Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 500: Cái gọi là vận mệnh, thôi động đại kiếp

Chương 500: Cái gọi là vận mệnh, thôi động đại kiếp
"Đế mạch? Đúng là ngông cuồng thật, Khương gia mạnh thật, nhưng sao cũng không tới phiên Khương Huyền Niên khai sáng Đế mạch a?"
Diệp tộc lão tổ lắc đầu nói, dù ông ta luôn ở Thần Du đại thiên địa, nhưng vẫn nắm rõ tình hình thực tế.
Theo Côn Luân giới ngày càng lớn mạnh, Khương gia ở vị trí quyền lực đỉnh cao càng được lợi nhiều hơn, dĩ nhiên sẽ được quan tâm.
Diệp Chiến nhún vai nói: "Người Khương gia nghĩ sao thì ta không biết, nhưng sáu vị Khương thất tử kia đều hết sức ủng hộ. Có họ chống lưng thì xem như thành lập được Khương tộc Đế mạch. Bất quá, họ hình như định lập khí vận, bắt chước vận triều. Đến lúc đó chắc chắn sẽ tạo ra động tĩnh lớn."
Diệp tộc lão tổ cười: "Đừng so đo với huyết mạch Đạo Tổ làm gì, ngươi cũng có ưu thế của mình. Hơn nữa, thiên tư không quyết định được tất cả. Đạo Tổ vẫn hết sức tán thưởng ngươi, mấy ai trong đám con cháu Khương gia so được với việc Đạo Tổ coi trọng ngươi? Cứ lo cho Diệp tộc đi."
Nghe vậy, Diệp Chiến thấy vui vẻ hơn. Đúng vậy, Khương Nghĩa kia tài giỏi vô song, nhưng còn chưa từng gặp mặt Đạo Tổ. Về điểm này, Khương Nghĩa đâu bằng hắn.
Hai ông cháu bắt đầu bàn về Diệp tộc, Diệp tộc đã mọc rễ nảy mầm ở thiên giới, chỉ là chưa đủ mạnh.
Không chỉ Thần Du đại thiên địa này có vô số tín đồ bàn luận chuyện Khương thất tử và Khương tộc Đế mạch, đây cũng là hiện trạng của Côn Luân giới. Chuyện lớn ở thiên giới luôn được truyền về, thiên giới đã thành nơi được Thần Du đại thiên địa quan tâm nhất.
...
Thiên Hoàng cung.
Tuyên Đạo thiên Hoàng Khương Lộc cùng Tử Vi đại đế Khương Tú đang ngồi đối diện uống rượu. Hai cha con từ thiên Cảnh tới thiên Đình, rồi lại nói chuyện tiếp tới tận thiên giới.
"Con thấy thế nào về Đế mạch của Khương tộc?" Khương Tú bất ngờ hỏi, đặt chén rượu xuống, nhìn chằm chằm Tuyên Đạo thiên Hoàng.
Tuyên Đạo thiên Hoàng đáp: "Đó là chuyện tốt. Đế tộc dùng chữ Đế trong tên, rất bá đạo. Nếu Khương gia lật đổ được uy thế Đế tộc, sẽ giúp Tiên đạo thống nhất thiên giới."
Khương Tú híp mắt: "Đúng là chuyện tốt, nhưng do Khương Huyền Niên làm, con không thấy không thích hợp à?"
Tuyên Đạo thiên Hoàng nhíu mày.
Ở Khương gia, thiên tử nhất mạch có địa vị cao hơn các chi nhánh khác. Khương Huyền Niên là Khương gia thiên tử trước thời thiên Cảnh. Thiên Cảnh do Đạo Tổ sáng lập, luận bối phận thì Khương Tú, Tuyên Đạo thiên Hoàng đều lớn hơn Khương Huyền Niên.
Nghe tin Khương Huyền Niên muốn sáng lập Đế mạch, dòng chính Khương gia ở thiên Cảnh đã nháo nhào cả lên. Tuyên Đạo thiên Hoàng lại không muốn nhúng tay, đành tìm tới Khương Tú, cha của mình, mong có thể thuyết phục thiên Hoàng.
Khương Tú nói: "Đế mạch có thể khai sáng, nhưng do Khương Huyền Niên thì đó là mầm họa. Sau này, hoàng thất thiên Cảnh và Đế mạch thiên giới không cùng một dòng, há chẳng phải là nguyên nhân gây họa ư?"
Tuyên Đạo thiên Hoàng càng nhíu chặt mày, không thể nào quên trách nhiệm tổ tông giao phó, đó là lý do ông từ chối con cháu. Nhưng nghe Khương Tú nói vậy, ông lại thấy có lý.
Ông chợt nhận ra, dù ủng hộ hay không, Khương Huyền Niên đều có thể ủ mầm họa cho Khương gia.
Giám hộ Khương gia hình như khó hơn giám hộ nhân tộc, vì còn dính huyết mạch thân tình.
Tuyên Đạo thiên Hoàng mở lời: "Dù chọn thế nào thì cũng có thể là mầm họa, nhưng nếu ai ủ thành mầm họa thì Nhật Nguyệt Càn Khôn kiếm Trận của con sẽ không che đậy mãi đâu."
Ông bình tĩnh nhìn cha mình, ánh mắt kiên nghị.
Khương Tú lại híp mắt, nói: "Nếu là ta, gia gia con muốn Khương gia ra tay, con cũng sẽ ngăn lại?"
Tuyên Đạo thiên Hoàng đáp: "Không phải ngăn lại, mà là trừng phạt."
Lời vừa dứt, không khí trong điện ngưng trệ, hai cha con đối đầu gay gắt.
Khương Tú đứng dậy, cười: "Trẫm coi như hiểu rõ, thì ra là thế, trách không được lão nhân gia ông ta có thể tặng Nhật Nguyệt Càn Khôn kiếm Trận. Vị trí thiên Hoàng này không dễ làm đâu, vĩnh thế số mệnh sẽ giày vò con đấy, Lộc Nhi, con tự lo liệu cho tốt đi."
Nói rồi, ông ta rời đi.
Trước kia nghe tin Tuyên Đạo thiên Hoàng được Đạo Tổ ban pháp bảo, ông ta vừa mừng vừa không cam lòng.
Vì sao gia gia không cho ông ta pháp bảo mà lại cho cha ông ta, con trai ông ta pháp bảo, duy chỉ không cho ông ta? Ông ta cũng nghe nhiều lời bàn tán, dù không nói ra nhưng trong lòng nén một cỗ tức. Giờ ông ta mới nhận ra, gia gia cũng là vì tốt cho ông ta.
Cha ông ta vĩnh thế kẹt ở vị trí thiên Đế, con trai ông ta vĩnh thế kẹt ở Khương gia, chỉ mình ông ta có thể tiêu diêu tự tại.
Tuyên Đạo thiên Hoàng không đứng dậy tiễn, mà lâm vào trầm tư.
Vụ Đế mạch, đúng là phải nghĩ kỹ đối sách sớm thôi.
...
Côn Luân giới, thiên giới trôi nổi trong năm tháng, tranh đấu không ngớt, đại thế tiến lên, còn người tu đạo thì ẩn mình trong núi sâu, vào đại dương mênh mông, trên trời cao mặc thời gian trôi.
Hôm đó.
Trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh mở mắt.
Lần bế quan này dài hơn hẳn so với trước, vượt quá năm trăm năm. Hiểu biết của hắn về lực lượng Đại Đạo càng sâu sắc hơn, về nhân quả, luân hồi, vận mệnh và cả khí vận.
Hắn còn mượn dùng Thất Thập Nhị phá thiên Châu bên trong bảy mươi hai loại quy tắc chi lực để lĩnh hội, giúp hắn bớt được rất nhiều khó khăn trong tu hành sau này. Hắn thậm chí muốn bế quan một hơi vạn năm, nhưng đại kiếp sắp đến, thiên giới vừa lập, hắn cần phải để tâm.
Hắn bắt đầu diễn toán những người mạnh nhất trong từng phạm vi, không có thay đổi lớn, có điều, ở thiên giới vậy mà xuất hiện những kẻ có giá trị hương hỏa vượt quá mười thiên đạo. Đó chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hắn đứng dậy, vặn mình làm giãn gân cốt.
Lúc này, Bạch Kỳ tới gần, nói: "Chủ nhân, thiên giới phát sinh đại sự!"
Khương Trường Sinh không đáp, tầm mắt đã nhìn về phía thiên giới.
Qua bao năm phát triển, thiên giới trở nên phồn hoa, xung quanh xuất hiện vô số tiểu thiên địa, võ bảo, pháp bảo các loại. Lại có cả những cự thú to bằng ngôi sao trời đang phủ phục chờ đợi.
Phải công nhận là các cường tộc vạn cổ và hệ thống Đại Đạo mạnh mẽ thật, cùng nhau kiến thiết một phương đại thiên địa nhanh hơn Khương Trường Sinh tưởng tượng.
Khương Trường Sinh không bài xích, thậm chí còn hơi vui.
Phương thức truyền đạo của hắn chưa bao giờ chỉ là sát lục. So với việc các Đại Đạo khác mong diệt trừ đối lập, Tiên đạo của hắn nguyện ý tiếp nhận những lực lượng khác, muốn cho chúng sinh tự chọn. Trong mắt hắn, các cường tộc vạn cổ và sinh linh Đại Đạo khác đều là quân dự bị của Tiên đạo, sớm muộn cũng sẽ gia nhập mà thôi.
"Chủ nhân, Khương Huyền Niên sáng lập Khương tộc Đế mạch ở thiên giới, thành lập khí vận Đế mạch chuyên biệt. Nhưng tiệc vui chóng tàn, nội bộ Khương tộc có nhiều ý kiến về việc này. Con cháu Khương Huyền Niên cũng bị Đế tộc trả thù điên cuồng. Vì kẻ xuất thủ đều dưới mười vạn tuổi, thiên Đình không dễ can thiệp, chỉ có thể nói Khương Huyền Niên chưa đủ sức gánh vác trách nhiệm Đế mạch. Khổ cho đám con cháu hắn, nhưng đó là lựa chọn của con cháu họ."
Bạch Kỳ nói nhanh, kể hết các việc lớn xảy ra trong trăm năm qua.
Khương Trường Sinh không phải với ai trong đám con cháu cũng có quan hệ tốt. Vụ thảm án của hậu duệ Khương Huyền Niên, hắn cũng làm ngơ. Đã tới thiên giới thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho tranh đấu, không thể chỉ cho phép Khương gia giết người, không cho người khác đối phó với con cháu Khương gia theo luật chơi chứ?
Khương Trường Sinh thấy hứng thú ở chỗ người sáng lập Đế mạch không phải Tuyên Đạo thiên Hoàng. Trước kia, Khương Tầm từng nói Thủy Tổ Đế mạch là Tuyên Đạo thiên Hoàng, còn Khương Huyền Niên chỉ là tổ tiên của Khương Tầm.
Xem ra, cái huyễn cảnh tương lai kia không hẳn là thật.
Hắn bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt trở nên cổ quái.
Thì ra là thế...
Tính vậy thì tương lai hắn thấy rất có thể sẽ thành sự thật!
Điều này khiến hắn có nhận thức mới về nhân quả và vận mệnh. Vận mệnh quả thực đáng sợ, ít nhất là hiện tại hắn vô pháp siêu thoát.
"Khương tộc số mệnh thật nhiều thăng trầm. Bất cứ thế gia vọng tộc nào đứng trên đỉnh cao đều vậy thôi. Dù ra tay thế nào, chắc chắn sẽ có nhân quả mới sinh ra, tất cả nhân quả đều dệt nên tấm lưới vận mệnh này."
Khương Trường Sinh cảm khái trong lòng, không lo lắng, ngược lại càng có đấu chí.
Đường hắn phải đi còn dài lắm.
Bạch Kỳ nói một hồi, thấy Khương Trường Sinh không phản ứng thì chỉ có thể trở về tu luyện. Vặn mình xong, Khương Trường Sinh lại ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, mắt khóa chặt một Lục Dục thiên ở thiên giới.
Không phải Thanh Lam thiên hắn từng thấy, mà là một lão giả.
Lão giả này rất hứng thú với Tiên đạo, đã bái nhập một giáo phái, dốc lòng tu tiên.
Điều này khiến Khương Trường Sinh hơi bất ngờ. Xem ra, những người Thương Thủy thiên mang về không phải ai cũng là địch nhân.
Hắn chuẩn bị kỹ để quan sát đối phương, xem thử gã có tâm tư gì.
...
Thần Võ giới.
Trong đại điện, Thần Võ Chí Thượng và nhiều người nắm quyền tụ tập, Thanh Lam thiên đứng trên đài cao, nhìn xuống họ.
Thái Thượng Côn Luân nhìn Thanh Lam thiên, cau mày.
Không chỉ Thanh Lam thiên mà cả hàng võ giả thần bí đối diện họ đều có khí tức cao thâm mạt trắc, khiến hắn không nhìn thấu.
Bây giờ, Thái Thượng Côn Luân không sợ cả Thần Võ Chí Thượng, lại bị đám người này trấn nhiếp.
Lẽ nào đám người này đều từ nơi kia trở về?
Đều là thiên của Thần Võ giới?
"Thương Thủy thiên bảo ta nói với các ngươi, Thần Võ giới chuẩn bị thôi động võ đạo đại kiếp giáng xuống!"
Thanh Lam thiên cất giọng, khiến ai nấy đều động dung.
Họ còn e sợ võ đạo đại kiếp, không ngờ đám thiên này lại muốn thôi động?
Thanh Lam thiên không đợi họ chất vấn, nói tiếp: "Từ sau đại kiếp võ đạo lần trước, Thần Võ giới luôn bị động trước mọi chuyện. Ta hiểu ý các ngươi, muốn Thần Võ giới làm gì cũng phải xuất phát từ đạo nghĩa, chính nghĩa. Nhưng các ngươi đừng quên, cường thế được xây trên đường bá. Lần đại kiếp võ đạo này không thể coi thường, Thần Võ giới nhất định phải đối mặt với thái độ chưa từng có."
"Rất nhanh thôi, các ngươi sẽ thấy được lực lượng chân chính của Thần Võ. Đại Kiếp Tà Số sẽ không chỗ ẩn nấp, lực lượng Thần Võ sẽ càn quét hết thảy trở ngại. Nhưng đó chỉ là bắt đầu của võ đạo đại kiếp, tà số thật sự sẽ theo thời thế mà sinh. Không chỉ nơi khác mà còn có nội địch, thậm chí trong các ngươi cũng có thể xuất hiện kẻ địch!"
"Nhưng dù kẻ địch ở đâu, Thần Võ giới có lòng tin tuyệt đối đối mặt. Các ngươi cần phải cố thủ bản tâm, đừng trở thành những dị số từng bị khu trục!"
Ầm!
Một luồng khí thế bá đạo bùng nổ, bao phủ cả điện. Đến cả Thái Thượng Côn Luân cũng biến sắc.
Mạnh thật!
Lẽ nào đây là cảnh giới Lục Dục thiên mà Võ Tổ nói?
Thái Thượng Côn Luân trở nên kích động, thậm chí bắt đầu mong chờ võ đạo đại kiếp.
Đại kiếp giáng xuống, hắn nhất định quật khởi trong đó, đạt tới cảnh giới Lục Dục thiên!
Quét ngang hết thảy cường địch, rồi ước chiến Đạo Tổ trên đỉnh phong!
Chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn không kìm được lòng mình.
Một Thần Võ Chí Thượng đứng ra, hỏi: "Thiên, ngài vẫn chưa nói, Võ Tổ rốt cuộc đi đâu? Có phải bị tà số làm hại hay đã nhận nhiệm vụ của các ngài?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận