Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 203: Thiên tài tụ tập, Long du thiên hạ 【 canh thứ ba, cầu nguyệt phiếu 】

Chương 203: Thiên tài tụ tập, Long du thiên hạ 【 canh thứ ba, cầu nguyệt phiếu 】
"Ừm, đã đang chuẩn bị, trong vòng hai tháng chắc là có thể đột phá, chủ yếu là tu hành Bất Bại Luân Hồi Kinh, Đại Kim Cương Thần Thể nên chậm trễ không ít thời gian."
Mộ Linh Lạc gật đầu nói, nhắc đến Bất Bại Luân Hồi Kinh, nàng cảm khái: "Trường Sinh ca ca, Bất Bại Luân Hồi Kinh là do huynh sáng tạo ra sao? Quả nhiên là bác đại tinh thâm, lực sát thương quá mạnh, phối hợp Cửu Thần Đấu Chuyển công, cảnh giới Kim Thân đã không còn là đối thủ của ta. Nếu ta có thể nắm giữ triệt để chúng, vượt hai tầng cảnh giới chiến đấu, chắc chắn không thành vấn đề."
Khương Trường Sinh nói: "Đương nhiên không phải, đây là một tên tiểu tử thúi nào đó phát hiện cơ duyên, rồi truyền thụ lại cho ta, ta liền truyền lại cho nàng."
Mộ Linh Lạc tò mò hỏi: "Hắn là ai?"
"Chờ đến khi các nàng đến Đại Cảnh, tự nhiên sẽ biết thôi."
"Nghe ý huynh nói, ta biết hắn ư? Chờ đã, chẳng lẽ là Lâm Hạo Thiên?"
Mộ Linh Lạc cau mày nói, nàng cẩn thận hồi tưởng lại, trong số những người quen của nàng, người có thể liên quan đến Khương Trường Sinh chỉ có Lâm Hạo Thiên, bởi vì Khương Trường Sinh đã cứu Lâm Hạo Thiên hai lần.
Khương Trường Sinh im lặng.
Chuyện này mà nàng cũng đoán được ư?
Mộ Linh Lạc nhìn ánh mắt của hắn, liền biết mình đoán trúng, nàng tò mò hỏi: "Lâm Hạo Thiên gần đây ra sao rồi? Cảnh giới gì rồi?"
Khương Trường Sinh không giấu diếm nữa, khi biết Lâm Hạo Thiên đã sớm bước chân lên con đường đến Đại Cảnh, còn vượt qua cả nàng, còn sớm hơn một bước tiến vào cảnh giới Kim Thân, nàng lập tức bị kích thích.
"Không được, ta không thể bị hắn bỏ lại phía sau, ta muốn một lần nữa vượt qua hắn!"
Mộ Linh Lạc cắn răng nói, nàng bỗng nhiên ý thức được những năm này mình có chút lười biếng, từ khi đạt được Kim Lân ngọc diệp, nàng liền cảm thấy mình sẽ không còn gặp nguy hiểm nào nữa, nhưng bản tính tự cao tự đại không cho phép mình bị người từng yếu hơn mình vượt qua, nàng tự trách mình chứ không trách Lâm Hạo Thiên.
Nhìn thấy nàng bị khích lệ, Khương Trường Sinh trong lòng vui mừng.
Không uổng phí hắn vì Mộ Linh Lạc đầu tư năm mươi vạn hương hỏa giá trị.
Năm mươi vạn hương hỏa giá trị đặt trước kia xác thực khó lường, nhưng bây giờ Lâm Hạo Thiên theo đuổi là Võ Đế, đây tuyệt đối là hơn trăm triệu hương hỏa giá trị. Mộ Linh Lạc không nỗ lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lâm Hạo Thiên mang đại khí vận bỏ lại phía sau.
Còn có Dương Chu, tiểu tử này chính là thiên tư số một ở Long Mạch đại lục, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Trong lúc bất tri bất giác, Khương Trường Sinh phát hiện mình nuôi dưỡng không ít yêu nghiệt.
Hoàng Thiên, Hắc Thiên, Mộ Linh Lạc, Lâm Hạo Thiên, Diệp Tầm Địch, Dương Chu, Thái Oa, Thái Hi, Hóa Long Bạch Long, Khương Tiển, Bình An. . . . .
Kiếm Thần cũng miễn cưỡng xem như, kiếm ý của hắn rất khó được.
Chờ những người bên cạnh triệt để trưởng thành, tung hoành thiên hạ, đó sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Khương Trường Sinh đột nhiên rất mong chờ một tương lai như thế.
Thuận Thiên bốn mươi bảy năm, tháng sáu.
Khương Triệt bái phỏng Diệp Tầm Địch, đau khổ thỉnh cầu, mời được Diệp Tầm Địch xuống núi, trợ giúp Đại Cảnh nhất thống Thiên Hải.
Diệp Tầm Địch cộng thêm Huyền Không Đảo, đủ để giúp Đại Cảnh nắm giữ các đảo ở Thiên Hải. Kỳ Duyên thương hội cũng cung cấp rất nhiều tình báo, trợ giúp Khương Triệt hướng dẫn đường đi ở Thiên Hải.
Mười ba châu võ lâm nhận được Thái Tử hiệu triệu, đều muốn lập công kiến nghiệp, thuận tiện mở rộng tông môn của mình ra hải ngoại, thành lập phân đà, khai thác thêm nhiều tài nguyên võ đạo hơn nữa.
Đại Cảnh lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Khương Trường Sinh sinh hoạt cũng vẫn bình tĩnh, việc đám người ở Thiên Cung Ngục ngã xuống khiến cho Phụng Thiên không còn dám đến, mà bây giờ bọn chúng cũng không có cơ hội đến, còn về các hoàng triều khác, đối với Đại Cảnh vô cùng kiêng kỵ, càng không dám xâm chiếm.
Ngoài tu luyện và luyện đan ra, việc Khương Trường Sinh thường làm lúc rảnh rỗi chính là quan sát những người quen chuyển thế.
Bây giờ có vì Đại Tề thiên tử Vong Trần, đang ở phương xa Tuyệt Vọng Chi Hải chịu khổ, hoa thiên tửu địa Lý công công, vận mệnh thăng trầm Tứ Hải hiền thánh cùng với người đệ đệ chuyển thế Khương Dự.
Trước mắt gian nan nhất chính là Thanh Khổ, nhân tộc ở Tuyệt Vọng Chi Hải quá ít, yêu thú thì rất nhiều. Sau khi thiên hạ đại loạn, Thanh Khổ cũng bị cuốn vào cuộc chém giết giữa hai tộc.
Khương Trường Sinh lợi dụng báo mộng chi thuật, truyền thụ Thanh Khổ tuyệt học, giúp Thanh Khổ có thể dừng chân ở Tuyệt Vọng Chi Hải. Trong mộng, hắn tự xưng mình là thần tiên, Thanh Khổ tin tưởng không chút nghi ngờ, còn giúp hắn mở rộng tín đồ, Tuyệt Vọng Chi Hải vậy mà xuất hiện hơn mười vị tín đồ, đúng là niềm vui bất ngờ.
Đợi đến khi vương triều mà Thanh Khổ đang ở gặp phải tai hoạ ngập đầu, hắn sẽ ra tay một lần, tranh thủ giúp cho hương hỏa tín đồ nở rộ ở Tuyệt Vọng Chi Hải, sau này nếu bọn họ vẫn không thể chịu đựng được, có thể để bọn họ chạy tới Đại Cảnh, trên đường đi thuận tiện thu lưu dân chạy nạn, góp một viên gạch cho việc Đại Cảnh thành tựu Thánh triều.
Thuận Thiên bốn mươi tám năm, Thiên Hải bộc phát ra một trận quyết chiến kinh thế, rất nhiều tông môn vây công Diệp Tầm Địch, bọn họ không muốn trở thành vật nằm trong lòng bàn tay Đại Cảnh, nên đã liên hợp lại để phản kháng.
Diệp Tầm Địch cũng không phải đơn độc chiến đấu, còn có các cường giả ở Huyền Không Đảo tương trợ.
Khương Trường Sinh xem trong chốc lát, không tìm được cơ hội để ra tay, chỉ có thể coi như thôi.
Hắn hiện giờ không cần vì những phần thưởng sinh tồn cấp thấp mà ra tay, bởi vì hắn còn cần cân nhắc đến giá trị hương hỏa. Chỉ khi nào gặp phải kẻ địch mà Đại Cảnh không thể đối phó, hắn mới ra tay để giá trị hương hỏa tăng vọt, liên tục xuất hiện trước mặt người trong thiên hạ, nếu không lại lộ ra không thần bí.
Cuối cùng, Thiên Hải vẫn bại.
Diệp Tầm Địch năm đó chỉ có mười mấy vạn giá trị bản thân đã có thể trấn áp Thiên Hải, huống chi là bây giờ.
Ba năm sau, Thuận Thiên năm mươi mốt năm.
Đại Cảnh chiếm đoạt Thiên Hải, bản đồ được mở rộng, Đại Cảnh bắt đầu trưởng thành để trở thành bá chủ trên biển!
Thái Tử Khương Triệt đánh xuống Thiên Hải, khiến cho dân chúng bàn tán xôn xao, danh tiếng của hắn cũng lan ra các vận triều khác, khiến cho các vương triều, vận triều thầm hận, xem ra vị hoàng đế kế tiếp của Đại Cảnh, vẫn là một vị hiếu chiến thiên tử.
Bốn tháng hạ tuần.
Khương Trường Sinh ý thức tiến vào Đạo Giới, bởi vì Đạo Giới thuộc về hắn, hắn có thể ngưng tụ ra hư thể của mình, tựa như đang thực sự đi lại trong Đạo Giới.
Hắn đứng bên cạnh Hóa Long trì, nhìn Bạch Long đang chiếm cứ bên trong.
Thái Tuế, Thái Oa, Thái Hi đứng bên cạnh hắn, tất cả đều ngẩng đầu lên mà chờ đợi.
Linh thủy trong Hóa Long trì nhanh chóng cạn khô, mà Bạch Long đã lột xác thành công.
Sừng rồng, râu rồng, long trảo, Long Lân, còn có Long mao màu xanh lam trên sống lưng, một con Bạch Long thực sự xuất hiện trước mặt Khương Trường Sinh.
Sau khi lột xác thành Chân Long, Bạch Long vậy mà nắm giữ thiên phú năng khiếu, đó chính là khả năng thu nhỏ long thân, bản thể của nó có chiều dài trăm trượng, nhưng nó có thể thu nhỏ đến chiều dài ba trượng, dĩ nhiên, chiều dài ba trượng đối với phàm nhân mà nói cũng là một hình thể rất dài.
Không hổ là Hóa Long trì do phần thưởng sinh tồn mang lại, chỉ riêng điểm này thôi, Bạch Long đã vượt qua yêu thú ở thế giới võ đạo, càng giống với yêu thú trong thần thoại.
Bạch Long dần dần tỉnh lại, nó mở to mắt, nhìn thấy Khương Trường Sinh, lập tức vui vẻ, ngay lập tức nhào về phía Khương Trường Sinh, kết quả xuyên qua hư thể của hắn, ngược lại đụng Thái Tuế bay ra ngoài.
Bây giờ Bạch Long đã đạt đến cảnh giới Kim Thân, khoảng cách Càn Khôn cảnh đã không còn xa, thêm vào huyết mạch Chân Long, võ giả Càn Khôn cảnh cũng chưa chắc có thể bắt được nó, tốc độ và lực lượng tăng vọt chính là biểu hiện rõ ràng nhất.
Khương Trường Sinh quay người lại cười nói: "Ngươi đã lớn như vậy rồi, sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Bạch Long quay người lại, tiến đến trước mặt hắn, cười đùa nói: "Trước mặt chủ nhân, ta vĩnh viễn vẫn là con rắn nhỏ đó thôi."
Nó từ nhỏ đã được Khương Trường Sinh nuôi lớn, mở mắt ra, thấy mặt người đầu tiên chính là Khương Trường Sinh, cho nên nó nói những lời này là thật lòng.
Thái Oa cười hỏi: "Bạch Long tỷ tỷ, bây giờ tỷ có phải rất lợi hại không? Có đánh thắng được cây bà bà không?"
Bạch Long vô thức nhìn về phía chân trời, nhìn cây đại thụ khủng bố kia liền cả tiếp thiên địa, long thân run lên, nói: "Sao có thể, ta còn kém xa lắm."
"Tiếp theo ngươi cần thích ứng với long thân, hai tháng sau, ta sẽ mang ngươi trở lại Long Khởi sơn, cho Bạch Kỳ xem một chút."
Khương Trường Sinh ngắt lời nói, Bạch Long nghe xong, lập tức hưng phấn lên, liều mạng gật đầu.
Nó cũng hết sức nhớ cái đình viện đó.
Hai tháng sau.
Khương Trường Sinh đi vào trong sương mù, sau đó thả Bạch Long ra, mang theo Bạch Long trở về đình viện.
"Mau đến xem ai trở về này."
Thanh âm của Khương Trường Sinh bay đến, Bạch Kỳ và ba yêu cùng Diệp Tầm Địch mở to mắt.
Ba yêu vô thức nhìn về phía sau lưng Khương Trường Sinh, cả người dựng lông.
Sau lưng Khương Trường Sinh, sương mù bốc lên một tôn cự thú màu trắng thần tuấn, thân hình và tướng mạo kia cực kỳ giống Chân Long trên long bào của thiên tử, chẳng qua là Chân Long này có màu trắng.
"Long. . . . . Long. . . . ."
Diệp Tầm Địch cũng bị hù dọa, thanh âm run rẩy.
Hắn lập tức chạy tới, đi đến bên cạnh Bạch Long, quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc tán thán liên tục: "Không ngờ Chân Long không phải truyền thuyết hư giả, mà là có thật, đây cũng quá bá khí rồi, Đạo Tổ, ngài bắt nó từ đâu vậy?"
Khương Trường Sinh cười nói: "Nó chính là Bạch Long, Linh Xà trông coi Long Khởi sơn trước kia."
"Cái gì? Nó là Bạch Long?"
Bạch Kỳ trừng lớn mắt sói, ngữ khí khó tin.
Bạch Long đắc ý cười nói: "Bạch Kỳ, không ngờ chứ gì? Ta thật sự biến thành rồng rồi, sau này xem ngươi còn thế nào giễu cợt ta."
Nghe được thanh âm của nó, Bạch Kỳ càng thêm chấn kinh.
Bởi vì từ nhỏ Bạch Long đi theo Bạch Kỳ, được Bạch Kỳ tự mình dạy dỗ, thanh âm của nó và Bạch Kỳ rất giống nhau, nghe thanh âm, chúng tựa như một đôi tỷ muội.
Trong lúc nhất thời, đình viện trở nên dị thường náo nhiệt.
Dương Chu cũng bị quấy rầy, chạy tới xem, kết quả thấy Bạch Long, lập tức bị hù dọa.
Long?
Trước kia Dương Chu đi Thiên Hải, có gặp qua Giao Long, nhưng cái gọi là Giao Long chẳng qua chỉ là yêu xà mọc sừng thôi, còn kém xa so với Long, cho nên hắn cũng bị Bạch Long rung động đến.
Bọn hắn ồn ào một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Khương Trường Sinh đằng vân giá vũ bay lên, nói: "Bạch Long, theo ta đi thôi, cho bách tính Đại Cảnh nhìn một dáng người của ngươi, dùng vẻ cát tường tốt lành của ngươi để xua đuổi tai họa, dẫn dắt phúc lộc cho Đại Cảnh."
"Được ạ!"
Bạch Long theo hắn bay lên, một người một rồng tan biến trong sương mù.
Rất nhanh, Khương Trường Sinh cưỡi Bạch Long bay ra khỏi Long Khởi sơn, Chí Dương thần quang sau đầu hắn bắn ra cường quang, khiến cho hắn trở nên thần bí và chói mắt.
Hắn đứng trên đầu rồng, bảo Bạch Long lượn vòng trên kinh thành, thét dài một tiếng.
Tiếng long ngâm kinh thiên động địa, khiến cho vô số người ngẩng đầu lên, ngay cả hoàng đế và Thái Tử cũng chạy đến xem, kết quả thấy được một màn rung động trên trời.
"Đó là Long? Một con Bạch Long a!"
"Nó từ trong Long Khởi sơn xuất hiện, hóa ra trên đời thật sự có Long."
"Người trên đầu rồng là Đạo Tổ sao?"
"Nghe đồn ở Long Khởi quan có một con Linh Xà hộ sơn, lại là một con Bạch Xà, chẳng lẽ con Long này là con Bạch Xà đó biến thành?"
"Tiên nhân, tiên nhân cưỡi rồng. . . . . Đây là điềm đại hưng. . ."
Trong thành không ít người lớn tuổi vội vàng quỳ xuống, lễ bái Khương Trường Sinh, cảnh tượng này nhanh chóng lan rộng.
Sau khi Bạch Long lượn chín vòng, liền bay ra khỏi Kinh Thành theo phân phó của Khương Trường Sinh, nó chuẩn bị ngao du khắp Đại Cảnh, tranh thủ cho tất cả người Đại Cảnh đều nhìn thấy dáng người của mình.
Cứ như vậy, hết thành trì này đến thành trì khác đều bị Bạch Long và Đạo Tổ kinh động, tin tức nhanh chóng truyền ra.
Vừa vặn mùa hè đến, Khương Trường Sinh thuận thế vì một số nơi nóng bức mà hô phong hoán vũ, khiến cho truyền thuyết tiên nhân cưỡi rồng càng trở nên huyền bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận