Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 239: Kỳ Cảnh Sênh thân ba (length: 7838)

Kỳ Nguyệt cho rằng Kỳ Cảnh Sênh nghĩ quá tốt đẹp.
Chỉ cần Kỳ Cảnh Sênh muốn Chu Cẩm Thanh làm vợ, Chu Cẩm Thanh liền sẽ trở thành nàng dâu của hắn.
Kỳ Nguyệt biết Chu Cẩm Thanh có ý với Kỳ Cảnh Sênh, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, nhất thời hảo cảm cũng không thể đại biểu toàn bộ, còn phải xem hai người có thể thật sự đi tiếp hay không.
Mấu chốt là, phải chủ động lên!
Vì thế, Kỳ Nguyệt nói: "Kỳ Cảnh Sênh, nếu ngươi có ý với Cẩm Thanh, đầu tiên ngươi phải thổ lộ, để nàng biết tâm ý của ngươi."
Kỳ Cảnh Sênh bình thường gan lớn cực kỳ, nhưng chuyện thổ lộ với nữ đồng chí thế này, hắn cho tới bây giờ chưa từng làm, lại có chút không biết làm sao.
"Tiểu Nguyệt, ngươi dạy ta đi, ta nên làm như thế nào?"
Kỳ Nguyệt có chút ghét bỏ mà nói: "Chân thành vào! Cẩm Thanh t·h·í·c·h người chân thành, ngươi nghĩ thế nào thì cứ thế nói với nàng thôi."
Kỳ Cảnh Sênh này luôn luôn đáng tin, trừ việc hay đấu võ mồm với nàng, ngốc một chút trước mặt người nhà, thời gian còn lại vậy cũng coi như trầm ổn, không ngờ gặp chuyện tình cảm lại luống cuống tay chân.
Xem ra, mỗi người đều có việc mình không am hiểu.
Kỳ Cảnh Sênh, người bị cho là không am hiểu xử lý tình cảm, đã ở trong lòng tính toán rất nhiều loại đối thoại khi gặp Chu Cẩm Thanh, muốn tận lực vừa chân thành vừa đầy đủ tốt.
Chưa ăn qua t·h·ị·t h·e·o, chẳng lẽ còn chưa thấy qua h·e·o chạy sao?
Trong nhà đại ca và Tiểu Nguyệt đều đã kết hôn, anh Kiều cũng có đối tượng mà mấy vị biểu ca biểu đệ cũng gần như vậy.
Kỳ Cảnh Sênh tỏ vẻ, hắn không nh·ậ·n ra biết sao, không phải chỉ là theo đuổi một người vợ thôi à, còn không đơn giản sao?
Hơn nữa, hắn không cho rằng Kỳ Nguyệt sẽ vô duyên vô cớ nhắc tới Chu Cẩm Thanh với hắn, có thể là Chu Cẩm Thanh cũng có ý với hắn.
Lẫn nhau có cảm tình, việc này khả năng thành công quá lớn.
Bất quá, hắn cũng không dám mạnh miệng trước mặt Kỳ Nguyệt.
Hắn yếu ớt hỏi: "Nàng, nhà nàng ở đâu?"
Không sai, hắn đến nhà Chu Cẩm Thanh ở đâu cũng không biết, đây mới là trở ngại lớn nhất.
Kỳ Nguyệt mười phần đứng đắn mà nói: "Kỳ Cảnh Sênh, ta lại x·á·c nh·ậ·n với ngươi một lần nữa, ngươi thật sự có tình cảm với Cẩm Thanh, muốn theo đuổi nàng chứ?"
Nàng và Chu Cẩm Thanh là bạn cùng phòng, là bạn bè, nàng không muốn làm bà mối, làm cho giữa bạn bè lúng túng.
Nàng rất mong chờ hai người có thể ở bên nhau, nên hy vọng cả hai đều thật lòng.
Kỳ Cảnh Sênh thần sắc cũng nghiêm túc, nói: "Tiểu Nguyệt, chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi nên tin ta làm người."
Kỳ Nguyệt nhẹ gật đầu, liền đem địa chỉ nhà Chu Cẩm Thanh nói cho Kỳ Cảnh Sênh, còn dặn dò.
"Ngươi th·e·o đ·u·ổ·i thì th·e·o đ·u·ổ·i, không thể quá lỗ mãng, phải chú ý đúng mực."
Kỳ Cảnh Sênh bảo đảm nói: "Yên tâm, nhất định. Tiểu Nguyệt, bộ dạng lo lắng này của ngươi, giống mụ mụ quá."
Kỳ Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn: "Ngươi nói nữa thử xem, có tin ta nói chuyện ngươi muốn theo đuổi Cẩm Thanh cho mẹ biết không?"
"Đừng mà, việc này mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, không thể để Tô Nhược Du đồng chí tham dự vào." Kỳ Cảnh Sênh nói như vậy.
Tô Nhược Du thanh âm lại truyền tới ngay lúc này: "Chuyện gì không thể để ta tham dự?"
Kỳ Cảnh Sênh nhanh chóng mở miệng trước Kỳ Nguyệt: "Mẹ, con và Tiểu Nguyệt nói mẹ với ba đi làm vất vả, nuôi lớn chúng con ba anh em không dễ dàng, việc cơm tất niên cũng không để mẹ quan tâm, chúng con lo liệu là được rồi."
Tô Nhược Du nửa tin nửa ngờ hỏi Kỳ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, nhị ca con nói thật?"
Kỳ Nguyệt liếc mắt nhìn Kỳ Cảnh Sênh đang nháy mắt ra hiệu với nàng, liền nén cười nói.
"Thật ạ. Mẹ, năm nay ăn tết mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì đều giao cho chúng con đi!"
Tô Nhược Du nghe được hai đứa nhỏ nói vậy, cười đến không ngậm miệng lại được.
"Tốt, tốt, mẹ nghe các con. Ôi chao, vậy mẹ cứ như Ngọt Ngào với Vòng Vòng ấy, chỉ việc vui chơi thôi."
"Mẹ, mẹ cứ vui vẻ là được. Con đi nói với đại ca một tiếng, anh ấy phải cùng con và Tiểu Nguyệt cùng nhau lo liệu."
Kỳ Cảnh Sênh nói xong, nhấc chân đi phòng kh·á·c·h.
Tô Nhược Du mỉm cười nhìn bóng lưng hắn, trong lòng có vô hạn cảm khái.
Khi Kỳ Anh (Kỳ Nguyệt tiểu cô, mẹ của Kỳ Cảnh Sênh) qua đời, Kỳ Cảnh Sênh mới tập đi.
Khi đó, mọi người đều khuyên Kỳ Anh xuất ngũ, thật tốt cùng Kỳ Cảnh Sênh lớn lên, dù sao đứa nhỏ này phụ thân đã không biết tung tích, cũng không thể để nó không có cả mẹ ở bên cạnh.
Nhưng Kỳ Anh trời sinh dường như là vì chiến trường mà sinh ra, nàng nhất định phải trở lại quân đội.
Cũng chính là lần đó, nàng đi theo quân đội xuất chinh, rốt cuộc không thể s·ố·n·g trở về, không còn được nghe tiểu Cảnh Sênh gọi một tiếng mụ mụ.
Người nhà họ Kỳ và người nhà họ Tô đều đã cố gắng tìm, tìm ba của tiểu Cảnh Sênh.
s·ố·n·g thì gặp người, c·h·ế·t phải thấy x·á·c.
Họ hao tốn rất nhiều công sức, nhưng vẫn không có nửa điểm tin tức, sau lại gặp phải thời kỳ đặc t·h·ù, không thể không ngừng tìm k·i·ế·m.
Tr·ê·n thực tế, họ đều cho rằng tìm nữa cũng không có ý nghĩa, nếu người còn s·ố·n·g, kiểu gì cũng nên sẽ trở về tìm vợ con.
Mà Kỳ Cảnh Sênh không có ba mẹ ở bên cạnh, nhìn thấy Tiểu Kỳ Nguyệt gọi ba mẹ thì đều ngước mắt nhìn.
Lâu dần tiểu Kỳ Cảnh Sênh có lẽ là quá khát vọng có ba mẹ, liền gọi theo khi Kỳ Nguyệt kêu ba mẹ.
Kỳ Thụy Quân và Tô Nhược Du thương lượng, liền đem Kỳ Cảnh Sênh ghi vào hộ khẩu nhà họ, họ từ đó thành ba mẹ của tiểu Cảnh Sênh.
Kỳ Nguyệt p·h·át hiện khóe mắt mẫu thân rưng rưng, vội kéo tay nàng hỏi: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì đấy?"
Tô Nhược Du thở một hơi, cười nói: "Tốt quá rồi, các con ba anh em đều trưởng thành, hiểu chuyện không cần chúng ta phải bận tâm nữa rồi...!"
Kỳ Nguyệt cười dựa vào người Tô Nhược Du, nói: "Hừ, mặc kệ chúng con lớn bao nhiêu, đều là con của ba và mẹ."
Tô Nhược Du ôn nhu xoa tóc Kỳ Nguyệt: "Đó là đương nhiên, các con vĩnh viễn là con của chúng ta."
Kỳ Cảnh Sênh đem ngưu đã thổi ra ngoài, nói năm nay cơm tất niên và những ngày trong tết, toàn bộ do bọn họ thế hệ trẻ lo.
Hai vị lão gia t·ử, Kỳ Thụy Quân và phu thê Tô Nhược Du cũng vui vẻ được thanh nhàn, chơi cờ thì chơi cờ, nghịch donut thì nghịch donut, xem tivi thì xem tivi, thong dong tự tại.
Kỳ Cảnh Sênh thì bắt đầu sai bảo Kỳ Nguyệt và những người khác, phân c·ô·ng cho mọi người.
Vì là ăn tết, Kỳ Nguyệt hiếm khi không đấu võ mồm với hắn, cùng Kiều Hành Giản, Kiều Lập Hằng, Kỳ Cảnh Dương và Lương Yên Trinh một khối, nghe theo sự an bài của Kỳ Cảnh Sênh.
Từ mua sắm chuẩn bị hàng tết đến làm cơm tất niên, thật sự không để hai vị gia gia và ba mẹ phải bận tâm.
Hai vị lão gia t·ử Kỳ Tr·u·ng và Kiều Nhất Hồng, nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, cùng với nhóm người nhà ngồi quây quần bên nhau, trong lòng đều đặc biệt cảm động, hốc mắt ửng đỏ.
Hai vị lão gia t·ử này đã từng chịu thương đổ m·á·u tr·ê·n chiến trường, nhưng chưa từng rơi nước mắt tr·ê·n chiến trường, nhưng vào thời khắc ấm áp như vậy, nước mắt hạnh phúc nhịn không được trào ra.
Kỳ Thụy Quân và Tô Nhược Du cũng rất cảm khái, bọn trẻ đều rất tốt, họ thật sự có thể an tâm hưởng phúc rồi...!
Ngọt Ngào và Vòng Vòng cũng thật cao hứng, chốc chốc lại chỉ vào mâm đồ ăn này, chốc chốc lại chỉ vào bàn đồ ăn kia.
"Cái này trông có vẻ ăn rất ngon nha, cái kia trông cũng hảo hảo ăn nha!"
Kỳ Nguyệt và Kiều Hành Giản vừa nghe, liền biết hai đứa bé thèm ăn nên tự giác gắp những món chúng muốn ăn vào bát, rồi bẻ nhỏ cho chúng ăn.
Đúng lúc này, Lương Yên Trinh bỗng nhiên có chút ghê tởm muốn ói, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận