Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 137: Đạo Tổ ưu ái, pháp bảo cực phẩm

Chương 137: Đạo Tổ ưu ái, pháp bảo cực phẩm
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Nhân Vương, mặt không biểu tình, trong lòng thì cực kỳ hưng phấn.
Chân chính Động Thiên cảnh!
Ta có thể là chờ mong đã lâu!
Nhân Vương nhìn không thấu công lực của Khương Trường Sinh, nhưng hắn cũng không hoảng, cảnh giới càng cao, càng dễ dàng ẩn giấu công lực của mình, để cho mình thoạt nhìn cao thâm mạt trắc, chỉ cần giao thủ liền biết sâu cạn.
"Hiển Thánh động thiên rời đi là bởi vì ngươi đi, ví như ta không đoán sai, Hiển Thánh động thiên có người muốn hút tận thiên hạ khí vận trợ chính mình đột phá, bị ngươi ngăn cản, Hiển Thánh động thiên bởi vậy e ngại ngươi, cho nên thoát ly Long Mạch đại lục, ngươi đối với thiên hạ có đại công." Nhân Vương mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập sự tán thưởng.
Hắn biết được Thiên Mệnh Thiên Tôn chết ở kinh thành, chết trong tay Đạo Tổ, nhưng hắn cũng không ghi hận Đạo Tổ, bởi vì hắn hiểu rõ, Đại Cảnh cũng không nguy hại toàn bộ thiên hạ, chẳng qua là bình thường vương triều chinh chiến thôi, vả lại Đại Cảnh bây giờ còn không phải vương triều mạnh nhất.
Khương Trường Sinh cười nói: "Không coi là đại công, thân là một phần tử của thiên hạ này, phải ra tay."
Nhân Vương nhíu mày, nói: "Ngươi không phải là đến từ hải ngoại?"
Khương Trường Sinh nói: "Đương nhiên rồi, ta sinh ra ở Đại Cảnh, tập võ ở Long Khởi quan."
Nhân Vương im lặng.
Trong lòng hắn dậy sóng kinh đào hải lãng.
Hắn biết Khương Trường Sinh dựa theo lời người Đại Cảnh, Khương Trường Sinh năm nay mới hơn một trăm tuổi, thậm chí không cao hơn một trăm hai mươi tuổi, bằng chừng ấy tuổi chứng được Động Thiên Chi Cảnh, vì sao hắn không cảm nhận được khí vận dị tượng?
Chính vì nguyên nhân này, hắn một mực nhận định Khương Trường Sinh đến từ hải ngoại, nhưng hôm nay nghe Khương Trường Sinh nói vậy, hắn tin.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy Khương Trường Sinh sẽ không nói dối.
Sau khi khiếp sợ, hắn lộ ra nụ cười, nói: "Xem ra nhân tộc Long Mạch đại lục muốn quật khởi, ra tay đi, Đạo Tổ, ta đã lâu không chiến đấu, muốn một trận chiến thật sự thoải mái!"
Oanh!
Khí thế của hắn bùng nổ, khí diễm như hồng, hình thành nên kình khí sóng gió cực kỳ tráng quan, xoay quanh quanh thân, xông thẳng lên chân trời.
Toàn thành người ngẩng đầu, thấy khí thế của Nhân Vương, bọn hắn đều khẩn trương lên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Hai người kia là ai?"
"Một vị là Đạo Tổ, một người khác không biết."
"Chẳng lẽ là Đông Hải vương triều, Hồng Huyền vương triều phái tới địch nhân?"
"Có thể đấy, đã nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã quên Đạo Tổ mạnh đến mức nào."
"Ta cũng chưa từng thấy tận mắt Đạo Tổ ra tay, hôm nay cũng có phúc được thấy."
Nghe nói một trong hai người là Đạo Tổ, càng ngày càng nhiều bách tính, võ giả không còn khẩn trương, ở trong lòng người Đại Cảnh, Đạo Tổ là cường đại nhất, vô luận là ai, đều khó có khả năng hạ gục được Đạo Tổ.
Nhân Vương nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nói: "Thi triển toàn lực đi, để ta xem thử ngươi mạnh đến mức nào!"
Khương Trường Sinh khẽ cười nói: "Muốn xem toàn lực của ta?"
Nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Nhân Vương, khinh miệt đến như vậy.
Chưa chờ Nhân Vương mở miệng, Khương Trường Sinh giơ tay phải lên, đặt ngang trước mặt, ngón trỏ ngón giữa khép lại, chắn trước miệng, trong chốc lát, phía sau hắn tỏa ra kim quang óng ánh.
Chín chữ màu vàng kim ánh sáng to lớn trống rỗng xuất hiện, tạo thành một vòng tròn lớn.
Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành!
Tất cả mọi người trong thành thấy chín chữ kia, một cỗ khí thế vô cùng mênh mông bao phủ toàn thành.
"Cửu Thần Đấu Chuyển công!"
Bạch Kỳ hưng phấn kêu lên, nó cũng đi theo tu hành qua môn công pháp này, biết rõ sự mạnh mẽ của nó.
Kiếm Thần nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy đó không phải là Cửu Thần Đấu Chuyển công, mà là một loại võ học mạnh hơn, có lẽ là ảo giác của hắn, Đạo Tổ đủ mạnh, có thể khiến cho uy lực võ học tăng trưởng gấp bội.
Tóc đen Khương Trường Sinh phất phới, ánh mắt băng lãnh, Câu Trần thiên công Đại Vũ Bào tản ra hào quang, tựa như Liệt diễm màu Ngân Lam bùng cháy trên người hắn, khiến cho khí thế của hắn đạt tới đỉnh điểm.
Người trực diện Khương Trường Sinh nhất có thể cảm nhận được áp lực đó là Nhân Vương.
Quá mạnh!
Mạnh đến khó tin!
Nhân Vương cũng không có nhận thua, hai tay hắn nắm quyền, bắt đầu vận công, khí thế của nó lại còn đang tăng lên, khiến cho toàn bộ Kinh Thành vì đó rung động, như động đất ập đến.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa, quyền như Thần Long xuất uyên, chân khí màu đỏ kinh khủng như đại dương mênh mông trút ra, che khuất bầu trời, khiến cho cả Kinh Thành như chìm trong biển lửa, khí thế kia muốn bao phủ Khương Trường Sinh.
Trong chớp mắt!
Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, tay phải đẩy ra, cửu tự chân ngôn phía sau cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn, hóa thành kim quang theo cánh tay phải của hắn lướt qua, ngưng tụ ở hai đầu ngón tay, đợi cánh tay hắn duỗi thẳng, hai ngón tay hướng về phía trước một điểm, một đạo kim quang cực hạn bắn ra.
Oanh!
Chân khí cuồn cuộn như biển lửa của Nhân Vương trong nháy mắt bị kim quang đánh tan, Nhân Vương trừng lớn mắt, chưa kịp phản ứng, bụng hắn bị đánh xuyên thủng, kim quang lướt qua trời cao, tan biến ở cuối thiên địa.
Toàn thân Nhân Vương run rẩy, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt tràn đầy không thể tin, không còn vẻ thong dong lúc trước.
Chân khí trong cơ thể hắn cũng bị đánh tan!
Sao có thể như vậy!
Trong kinh thành tất cả mọi người bị chân khí màu đỏ của Nhân Vương dọa sợ, uy thế che khuất bầu trời kia thật sự là dọa người, thật không ngờ Khương Trường Sinh vừa ra tay, đầy trời chân khí màu đỏ tiêu tán, biển mây cũng bị đánh tan, tứ tán ra, trên bầu trời còn có một chuỗi dài kim quang còn sót lại, kéo dài đến cuối thiên địa, hùng vĩ mà duy mỹ.
Toàn thân Nhân Vương run rẩy, hoảng sợ nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, cắn răng hỏi: "Đây... Đây là tuyệt học gì..."
Khương Trường Sinh mặt không biểu tình, nói: "Trần gia Khí Chỉ."
Cửu tự chân ngôn bản Trần gia Khí Chỉ!
Cấp độ sử thi tăng cường!
Bất quá Đạo gia tuyệt học không thể nói trước!
Trong mắt Nhân Vương tràn đầy mờ mịt.
Trần gia...
Trần gia nào?
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói: "Ta không giết ngươi, ngươi đem truyền thừa ban cho thập nhị hoàng tử đi, có ta ở Đại Cảnh, vô luận Nhân Vương có được hay không hoàng đế, Đại Cảnh không sớm thì muộn sẽ thống nhất thiên hạ."
Nói xong, Khương Trường Sinh hư không tiêu thất.
Nhân Vương rơi xuống phía dưới, thân thể treo ngược, hắn vẫn còn sợ hãi không thôi.
Trần gia Khí Chỉ vừa rồi tuyệt đối có thể giết hắn!
Đạo Tổ tuyệt không chỉ là một Động Thiên Chi Cảnh, chắc chắn càng thêm mạnh mẽ...
Nhân Vương trực tiếp hạ xuống, nện xuống đường phố kinh thành, nện đến mặt đất xuất hiện một cái hố to, dọa sợ dân chúng chung quanh, bất quá hắn là một Động Thiên Chi Cảnh, cũng sẽ không ngã chết.
Rất nhanh, Bạch Y vệ chạy đến, đưa hắn mang về hoàng cung.
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Bạch Kỳ đắc ý cười nói: "Sao, ta đoán đúng chứ?"
Kiếm Thần mặt không chút thay đổi nói: "Một chiêu cũng tính là trong vòng mười chiêu, ta cũng không thua."
"Ngươi... Vô sỉ!"
"Ngươi quá đơn thuần."
"Ha ha, đường đường Kiếm Thần mà vô sỉ như thế, về sau ta nhất định phải nói cho khách hành hương lên núi, nói..."
"Dừng! Ta van ngươi, được rồi, ngươi một đầu Yêu Lang còn muốn tập kiếm đạo, ngươi làm sao mà sử kiếm?"
"Đương nhiên là ngậm trong miệng a, có vấn đề sao? Hơn nữa ta còn có thể biến ảo thành hình người!"
Khi bọn hắn đang đấu võ mồm, Khương Trường Sinh xuất hiện dưới Địa Linh thụ, bắt đầu tĩnh tọa.
Sở dĩ buông tha Nhân Vương, là vì hắn muốn cho con cháu Khương gia có thêm chút truyền thừa, Khương gia nắm giữ những cao thủ có thiên mệnh.
Khương Tú, Khương Thiên Sinh nói chuyện trong cung cũng bị hắn nghe được.
Lúc trước hắn hy vọng hậu nhân Khương gia không muốn tranh đấu, nhưng nghĩ lại, nhà đế vương, làm sao có thể không có tranh đấu, chỉ cần đừng tranh đến quá hung tàn là được, về sau ai thua, người đó tiến vào Long Khởi quan làm đạo sĩ, hoặc là sung quân biên cương làm phiên vương.
Khương Tú đã không bằng Khương Tử Ngọc, nếu đời tiếp theo hoàng đế còn không bằng Khương Tú, thậm chí một đời so với một đời kém, thì còn ra thể thống gì nữa?
Hoàng đế quá yên vui, xuôi gió xuôi nước thường rất khó làm nên đại sự.
Khương Trường Sinh không nghĩ nhiều nữa, con cháu tự có phúc của con cháu, dù cho là bách tính bình thường trong nhà cũng có chuyện khó nói, hắn há có thể hy vọng Đại Cảnh hoàng thất vĩnh viễn hòa thuận.
Vẫn là chờ mong phần thưởng sinh tồn thôi!
Hắn cố ý để đám người vương ra tay, là muốn tạo thành sát họa hoặc là kiếp nạn.
Trong hoàng cung.
Quần thần kinh ngạc nghị luận liên tục.
"Nhân Vương cứ như vậy mà thua?"
"Nhân Vương chỉ đến như thế thôi sao, hài hước thật, còn nói gì thiên mệnh, giả thần giả quỷ!"
"Kỳ thật không phải Nhân Vương không đủ mạnh, mà là Đạo Tổ rất mạnh, vừa rồi chân khí của Nhân Vương, các ngươi thử đặt tay lên ngực tự hỏi, có từng thấy chân khí mênh mông như vậy chưa?"
"Đúng vậy, cảnh giới của Đạo Tổ quá cao, Nhân Vương được xưng là Nhân Vương chưa chắc đã mạnh nhất, nhưng đồ đệ của Đạo Tổ, không có một ai kém cả, Thái Tông hoàng đế, Bình An đại tướng quân, Cửu vương gia, từng người đều là những người vì giang sơn Đại Cảnh ngăn cơn sóng dữ, ngay cả Thiên Sách quân Từ Thiên Cơ tướng quân, hay Trần Lễ tướng quân lấy ít thắng nhiều đều phải qua chỉ bảo của Đạo Tổ."
"Trong hoàng tử cũng không có ai có được sự ưu ái của Đạo Tổ."
Văn võ quần thần nghị luận ầm ĩ, lời của một vài lão thần càng khiến Khương Thiên Mẫn, Khương Thiên Kỳ và các hoàng tử khác xấu hổ.
Khương Thiên Sinh chín tuổi cũng thần sắc bình tĩnh, mặc dù nhìn thấy Nhân Vương bị đánh bại, uy tín của Nhân Vương truyền thừa giảm nhiều, hắn vẫn không hề động dung, tựa hồ cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Khương Tú chú ý tới biểu hiện của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tuổi còn nhỏ mà tâm tính lại như vậy...
Con của trẫm không phải tất cả đều là đồ bỏ đi!
Khương Tú tự an ủi trong lòng, hắn luôn kìm nén một cỗ sức mạnh, mong muốn siêu việt Tiên Hoàng, nhưng ngoài văn trị, hắn các phương diện đều không bằng Khương Tử Ngọc, bao gồm cả dòng dõi.
Các huynh đệ của hắn đều có thể trấn thủ một phương, nhưng các con của hắn lại đều ham mê hưởng lạc, thật là mỉa mai.
【 Nhân đức năm thứ mười ba, Nhân Vương đến thăm Đại Cảnh, có ý luận bàn cùng ngươi, ngươi chủ động xin chiến, ở dưới sự khiêu chiến của hắn thành công sinh tồn, vượt qua một kiếp, thu hoạch được phần thưởng sinh tồn - pháp bảo cực phẩm Thúc Thần Lăng 】
Khương Trường Sinh thấy là pháp bảo cực phẩm, trong lòng càng thêm mong chờ, lập tức truyền thừa trí nhớ về Thúc Thần Lăng.
Thúc Thần Lăng là một loại pháp bảo trói buộc cực kỳ cường đại, bên trong có rất nhiều phong ấn thuật, cấm chế, một khi bị nó trói bên trong, sẽ không thể động đậy, thậm chí không thể xuất khiếu linh hồn hoặc thi triển độn thuật, Thúc Thần Lăng còn có thể tùy tâm mở rộng, biến đổi lớn nhỏ.
Đây là kiện pháp bảo chân chính tiêu chú cực phẩm thứ nhất của hắn, mặc dù Xạ Nhật Thần Cung cũng là pháp bảo cực phẩm, nhưng hiệu quả vẫn phải dựa vào người thi triển.
Thúc Thần Lăng khác biệt, bản thân nó đã rất mạnh, chỉ là tạm thời còn chưa rõ có thể trói buộc cao thủ mạnh đến mức nào.
Khương Trường Sinh không lập tức lấy Thúc Thần Lăng ra, mà tiếp tục luyện công.
Chủ yếu là lúc trước quan trắc Thần Cổ đại lục có chút mệt mỏi, cần khôi phục linh lực...
Mấy ngày sau.
Khương Tú dẫn theo Khương Thiên Sinh đích thân bái phỏng Nhân Vương, Nhân Vương được an trí ở một phủ đệ gần hoàng cung, đang dưỡng thương.
Khương Thiên Sinh nhìn Nhân Vương đang tĩnh tọa trên giường, chắp tay hành lễ.
Không có các hoàng tử khác ở đó, hắn không lộ vẻ nhát gan.
Nhân Vương mở to mắt, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Bây giờ ngươi nguyện ý trở thành Nhân Vương?"
Khương Thiên Sinh nói: "Nguyện ý, mong Nhân Vương tiền bối truyền cho ta khí vận, ngày sau, ta cũng sẽ bắt chước ngài, chọn người kế vị Nhân Vương, đem truyền thừa kéo dài."
Nhân Vương không khỏi liếc nhìn Khương Tú, tưởng rằng Khương Tú dạy hắn nói như vậy.
Khương Tú mặt không đổi sắc, trong lòng vui mừng, hắn không hề dạy tiểu tử này.
Nhân Vương nhìn Khương Thiên Sinh một lần nữa, nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, đợi khi thương thế của ta tốt lên, ta sẽ đem công lực, tuyệt học, khí vận của bản thân truyền thụ hết cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận