Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng

Vừa Xuyên Thất Linh, Thô Hán Liền Muốn Lôi Kéo Ta Đi Lĩnh Chứng - Chương 192: Bị quên quên đi Kỳ Thụy Quân cùng Kỳ Cảnh Dương (length: 7519)

Nhắc tới Kỳ Thụy Quân cùng Kỳ Cảnh Dương ở b·ệ·n·h viện, Kỳ Cảnh Sênh bỗng nhiên nhớ tới lời nói trước khi ra cửa, lập tức chạy ra bên ngoài.
Kỳ Nguyệt tò mò hỏi: "Nhị ca sao thế?"
Kiều Lập Hằng cười nói: "Kỳ thúc bảo chúng ta sau khi đón các em về thì đi b·ệ·n·h viện đón chú ấy và Cảnh Dương ca. Rõ ràng là chúng ta vừa rồi đều quên."
Bị lãng quên Kỳ Thụy Quân cùng Kỳ Cảnh Dương, giờ phút này đang ở b·ệ·n·h viện trên hành lang chờ đợi Kỳ Cảnh Sênh đến.
Kỳ Thụy Quân đi tới đi lui thường xuyên nhìn về phía hướng cửa b·ệ·n·h viện, ngẫu nhiên lại kêu lên một câu.
"Cảnh Sênh sao còn chưa tới?"
"Cảnh Sênh hẳn là đã đón được Tiểu Nguyệt rồi chứ?"
"Sao lâu thế, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt gặp chuyện gì rồi?"
"Tiểu Nguyệt có phải không kịp chuyến tàu, Cảnh Sênh cùng Lập Hằng không đón được người không?"
Kỳ Cảnh Dương nhìn người cha luôn trấn định, giờ phút này như kiến b·ò tr·ê·n chảo nóng, vẻ sốt ruột hiện rõ tr·ê·n mặt.
"Ba, đừng đi qua đi lại nữa, lại đây ngồi một lát."
Kỳ Thụy Quân thở dài, liếc nhìn con trai cả, vẫn là ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hắn.
Hắn t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g thầm nói: "Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?"
Theo thời gian bình thường, Cảnh Sênh hẳn là đã sớm đón Tiểu Nguyệt về nhà nhưng hiện tại vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Sênh, không thể không lo lắng được.
Kỳ Cảnh Dương vỗ nhẹ vai cha: "Ba, có một khả năng là Cảnh Sênh nhìn thấy Tiểu Nguyệt và donut quá cao hứng, nên quên mất việc đón chúng ta?"
Kỳ Thụy Quân ngẩn người: "..."
Hắn lại đứng lên: "Vậy chúng ta tự bắt xe buýt về?"
Kỳ Cảnh Sênh đưa bọn họ đến b·ệ·n·h viện rồi mới lái xe đi nhà ga đón người, nên hai cha con không đi xe đ·ạ·p.
Về phần đi bộ, nghĩ cũng không dám nghĩ, đường về nhà thực sự hơi xa.
Kỳ Cảnh Dương cười cười, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.
"Ba, chúng ta cứ an tâm ngồi chờ đi, họ sẽ nhớ ra thôi."
Cuối cùng nhớ ra phụ thân cùng đại ca, Kỳ Cảnh Sênh, mười phút sau mới tới b·ệ·n·h viện.
Kỳ Thụy Quân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi thật sự quên ta và anh trai ngươi rồi?"
Kỳ Cảnh Sênh nhếch môi lộ ra chiếc răng khểnh mang tính biểu tượng.
"Ba, ba nói gì thế? Con chỉ chậm một chút thôi mà, sao lại oan uổng con?"
Kỳ Thụy Quân đá một chân vào m·ô·n·g hắn: "Ngươi vừa mới hé m·ô·n·g lên, lão t·ử biết ngay ngươi muốn thả cái r·ắ·m gì."
Nói xong, hắn trực tiếp ngồi vào ghế sau.
Kỳ Cảnh Dương cười vỗ vỗ vai Kỳ Cảnh Sênh: "Kỳ Cảnh Sênh, l·ừ·a người khác thì được, l·ừ·a người nhà ngươi nghĩ l·ừ·a được chắc?"
Nhìn Kỳ Cảnh Sênh lớn lên, ai mà không hiểu chứ?
Kỳ Cảnh Sênh đẩy anh cả lên ghế phụ lái, mình ngồi vào ghế lái, vừa đ·á·n·h tay lái vừa nói.
"Ba, ở bên ngoài có thể giữ cho con chút mặt mũi không? Vừa rồi nhiều bác sĩ y tá và b·ệ·n·h nhân thấy ba đ·á vào m·ô·n·g con ."
Kỳ Thụy Quân hừ một tiếng: "Muốn không có mặt mũi thì là ta m·ấ·t mặt mới đúng. Ta đường đường là viện trưởng, lại không có chút hình tượng nào, ở cửa b·ệ·n·h viện đá m·ô·n·g người khác."
Kỳ Cảnh Sênh: ... Thật có lý, con không biết phản bác thế nào.
Đợi bọn họ về đến nhà, thức ăn đã được bày lên bàn.
Có kinh nghiệm từ trước, Kỳ lão gia t·ử đặc biệt sai người làm hai chiếc bàn dài giống nhau, ghép hai bàn lại, mọi người có thể ngồi cùng một bàn.
Đương nhiên, đây là người trong nhà ngồi p·h·áp.
Nếu như kh·á·c·h đến, một bàn không đủ chỗ, vẫn phải dùng bàn tròn chia ra hai bàn ngồi.
Tô Nhược Du nhìn thấy ba trở về, liếc nhìn Kỳ Cảnh Sênh.
"Đón cha con và anh trai con mà con cũng quên, tí nữa thì trễ bữa cơm. Tiểu Nguyệt với bọn nhỏ ngồi xe về chắc đói lắm rồi, với cả trời lạnh, thức ăn nguội nhanh nữa..."
Kỳ Cảnh Sênh cười ngắt lời: "Mẹ, con sai rồi, con hứa sau này sẽ không quên nữa."
Tô Nhược Du xua tay: "Được rồi, được rồi, mau đi rửa tay, ăn cơm thôi ."
Ngồi xuống ăn cơm, Điềm Điềm và Vòng Vòng vẫn ở trong n·g·ự·c Tô Lạc Nhan và Tần Lan, họ múc thức ăn và nước canh t·h·ị·t vào cơm rồi nghiền nát, rồi cho bọn nhỏ ăn từng chút.
Tô Duật Tu ngồi cạnh bọn trẻ, cầm muỗng nhỏ đút Điềm Điềm và Vòng Vòng ăn cơm.
Tô Duật Hoài nhìn anh trai, cảm thấy mình còn nhỏ quá nên không chen vào, ngồi giữa dì và dượng, được họ gắp thức ăn cho.
"Dì, con muốn cái này."
Kỳ Nguyệt nhìn cậu bé chỉ vào món khoai tây hầm, liền gắp ngay vào bát cho cậu bé.
"Dượng, con muốn ăn cá."
Kiều Hành Giản gỡ xương cá, rồi đặt vào bát cho cậu bé.
Lư Đông Thanh nhìn con trai cứ nhờ Kỳ Nguyệt và Kiều Hành Giản gắp thức ăn, người mẹ già cảm thấy hơi chướng mắt.
"Duật Hoài, có dì với dượng rồi thì không cần ba mẹ nữa hả?"
Tô Duật Hoài nhai miếng cá, tay nhỏ s·ờ cằm, như đang suy nghĩ vấn đề của mẹ.
Đợi miếng t·h·ị·t nuốt xong, cậu bé mới nói: "Vậy mẹ gắp cho con cái kia đi."
Lư Đông Thanh: ...
Những người khác nhìn nhau, nhịn không được cười ồ lên.
Lư Đông Thanh tự an ủi mình trong lòng, con còn nhỏ, vẫn là gắp món bé thích cho bé.
Sau đó lại hỏi: "Dì với dượng gắp thức ăn cho con thì con phải nói gì?"
Tô Duật Hoài nhìn Kỳ Nguyệt bên trái, rồi nhìn Kiều Hành Giản bên phải.
"Cảm ơn dì, cảm ơn dượng ạ."
Điềm Điềm nhìn Tô Duật Hoài đối diện, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Lan: "Cảm ơn."
Tần Lan vui vẻ nói: "Ấy da, Điềm Điềm nhà ta bé thế mà đã biết cảm ơn rồi. Bà cữu ngoại t·h·í·c·h Điềm Điềm lắm."
Điềm Điềm cười toe toét: "Điềm Điềm cũng cháo."
Kỳ Tr·u·ng đặt đũa xuống, đi tới, cầm muỗng nhỏ đút cho Điềm Điềm một muỗng, rồi đứng đó nhìn bé không động đậy.
Điềm Điềm vừa nhai cơm thơm phức, vừa nhìn ông, cảm thấy ông ngoại kỳ lạ quá.
Cơm thơm thế mà không ăn cơm, sao lại cứ nhìn bé thế?
Kiều Nhất Hồng ha ha cười nói: "Điềm Điềm, ông ngoại muốn cháu cảm ơn ông đó."
Kỳ Tr·u·ng nghiêm túc nói: "Kiều lão đầu, ông đừng nói bậy, tôi chỉ muốn đút Điềm Điềm thôi, không phải vì Điềm Điềm nói cảm ơn."
Nhưng một giây sau, Điềm Điềm nói: "Cảm ơn, ông ngoại ạ."
Trời ơi, nụ cười trên mặt Kỳ lão gia t·ử tràn ra, không sao kìm được.
Kiều Nhất Hồng cạn lời liếc nhìn lão bạn.
Xí, bảo là không phải vì tiếng cảm ơn này à?
Kỳ Nguyệt cười gắp thức ăn cho hai vị lão gia t·ử: "Hai ông, nhanh ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi."
Rồi gắp thức ăn cho Tôn Thục Lan: "Bà ngoại, ăn nhiều một chút ạ."
Kỳ Thụy Quân kín đáo ho một tiếng, giả vờ lơ đãng đưa bát về phía Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt để ý, liền gắp món t·h·ị·t kho tàu mà ông thích nhất cho ông.
"Ba, ba cũng ăn nhiều một chút ạ."
Đều đã gắp cho ba rồi, không thể trọng bên này khinh bên kia, đương nhiên cũng phải gắp cho mẹ nữa.
Đều đã gắp cho nhiều người vậy rồi, chỉ có thể gắp cho cậu mợ nữa thôi.
Cuối cùng, Kỳ Cảnh Dương và Kỳ Cảnh Sênh vẻ mặt đương nhiên đưa bát tới.
Được thôi, còn có hai anh trai nữa.
Anh có phần thì biểu ca với biểu tẩu cũng không thể thiếu.
Kiều Hành Giản nhìn vợ không ngừng gắp thức ăn cho mọi người, anh lặng lẽ gắp thức ăn vào bát cho vợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận