Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 289: Chưởng thu đại lục, phá vỡ nhận biết

**Chương 289: Chưởng thu đại lục, phá vỡ nhận biết**
"Đạo Tổ..."
Lý Nhai nghiêng đầu, run giọng nói, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ.
Ở phương xa, Lâm Hồng Trần đứng trước cung điện nheo mắt nhìn, ánh mắt khóa chặt Khương Trường Sinh, hắn cũng không cách nào nhìn thấu Chí Dương thần quang, đây là lần đầu tiên hắn thấy người có khí phách như vậy.
Trước đó, vị tướng lĩnh cau mày vì bị chúng tướng chê cười truyền thuyết về Đạo Tổ, giờ phút này không khỏi động dung, lộ vẻ kích động.
Hắn cũng là tín đồ của Đạo Tổ, nói chính xác hơn là tín đồ của Bàn Cổ cự thần. Từ khi biết được Bàn Cổ cự thần cũng là tiên thần dưới trướng Đạo Tổ, hắn bắt đầu sùng bái Đạo Tổ.
"Sao có thể... Chân khí của ta lại tán..."
Vị tướng lĩnh cao lớn ôm ngực, sợ hãi kêu lên.
Lời này khiến các tướng lĩnh khác xôn xao. Thực lực của hắn ai cũng biết, vượt qua Cửu Động thiên, đạt đến Võ Đạo Thánh Vương, xem như người mạnh nhất chỉ sau Lâm Hồng Trần. Người mạnh như vậy lại mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt?
Bọn họ căn bản không thấy rõ đối phương đã làm gì với vị tướng lĩnh cao lớn kia, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Khương Trường Sinh từ xa nhìn về phía Lâm Hồng Trần, liếc mắt liền nhận ra kẻ này là người mạnh nhất, hẳn là tu luyện Đại Nghiễm thiên công, chính là Chiến thần của Thánh triều năm xưa.
Lâm Hồng Trần!
Ồ!
Khương Trường Sinh kinh ngạc trong lòng, hắn cảm nhận được một tia khí tức của Lâm Hạo Thiên từ người Lâm Hồng Trần. Giác quan của hắn bây giờ vô cùng nhạy bén, lại nắm giữ thần niệm, có thể nhìn trộm những điều mà võ giả không thấy được.
Ví dụ như khí tức huyết mạch!
Phàm là huyết mạch đồng nguyên, chắc chắn sẽ có một tia liên hệ.
Lâm Hạo Thiên và Lâm Hồng Trần có quan hệ huyết mạch!
Khương Trường Sinh nhớ đến Cơ Võ Quân trước kia, Lâm Hồng Trần từng rất thân cận với yêu tộc. Chẳng lẽ Lâm gia chính là một dạng tồn tại như vậy?
Khương Trường Sinh chỉ hơi tò mò, không nghĩ nhiều. Chỉ cần Lâm Hồng Trần biết điều, hắn sẽ lười giết, dù sao hai bên không oán không thù, hắn chỉ đến cứu Phụng Thiên thôi.
Hắn cứu Phụng Thiên vì Phụng Thiên có tín đồ của hắn. Nói đến, bên trong Đại Nghiễm thiên cũng có tín đồ của hắn. Địa vị của hai bên trong lòng hắn không khác biệt mấy.
Đương nhiên, nếu Lâm Hồng Trần không biết thời thế, Khương Trường Sinh cũng sẽ không nương tay.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói: "Ngươi hãy về cung đi, Phụng Thiên cần ngươi ổn định lòng dân."
Lý Nhai cố nén xúc động, gật đầu, cung kính hành lễ với hắn.
Cùng lúc đó, Hoàng thành bùng nổ náo động.
"Người kia là ai?"
"Là Đạo Tổ, đó là thần quang của Đạo Tổ!"
"Trong truyền thuyết, Đạo Tổ lâm phàm, đỉnh đầu hạo nhật, phàm nhân không thể nhìn thấy thần nhan, hóa ra là thật."
"Phụng Thiên được cứu rồi?"
"Đại Nghiễm thiên thật sự quá phách lối, nhục nhã bệ hạ chúng ta, lại còn muốn nhục nhã cả thần!"
Dân chúng trong thành, võ giả đều kinh ngạc thốt lên, có người xúc động, có người giận mắng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thân ảnh phi phàm trên trời.
Lâm Hồng Trần nhìn Khương Trường Sinh chăm chú, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang giằng co dữ dội.
Đòn ra tay của đối phương khiến hắn rùng mình, nhưng nếu cứ vậy rút lui, uy tín của hắn sẽ bị tổn hại. Trong Đại Nghiễm thiên, thế nhân đều cho rằng hắn vô địch, có được điều này nhờ vào những trận chiến trăm trận trăm thắng.
Hắn có thể cảm giác được đối phương đang nhìn mình chằm chằm. Đối phương sở dĩ không ra tay là đang chờ đợi lựa chọn của hắn.
Hoặc là rút lui, hoặc là tử chiến.
Lâm Hồng Trần xông xáo thiên hạ mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực lớn đến vậy. Khí thế của đối phương không bá đạo như cường giả yêu tộc hay Võ Đế của Thánh triều, nhưng chính sự vô thanh vô tức lại càng gây cảm giác áp bách.
Thiên địa tĩnh lặng. Ít nhất, Lâm Hồng Trần không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, không nhìn thấy ai khác, trong mắt hắn chỉ còn lại Khương Trường Sinh.
Các tướng lĩnh xung quanh dường như nhận ra điều gì, không dám nói nhiều, tất cả đều khẩn trương chờ đợi.
Vị tướng lĩnh là hương hỏa tín đồ sớm đã cảm thấy Lâm Hồng Trần không phải vô địch, hắn chỉ vì lợi ích mà đi theo Lâm Hồng Trần. Giờ phút này, hắn cầu nguyện trong lòng.
"Thiên công, ngài đừng hồ đồ, nếu không mạt tướng không thể không đâm ngài một đao từ sau lưng, báo đáp ơn tri ngộ của ngài."
Vị hương hỏa tướng lĩnh lo lắng nghĩ, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Khương Trường Sinh chờ đến hơi mất kiên nhẫn, mở miệng nói: "Các ngươi muốn khăng khăng đối kháng thiên mệnh sao?"
Giọng điệu của hắn đạm mạc, nhưng có thể khiến tất cả mọi người giữa thiên địa nghe thấy, như một vị thiên thần cao cao tại thượng chán ghét thế tục.
Lâm Hồng Trần hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên thấy Khương Trường Sinh giơ tay phải lên.
Chỉ một động tác này đã khiến tim hắn đập loạn.
"Chúng ta nguyện lui!"
Lâm Hồng Trần vội vàng hô. Hô lên bốn chữ này, hắn như trút được gánh nặng.
Khương Trường Sinh không trả lời, trực tiếp thi triển thần thông.
Trong chốc lát, Lâm Hồng Trần cảm giác giữa thiên địa sinh ra một tia biến hóa. Cụ thể là chỗ nào biến, hắn cũng không nói rõ được.
Ầm ầm ầm...
Toàn bộ đại lục rung chuyển. Cự Kình gánh chịu lấy thành trì bị kinh sợ, lập tức quay người bay đi. Nó tuy khổng lồ, nhưng thân pháp lại hết sức nhanh nhẹn.
Lâm Hồng Trần cùng mọi người quay người theo, kinh hãi nhìn về phía Khương Trường Sinh. Tiếp theo, bọn họ thấy một màn cả đời khó quên. Dù là Lâm Hồng Trần, Chiến thần của Thánh triều cũng phải chấn động.
Chỉ thấy sông núi co vào, cả vùng đất thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Lực đánh vào thị giác này dù là Thiên Địa Đại Tôn như Lâm Hồng Trần cũng phải ngây ra như phỗng.
Mọi người trong hoàng thành cảm nhận càng sâu sắc. Trong mắt bọn họ, Đạo Tổ bỗng nhiên trở nên to lớn, nửa thân trên che khuất nửa bầu trời như một vị thần sáng thế vĩ ngạn. Càng ngày càng nhiều người Phụng Thiên chứng kiến cảnh này. Vì toàn bộ đại lục đang co vào, khiến cho các thành trì khác cũng có thể nhìn thấy. Phàm là sinh linh trên khối đại lục này đều thấy được thân ảnh Đạo Tổ vĩ ngạn như thần.
Thần thông, Chưởng Trung Càn Khôn!
Khương Trường Sinh đầu tiên thi triển thần thông cải thiên hoán địa, biến Phụng Thiên hoàng triều thành một hòn đảo, địa tầng đứt gãy. Sau đó, thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.
Trước kia, thi triển Đại Tự Tại Thác Hải thuật là vì linh lực của hắn không đủ. Bây giờ hắn đã đột phá, linh lực chuyển hóa thành pháp lực, trực tiếp thu cả đại lục vào lòng bàn tay. Tuy có chút cố sức, nhưng không phải không làm được!
Vất vả lắm mới ra tay, tự nhiên phải thể hiện hết tài năng!
Rất nhanh, toàn bộ đại lục thu vào trong lòng bàn tay hắn, hình thành một khối đá. Chỉ là bề mặt tảng đá chập chùng bất bình, còn bao phủ một màu xanh lá.
Trong mắt toàn bộ sinh linh của Phụng Thiên hoàng triều, Khương Trường Sinh to lớn đến mức ngay cả trời cũng không dung nổi hắn. Lực rung động về mặt thị giác này thật khó diễn tả thành lời.
Ở phương xa, Cự Kình đang chạy trốn với tốc độ cao nhất. Lâm Hồng Trần cùng những người khác thì trợn mắt há mồm nhìn chân trời. Đại lục biến mất khiến nước biển xung quanh đổ ập tới, hình thành một vòng xoáy khủng bố, đường kính lớn đến mức họ không thể tính toán nổi, chỉ cảm thấy nước biển từ mọi hướng đổ về, nhìn xuống dưới thấy đen kịt như vực sâu.
Một vài tướng lĩnh sợ hãi đến mức rơi cả binh khí xuống đất. Tên tướng lĩnh hương hỏa thì quỳ xuống dập đầu, không ngừng niệm: "Đạo Tổ thần uy... Đạo Tổ thần uy..."
Lâm Hồng Trần cũng bị dọa choáng váng.
Thế gian vậy mà thật sự có tiên nhân!
Tầm mắt của hắn vô cùng sắc bén, cũng từng thấy Võ Đế ra tay, nhưng Võ Đế không có năng lực như vậy.
Trước kia, hắn thậm chí không tưởng tượng nổi võ đạo có thể làm được những việc như thế.
Một tay thu cả đại lục...
Trong lòng Lâm Hồng Trần hiện lên niềm vui sướng mãnh liệt. May mà hắn vừa rồi kịp thời mở miệng, chọn cúi đầu, bằng không...
Hắn toàn thân run lên, không dám nghĩ tiếp.
Vị tướng lĩnh bị Khương Trường Sinh trọng thương thì lâm vào hoảng hốt, khí huyết công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khương Trường Sinh quay người, cưỡi mây rời đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Lâm Hồng Trần hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tính, cắn răng nói: "Chuyện hôm nay, các ngươi coi như chưa từng thấy!"
Các tướng lĩnh câm như hến, vội vàng gật đầu.
Lâm Hồng Trần nhìn vị tướng lĩnh còn đang dập đầu, ánh mắt lóe lên, hỏi: "Hắn chính là Đạo Tổ?"
Vị tướng lĩnh hương hỏa kích động nói: "Đúng vậy, hắn chính là Đạo Tổ, vạn tiên chi tổ. Thiên công, Đạo Tổ nếu đã chọn buông tha thì có nghĩa là ngài ấy không muốn tham gia chuyện thế tục. Sở dĩ ngài ấy lấy đi Phụng Thiên, đoán chừng là vì Phụng Thiên có rất nhiều tín đồ không ngừng khẩn cầu ngài ấy giúp đỡ. Sao Đại Nghiễm thiên không lập tượng Đạo Tổ, phát dương thần uy của ngài ấy? Sau này nếu Đại Nghiễm thiên gặp phiền toái, cũng có đường sống!"
Lâm Hồng Trần im lặng.
Hắn vốn là thần ở Đại Nghiễm thiên, giờ lại muốn truy phủng một vị thần khác, hắn rất khó hạ quyết tâm.
Nhưng vừa nghĩ đến lực lượng của Đạo Tổ vừa rồi, hắn lại mê mang.
Võ đạo thật sự có thể đạt đến thực lực như vậy sao?
Khương Trường Sinh trở lại rìa Thiên Cảnh địa. Hắn đến phía tây duyên hải, đặt Phụng Thiên xuống, hình thành một mảnh đại lục ven biển mới.
Phía tây, trên một tòa thành trì đóng giữ, một tên binh lính ngáp dài. Hắn dụi mắt rồi trợn mắt thật to.
Không chỉ hắn, các tướng sĩ khác trên tường thành cũng đều trợn mắt há mồm.
Trước mặt vốn là mặt biển, sao đột nhiên xuất hiện một mảnh đại lục bao la vô biên? Phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là cho rằng mình nhìn lầm.
"Sao có thể!"
"Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi còn là biển mà!"
"Chờ chút, chẳng lẽ là Đạo Tổ thi triển thần thông."
"Hóa ra truyền thuyết là thật. Đạo Tổ thật sự có thể dời cả một đại lục."
"Ta còn tưởng là ông nội lừa ta chứ..."
Các tướng sĩ vô cùng hưng phấn. Lúc này, từng tốp Bạch Y Vệ nhanh chóng chạy đến, bay vào trong thành. Không chỉ tòa thành đóng giữ này, các thành ở Tây Cảnh đều đã biết Phụng Thiên hoàng triều đến. Vô số nhân thủ bắt đầu hành động, chuẩn bị chiếm đoạt quái vật khổng lồ Phụng Thiên.
Đương nhiên, đối với Đại Cảnh bây giờ mà nói, tính uy hiếp của Phụng Thiên không lớn.
Khương Trường Sinh trở lại sân viện.
"Nhanh vậy sao? Lần trước mất nhiều thời gian lắm mà." Diệp Tầm Địa kinh ngạc nói.
Bạch Kỳ tức giận nói: "Quên chủ nhân vượt qua lôi kiếp rồi sao? Giờ đã khác xưa nhiều rồi."
Khương Trường Sinh nói: "Phụng Thiên đã tới, ở phía tây. Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi dạo."
Khương Thiên Mệnh hưng phấn nói: "Tổ gia gia, con muốn đi, con muốn đi!"
Khương Trường Sinh nói: "Cơ cô nương, Diệp Tầm Địa, Kiếm Thần, các ngươi mang nó đến Phụng Thiên chơi đi, không thể cứ mãi luyện công trong sân mãi."
Ba người không ý kiến, họ cũng rất hứng thú với Phụng Thiên hoàng triều.
Đêm đó.
Bạch Y Vệ xuyên qua một tòa truyền tống trận, báo tin Phụng Thiên hoàng triều đến cho thiên tử.
"Ha ha ha ha! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!"
Khương Lưu mừng rỡ như điên, mặt tái nhợt biến thành đỏ bừng.
So với Hoang Châu, chiếm đoạt một phương hoàng triều mới là đại công tích!
Phụng Thiên hoàng triều không nhỏ hơn Đại Cảnh, thậm chí còn lớn hơn. Nó tương đương với việc khiến giang sơn Đại Cảnh tăng gấp đôi.
Khương Lưu bắt đầu mong chờ hậu thế sách sử sẽ miêu tả ông như thế nào.
Tuy ham hưởng lạc, nhưng không mất hùng thao vĩ lược?
Sánh vai Thái Tông, Thiên Tông?
Đêm đó, Khương Lưu thao thức trắng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận