Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng?

Chương 83: Chu Nhan Mạn Tư: "Ngươi muốn nói yêu đương sao?"

**Chương 83: Chu Nhan Mạn Tư: "Ngươi muốn nói chuyện yêu đương không?"**
Đinh!
【 Túc chủ kiên trì 45 ngày luyện tập diễn xuất thường ngày, kỹ năng lời thoại +1, kỹ năng hình thể +1! 】
Đinh!
【 Chúc mừng túc chủ, kỹ năng lời thoại thăng cấp lên "Thuần thục"! 】
【 Kỹ năng lời thoại 】: Thuần thục (101/1000) Kỹ xảo lời thoại giống như đúc, sở hữu năng lực truyền cảm xúc của nhân vật, thể hiện sinh động tính cách nhân vật!
. . .
Trần Cẩn thở hổn hển, hướng phía chiếc GL8 đang đỗ ở nơi không xa đi tới.
Lần rèn luyện hôm nay, may mà không có gãy mất.
Lại còn thăng cấp?
Lời thoại từ tinh thông lên thuần thục.
Trần Cẩn nhớ kỹ lời thoại cấp tinh thông, là nắm vững ngữ khí, lời thoại rõ ràng, tiết tấu ngừng nghỉ.
Nhưng bây giờ, dường như càng có thể hiểu được nhân vật, có thể cộng hưởng với cảm giác khi hắn nói những lời này trong kịch bản.
Sau đó, đem nó bày ra một cách hoàn mỹ.
Đây là một loại cảm ngộ của chính hắn.
"Thế nào?"
Đầu đầy mồ hôi đi tới bên cạnh xe, Chu Nhan Mạn Tư tự mình giúp Trần Cẩn mở cửa, mấu chốt là ánh mắt của tất cả mọi người trong xe, đều đổ dồn lên người hắn.
"Trần Cẩn, nếu cậu cứ như thế này mỗi ngày khi đóng "Cây Táo Gai", kiên trì đến khi đóng máy!"
"《 Kim Lăng Thập Tam Thoa 》 tôi cho cậu thêm một vai!"
Trương Nghệ Mưu cười tủm tỉm nói, Trần Cẩn nhíu mày: "Đạo diễn Trương, thật sao?"
"Ừm, nhân vật quan trọng!"
"Tạ ơn đạo diễn Trương, tôi nhất định cố gắng, mỗi ngày kiên trì!"
Nói đùa, đây chính là nhiệm vụ hệ thống, 2 tháng?
Đây không phải dâng cơ hội đến tận cửa sao?
Không cần thì phí.
"Có điều trong mười ba trâm, hình như không có nhân vật nam chính nào a?"
"Không phải nói có nam chính, muốn dùng người nước ngoài sao?"
Trần Cẩn cũng là nghe Bồ Luân nói, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, vai diễn còn không có, còn muốn xe đạp làm gì? !
"Đi thôi!"
Trương Nghệ Mưu kêu gọi, xe lập tức lái về phía khách sạn.
"Cậu. . . Mỗi ngày đều luyện như thế sao?"
Con mắt của Chu Nhan Mạn Tư lúc này đặc biệt đẹp đẽ, cực kỳ trong suốt trong khung cảnh tối đen.
"Không khác biệt lắm!"
"Xác thực rất hữu dụng!"
Trần Cẩn lấp lửng nói.
Dạng rèn luyện này kỳ thật chỉ kéo dài hơn 1 tháng, nhưng nghe lọt vào tai Trương Nghệ Mưu mấy người, hiển nhiên lại không cho là như vậy.
Bởi vì biểu hiện của Trần Cẩn, còn có việc lúc trước hắn một mực cường điệu xem ti vi học biểu diễn, rõ ràng đây. . . Là tích lũy từ nhỏ.
Nói cách khác, Trương Nghệ Mưu cùng Chu Nhan Mạn Tư, đều cho rằng Trần Cẩn từ nhỏ đã kiên trì đến bây giờ.
Vậy thì có thể giải thích được, vì cái gì hắn thi nghệ thuật xuất sắc như vậy?
Dù là không cần lên lớp bồi dưỡng thi nghệ thuật, đều có thể đạt được hạng nhất.
Người ta sợ nhất là hướng tới một mục tiêu mà không ngừng kiên trì, có kiên trì là vô nghĩa, nhưng Trần Cẩn như vậy, lại thuộc về tích tiểu thành đại, một bước lên trời. . . Ừm, trong nội tâm lão Mưu Tử hiện tại đang huyễn tưởng như vậy.
Hơn nữa, suy nghĩ của hắn so với những gì Trần Cẩn hiểu còn thái quá hơn.
Với thân phận một đạo diễn, hắn có thể phát hiện ra điểm lóe sáng cùng thiên phú siêu việt trên người Trần Cẩn, cho nên người thừa kế như vậy, đã có được năng lực học tập văn nghệ cực mạnh, lại có tính tự kỷ luật biến thái, diễn viên nào mà đạo diễn lại không thích? !
Chỉ cần không tự tìm đường chết, không phạm sai lầm lớn, tương lai nhất định có một phen sự nghiệp.
Hơn nữa mỗi một lần Trương Nghệ Mưu ở chung cùng Trần Cẩn, nội tâm lại càng đánh giá hắn cao hơn một chút.
Ban đầu chỉ cho rằng hắn am hiểu một chút về phương diện biểu diễn, hiện tại đã mở rộng đến toàn bộ văn nghệ, không chỉ là biểu diễn, âm nhạc của người ta cũng rất trâu bò. . . Lại thêm kiên trì, Trương Nghệ Mưu lúc này mới nói những lời vừa rồi.
《 Kim Lăng Thập Tam Thoa 》 việc tuyển diễn viên vẫn luôn được tiến hành, loại trừ nam chính, lão Giang bên kia nói áp dụng hiệu ứng siêu sao Hollywood, kỳ thật còn có một tuyến lịch sử cực kỳ trọng yếu.
Trường sĩ quan bộ binh trung ương dạy bảo tổng đội.
Bộ đội cũng không dùng danh sách số lượng để đặt tên, mà là trực thuộc trường sĩ quan bộ binh trung ương, cũng chính là trường quân đội Hoàng Phố.
Đội quân dạy bảo này so với bộ đội quốc quân khác cực kỳ không giống, tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết, mà là một đám anh hùng thẳng thắn cương nghị.
Trương Nghệ Mưu vẫn luôn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp cho tổng huấn luyện viên.
Trần Cẩn hiển nhiên là quá trẻ tuổi.
Nhưng không phải là không có cơ hội.
Đến lúc đó tạo hình trang phục, hơn nữa tình huống thảm thiết khi phá thành, trên cơ bản khó mà nhận ra người trên mặt.
"Đến lúc đó. . . Định trang phục rồi nhìn xem!"
Trương Nghệ Mưu nghĩ như vậy, xe rốt cục cũng tới "Khách sạn quốc tế" trong truyền thuyết!
Ừm, Tỉ Quy khách sạn quốc tế, bảy chữ lớn sáng lấp lánh, hoàn toàn chính xác không có bệnh.
"Ài hừm, cuối cùng cũng tới!"
Trần Cẩn xuống xe duỗi lưng một cái thật to, trong tầm mắt lại nhìn thấy Trương Nghệ Mưu một tay chống eo một tay đỡ cửa xuống xe, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
60 tuổi ngồi gần 15 tiếng, quả thực làm khó cho emo.
Không vịn tường mà đi đã là sự quật cường cuối cùng của đạo diễn Trương sau khi nổi danh.
"A, đúng rồi, đạo diễn Trương, túi vật lý trị liệu của ba tôi gửi tới đây, một hồi tôi đưa cho ngài!"
"Túi vật lý trị liệu gì?"
Bàng Lập Vi hiển nhiên không nói với Trương Nghệ Mưu việc này.
"Làm dịu đau thắt lưng!"
Trần Cẩn nói, Bàng Lập Vi bên cạnh cũng đang đỡ Trương Nghệ Mưu vội vàng ghé vào tai ông nói.
"Tốt, đợi chút nữa thử xem!"
Trương Nghệ Mưu cười vỗ vỗ bả vai Trần Cẩn, thật sự không khách khí.
"Tôi bên này còn có việc, các cậu cứ tùy tiện ăn một chút!"
Ông còn phải cùng mấy nhà sản xuất gặp mặt, thương lượng quá trình quay phim tiếp theo.
Công tác bảo an của khách sạn làm cực kỳ tốt, rạng sáng gần 1 giờ, vẫn còn có người phòng thủ.
Trần Cẩn và Chu Nhan Mạn Tư ăn uống xong xuôi, nhận thẻ phòng riêng, liền trực tiếp về phòng.
Nàng cùng mẹ nàng ở chung một phòng, Trần Cẩn độc thân, hơn nữa còn là phòng riêng, mặc dù không lớn, nhưng đây đã là một phen đãi ngộ.
Thật vừa đúng lúc, hai người ở ngay đối diện nhau.
"Trần Cẩn, ngủ ngon!"
Chu Nhan Mạn Tư đột nhiên lên tiếng gọi Trần Cẩn khi cậu đang mở cửa chuẩn bị lách vào phòng.
"A, ngủ ngon!"
Trần Cẩn quay người vẫy tay với Chu Nhan Mạn Tư, có chút không rõ tình huống.
Trên thực tế hôm nay hắn đi ngủ, cũng là bởi vì phát hiện ra sự chuyển biến trong cảm xúc của Tiểu Chu đối với mình.
Học được biểu diễn, rất nhiều cảm giác cũng sẽ trở nên cực kỳ tinh tế.
Từ khi nhìn trộm sau lưng nàng, Chu Nhan Mạn Tư rõ ràng nói chuyện với hắn không còn nhiệt tình như ban đầu.
Nhưng một tiếng ngủ ngon này, là chủ động phá băng sao?
Trai tân ở đó mơ màng vô hạn, lý luận đầy rẫy, nhưng làm sao có thể đem thực tiễn và lý thuyết làm một.
"Ngủ một giấc!"
"Trải nghiệm một phen bộ ngực lớn của Tịnh Thu!"
Trần Cẩn thoải mái tắm rửa, lên giường chuẩn bị nằm xuống, điện thoại lúc này lại đột nhiên sáng lên.
"Nhà ai nửa đêm nửa hôm lại nhắn tin QQ với ta a?"
Năm 2010, khi Wechat còn chưa ra đời, điện thoại QQ là chương trình trò chuyện chủ lưu của rất nhiều người, tiện hơn tin nhắn, còn không tốn tiền, chỉ cần tốn lưu lượng.
Truyền tin ít người dùng, MiTalk phải tới cuối năm mới ra mắt.
Chu Nhan Mạn Tư: "Ngủ chưa?"
Biệt danh QQ của Tiểu Chu chính là tên nàng, theo lời nàng nói, tên nàng rất có cá tính, làm biệt danh rất dễ dùng.
Còn Trần Cẩn thì cực kỳ tự kỷ, Đông Ngô Đại đô đốc.
Nhưng bây giờ bị hắn sửa lại, sau khi trải nghiệm 3 lần đóng phim, hắn cũng coi như là người đàn ông có kinh nghiệm, đổi thành một chữ cực kỳ có bức cách —— "xịn"!
đ·ị·c·h Lệ Nhiệt Ba cái người nửa mù chữ mấy ngày trước liền hỏi hắn ý nghĩa, Trần Cẩn giải thích là "cực kỳ trâu bò".
Cuối cùng tiểu tỷ tỷ người Tân Cương hiếu kỳ, tự mình lên Baidu tìm hiểu, giờ ba ngày rồi không thèm để ý tới Trần Cẩn.
Tiểu Chu thì lại rất tốt, xưa nay chưa từng hỏi qua hắn loại vấn đề riêng tư này, làm Trần Cẩn đều không cách nào triển khai chủ đề sắc sắc.
Nhưng bây giờ, cơ hội tới rồi!
"Ngủ!"
Trong đầu Trần Cẩn tưởng tượng đến việc hắn xem qua 《 bí kíp tán gái ba trăm chiêu 》 cố ý xây dựng loại tương phản mãnh liệt này.
Không ngờ Chu Nhan Mạn Tư "nga" một tiếng, ngọt ngào gửi tới một cái "Ngủ ngon"!
Sau đó là một khoảng im lặng dài 3 phút.
Lúng túng.
Trần Cẩn đành trả lời: "À, tỉnh lại rồi!"
". . ."
Một chuỗi im lặng tuyệt đối được gửi tới.
"Sao vậy, tìm tôi có việc sao?"
"Ban ngày ngủ nhiều, nói chuyện phiếm!"
"Cậu mới ngủ bao lâu?"
Trần Cẩn - người ngủ nhiều chân chính còn chưa lên tiếng.
"Cho nên tôi đối với việc cậu vừa nói ngủ, tỏ vẻ hoài nghi!"
"Vậy cậu còn nói ngủ ngon?"
"Đây không phải là lời chào hỏi lịch sự sao?"
". . ."
Hai người đang nói chuyện nhảm nhí vô bổ, đột nhiên Chu Nhan Mạn Tư lại nói: "Cậu xem kịch bản chưa?"
"Chưa, đạo diễn Trương nói mấy ngày nữa vây đọc kịch bản mới cho chúng ta xem!"
"Sau đó dựa theo thông báo mỗi ngày, làm quen với lời thoại và biểu diễn, ông ấy sẽ giảng cho chúng ta về cảnh quay mỗi ngày!"
"Oh!"
Chu Nhan Mạn Tư lại bắt đầu trầm mặc.
Lần này Trần Cẩn không chủ động gửi tin, mà chờ đối phương gửi tới: "Cậu nói qua yêu đương chưa?"
Mẹ nó, sao ai cũng hỏi ta cái vấn đề khó mở miệng này vậy.
Ta viết hai chữ "trai tân" lên mặt thật sao? !
"Cậu nói trước đi!"
Trần Cẩn sẽ không dễ dàng nói ra.
"Nói cái gì?"
"Cậu có từng yêu đương chưa, tôi suy nghĩ thêm xem có nên trả lời cậu vấn đề này hay không!"
"Không có, chưa từng!"
Có thể!
Điều kiện đầu tiên để phá giải công phu đồng tử 18 năm của ta đã đạt được.
"Còn cậu?"
"Ta. . . Cũng không có!"
"Tôi không tin!"
Trần Cẩn: ". . ."
Cái này mẹ nó có gì mà không tin.
"Đại tỷ, cậu biết một người đàn ông gõ ra mấy chữ kia cần bao nhiêu dũng khí không?"
"Tôi nhỏ tuổi hơn cậu!"
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là câu tiếp theo!"
"Oh!"
Oh cái đầu nhà cô!
Mẹ nó, tình bạn kết thúc, không nói chuyện nữa.
Ta mẹ nó đi thể nghiệm các tiểu tỷ tỷ ngực khủng không được sao?
Trần Cẩn trực tiếp khóa chặt điện thoại, nhắm mắt lại mở hệ thống, một giây sau liền nghe được âm thanh thông báo tin nhắn điện thoại di động.
"Không xem!"
Trần Cẩn hạ quyết tâm kháng cự cực lớn, cuối cùng vẫn bật sáng màn hình điện thoại.
Emma, thơm thật!
Trải nghiệm làm sao có thể chân thực bằng tiểu tỷ tỷ ở hiện thực.
Mấu chốt là mẹ nó chỉ có thể sờ, còn lại không làm được gì.
Hơn nữa là lão tam đang sờ, không phải Trần Cẩn, bất quá hắn cũng có thể trải nghiệm được.
Nhưng lão tam theo Trần Cẩn thấy, thật sự rất sợ, mặc dù ở thời đại đó, bày ra một loại tình cảm thuần khiết cùng sự tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng Tịnh Thu đã như vậy rồi?
Ngươi có còn là đàn ông không? !
Nàng dũng cảm cởi áo bông, còn tắt đèn, lão tam mặc dù nằm trên người Tịnh Thu, nhưng cuối cùng không có động tác tiến thêm một bước, mà là dùng khăn mặt giúp nàng lau sạch một chút vật chất, cũng giải thích kia là hiện tượng kinh nguyệt.
Phốc ~~
Trần Cẩn lúc ấy nhìn thấy cảnh này cười đến không nhịn được.
Lão tam, cậu giải thích hay lắm.
Mà lúc này Trần Cẩn cũng nhìn thấy tin tức của Chu Nhan Mạn Tư: "Cậu có muốn nói chuyện yêu đương không?"
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận