.
Nhưng đâu biết rằng, đúng là Kỳ Nguyệt nói trúng phóc.
Bởi vì nàng từng thân thiết với Ngụy Tư Tư, chuyện nhà của Ngụy Tư Tư truyền khắp khoa ngoại ngữ, thậm chí hơn nửa trường biết, nên chẳng ai vui vẻ đáp lời nàng.
Tăng Lệ Quyên bực bội, nàng rõ ràng đã phủi sạch quan hệ với Ngụy Tư Tư trước rồi mà vẫn bị vạ lây?
Nàng không khỏi dời mắt sang Kỳ Nguyệt, nàng luôn cảm thấy thân ph·ậ·n của Kỳ Nguyệt không đơn giản như vậy, thật sự chỉ là xuất thân từ một gia đình c·ô·ng nhân bình thường sao?
Còn cả người đàn ông của Kỳ Nguyệt, nhìn thế nào cũng không giống dân quê mùa xuống n·ô·ng thôn!
Kỳ Nguyệt chẳng rảnh để ý đến Tăng Lệ Quyên, nàng và Kiều Hành Giản đều bận rộn với chuyện chung kết cuộc t·h·i tiếng Anh.
Vòng chung kết vẫn chia làm t·h·i viết và t·h·i nói, khác với vòng loại ở chỗ số người dự t·h·i ít hơn.
Và sau khi vòng chung kết kết thúc, Ngụy Tư Tư trở lại trường.
Ngụy Tư Tư trở lại trường, cả người ỉu xìu, đi đường luôn cúi gằm mặt nhìn xuống đất, không còn dáng vẻ vênh váo tự đắc như trước.
Nàng chẳng để ý Tăng Lệ Quyên đã không còn vây quanh mình nữa, luôn một mình đối mặt với những lời bàn tán của người khác mà không hé răng.
Thật ra, người chỉ trỏ nàng cũng không nhiều.
Sinh viên của Yên Đại nhìn chung có tố chất tốt, mọi người có thể không t·h·í·c·h nàng, không muốn kết bạn với nàng, nhưng không nỡ tốn thời gian vào việc chỉ trỏ người khác.
Có thời gian đó, họ thà đọc thêm mấy trang sách.
Kỳ Nguyệt cũng vậy, chỉ cần Ngụy Tư Tư không chọc vào nàng, nàng lười bỏ đá xuống giếng.
Gần đây nàng đang phiền muộn đây, hai đứa con ở nhà biết chạy biết nhảy rồi mà không chịu ở nhà gì cả.
Ngọt Ngào và Vòng Vòng để Tăng gia gia và Tằng ông ngoại dẫn chúng chơi với mấy bạn nhỏ trong ngõ, vẫn rất nghe lời, gần đến giờ ăn cơm là theo hai ông về nhà.
Nếu chúng muốn đến nhà họ Tô chơi với Duật Tu và Duật Hoài, chúng sẽ ở lại qua đêm bên đó, không chịu về nhà.
Theo lời hai chị em thì ban ngày chúng chỉ có thể chơi với Duật Hoài, vì Duật Tu phải đi học, chẳng lẽ buổi tối ở lại đó rồi chơi với Duật Tu được sao?
Nếu không tận mắt chứng kiến, Kỳ Nguyệt suýt chút nữa tin sái cổ.
Hai chị em nhà này được nhà họ Tô hoan nghênh lắm, trong nhà có nhiều người lớn tuổi, luôn thay nhau bế, thường x·u·y·ê·n cho chúng đồ ngon, đồ chơi vui.
Một tuần lễ, đồ vật trong n·g·ự·c hai chị em ôm muốn không nổi.
Kỳ Nguyệt đành phải đặt ra quy tắc cho hai vị lão gia t·ử, không cho họ mang bánh donut đến nhà họ Tô.
Không được đi thì thôi, phải đợi nàng không có tiết hoặc chủ nhật nghỉ ngơi thì nàng làm mẹ mới cùng đi.
Quy tắc là lập vậy thôi, vẫn lặng lẽ nói riêng với hai vị lão gia t·ử.
Bằng không, nếu chuyện này truyền đến nhà họ Tô, mỗ mỗ mỗ gia cữu cữu mợ và đám biểu ca biểu tẩu, chắc chắn sẽ thay nhau lôi kéo nàng ra giảng đạo lý.
Không làm vậy không được, Ngọt Ngào và Vòng Vòng hay lấy đồ từ nhà họ Tô cũng không sao, nàng và A Giản cũng thường x·u·y·ê·n biếu quà cho nhà họ Tô.
Nhưng Vòng Vòng ăn cái gì cũng như không biết no, thằng bé ăn cơm xong còn được ăn đủ thứ tráng miệng, sẽ thừa dịp mọi người không để ý, cứ ăn liên tục cho đến khi bụng căng tròn.
Có hôm, thằng bé ăn đến đau bụng.
Ngọt Ngào không hảo ngọt như vậy, nhưng bất đắc dĩ có Vòng Vòng ở đó.
Vòng Vòng ăn thì sẽ rủ cả chị, và chị bé cơ bản đều chiều em mà cùng em ăn.
Kỳ Nguyệt nhìn Kiều Hành Giản đang chơi với hai chị em tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, bỗng nhiên nói:
"Đồng chí Kiều Hành Giản, quản con anh đi, ngày nào cũng chỉ nghĩ ra ngoài thôi."
Hừ hừ, nàng vừa nghe rõ mồn một, dỗ dành thằng nhóc kia lại muốn đến nhà họ Tô tìm biểu ca chơi kìa.
Kiều Hành Giản cười nhìn vợ mình, rồi nhìn sang hai đứa con với vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều.
"Ngọt Ngào, Vòng Vòng, các con chọc mụ mụ m·ấ·t hứng thì phải làm sao?"
Hai đứa bé lập tức nhào về phía mẹ, ôm lấy mẹ và nói bằng giọng non nớt:
"Mụ mụ, ôm một cái là không được giận nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận