Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 819: Bảy tám cái bóng đèn theo đuôi

-Được thôi. – Đường Thanh Thanh có chút bất lực, lúc tiểu đệ này muốn bám lấy người khác thì đúng là dính mãi không rời, tiếc là không phải ngày nào hắn cũng bám lấy nàng, hắn thường mười ngày nửa tháng không thấy tăm hơi, cũng không biết đi bám lấy nữ nhân nào nữa.
Dưới ánh mắt quen thuộc của vô số cảnh sát, Đường Kim ôm Đường Thanh Thanh đi ra khỏi cục cảnh sát, sau đó cùng ngồi lên một chiếc xe cảnh sát, nửa tiếng sau Đường Thanh Thanh đã lái xe đưa Đường Kim tới khu công nghiệp Ninh Sơn, chỉ là vừa mới tiến vào hai người đã thấy khói lửa đầy trời.
-Thanh tỷ, có một công xưởng bốc cháy rồi. – Đường Kim nói.
-Hỏng rồi, đó chính là công xưởng quần áo của Ngũ Hưng Sơn, cũng chính là công ty của hắn, chúng ta mau tới đó xem! – sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ biến, dứt lùa nàng liền dừng xe lại, chạy nhanh về hướng đám cháy.
Chỉ là Đường Thanh Thanh mới chạy được vài trăm mét thì lập tức cảm thấy vòng eo khẽ bị siết lại, một giây sau nàng đã xuất hiện tại vị chí cách đám cháy không xa.
Tiếng còi cứu hỏa từ xa truyền lại, nghe ra được ít nhất cũng phải vài phút nữa mới tới, trước mặt Đường Thanh Thanh chỉ thấy lửa cháy bừng bừng, công xưởng quần áo một khi bốc cháy muốn dập thực sự rất khó, điều này làm nàng phi thường sốt ruột, không phải chỉ vì lo lắng cho Ngũ Hưng Sơn, chủ yếu còn là vì bên trong vẫn còn những người khác, bởi vì theo nàng được biết thì trong công xưởng này có cả ngàn nhân công.
-Thanh tỷ, bên trong chỉ có một người, quá nửa là Ngũ Hưng Sơn, tỷ đợi ở đây một chút, ta đi đưa hắn ra ngoài. – Đường Kim nói đoạn liền biến mất tại chỗ.
Đại khái khoảng 3 phút sau, Đường Kim lại xuất hiện trước mặt Đường Thanh Thanh, trên tay hắn còn xách theo một người, chính là Ngũ Hưng Sơn, chỉ là Ngũ Hưng Sơn lúc này đã hôn mê.-Thanh tỷ, tên gia hỏa này bị khói hun cho hôn mê, có điều chắc là chưa chết đâu, chúng ta đưa hắn tới bệnh viện đi. – Đường Kim đề nghị.
-Tiểu đệ, đệ xác định là bên trong không còn người khác? – Đường Thanh Thanh có chút không yên tâm, cho dù với năng lực hiện tại của nàng cũng có thể dùng được nhĩ lực nghe được tình huống bên trong, nhưng nàng vẫn không quá tự tin với năng lực của mình.
-Không có, công xưởng này còn chưa có khai công. – Đường Kim gật đầu khẳng định.
-Vậy thì tốt. – Đường Thanh Thanh thở phào một hơi:
-Trước tiên chúng ta đưa Ngũ Hưng Sơn tới bệnh viện đi, những việc khác đợi lát nữa nói sau.
Đường Kim gật đầu một cái, một tay ôm Đường Thanh Thanh, tay còn lại nhấc Ngũ Hưng Sơn, trực tiếp thuấn di tới cổng bệnh viện, sau đó cùng Đường Thanh Thanh đưa Ngũ Hưng Sơn vào phòng cấp cứu.
Đường Thanh Thanh cũng gọi điện về cho tổ trọng án, tuy rằng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, nhưng nàng nghĩ đây nhất định không phải là trùng hợp, theo nàng thấy thì có người lại muốn giết hại Ngũ Hưng Sơn một lần nữa, chỉ là vận khí của Ngũ Hưng Sơn thực sự quá tốt, hai lần đều gặp phải em trai nuôi của nàng.
-Tiểu đệ, đợi lát nữa người của tổ trọng án tới, chúng ta sẽ bắt đầu điều tra kĩ càng tất cả tình huống của Ngũ Hưng Sơn, mấy thứ này rất nhạt nhẽo vô vị, ta biết đệ sẽ không thích. – cúp máy xong Đường Thanh Thanh quay sang nói với Đường Kim:
-Đệ không cần phải cùng ta đợi ở đây nữa, tự mình tìm chỗ chơi đi.
-Thanh tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ ta sẽ không thấy vô vị đâu. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Thật không? Vậy nếu bên cạnh tỷ có thêm bảy tám cái bóng đèn thì đệ vẫn không có ý kiến gì chứ? – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một cái, sau đó sắc mặt nàng lại khẽ đỏ lên, sao nàng lại nói ra từ ‘”bóng đèn ” chứ? Đó chẳng phải là tự mình thừa nhận mình và Đường Kim có quan hệ nào đó kia sao?
Đường Kim nhất thời không biết nói gì, nếu như một mình ở cùng Đường Thanh Thanh thì sẽ không vô vị, nhưng nếu như còn có cả đám người ở bên cạnh, vậy thì đúng là chán vl…
-Được rồi, thanh tỷ, đợi khi nào chỉ có mình tỷ thì nhớ gọi điện cho ta nha! – Đường Kim có chút vô nại, nghĩ một lát ròi lấy ra một cái bình đưa cho Đường Thanh Thanh:
-Phải rồi, Thanh tỷ, cái này tỷ cầm lấy đi, mỗi tối uống một viên trước khi tu luyện Thiên Đạo Kinh, như vậy tốc độ tu luyện của tỷ sẽ càng nhanh hơn.
-Ừm, ta biết rồi. – Đường Thanh Thanh nhận lấy bình đan dược, cất kĩ xong mới nói với Đường Kim:
-Vậy tỷ đi điều tra tiếp đây, đợi tra xong vụ này tỷ sẽ gọi điện thoại cho đệ.
Đường Kim cũng không dây dưa nữa mà trực tiếp xuất hiện ở Băng Cung, chuẩn xác hơn mà nói là trực tiếp xuất hiện bên cạnh băng trì nơi Hàn Băng ngủ.
Cái tên Hàn Băng của nàng đặt không hề sai, thân thể nàng chính là thiên sinh băng hàn chi thể, mà lúc ngủ nàng cũng rất thích nằm trong băng trì, đương nhiên đối với nàng mà nói thì nằm trong băng trì không chỉ là ngủ hay nghỉ ngơi, mà còn là một cách tu luyện.
Hàn Băng vẫn không mảnh vải che thân, thân thể băng tuyết tràn đầy dụ hoặc vô tận, trong dĩ vãng mỗi lần Đường Kim tới đây nàng dường như đều lập tức phát hiện ra hắn, thậm chí lập tức rời khỏi băng trì, ăn mặc chỉnh tề. Nhưng lần này lại rất kì quái, nàng vẫn nhắm nghiền mắt không hề động đậy, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
-Băng Nhi, nên thức dậy rồi! – Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân thể dụ hoặc của Hàn Băng lười biếng hô lên một câu, đồng thời duỗi tay ra, một tay xuyên qua từng lớp băng tinh, chính xác đặt lên bộ vị cao vút trước ngực nàng, không hề khách khí mà bắt đầu xoa nắn.
Khuôn mặt như bạch ngọc của Hàn Băng khẽ nổi lên hai áng mây hồng, một giây sau Đường Kim liền phát hiện trước mặt mình bị sương mù bao phủ, xúc cảm vi diệu từ trên tay biến mất, sương mù tán đi, Hàn Băng đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên băng trì, cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn Đường Kim có chút phẫn nộ nhưng đồng thời cũng có chút bất lực.
-Băng Nhi, ngươi có phải là một trong cửu đại trưởng lão của trưởng lão hội không? – Đường Kim bắt đầu cất tiếng hỏi.
-không phải! – Hàn Băng lạnh nhạt đáp.
-Không phải? – Đường Kim khẽ cau mày:
-Băng Cung các ngươi không phải là một trong cửu đại môn phái tố thành trưởng lão hội sao?
-Băng Cung có hai vị cung chủ, trưởng lão là một vị cung chủ khác. – Hàn Băng đáp:
-Nàng thường ở lại trưởng lão hội, rất ít khi trở về Băng Cung.
-Như vậy à. – Đường Kim cũng tin Hàn Băng, ngừng một chút, hắn lại hỏi tiếp:
-Vậy ngươi có biết trưởng lão hội đang muốn gây phiền phức cho ta không?
-Biết. – Hàn Băng đáp.
-Vậy tại sao ngươi không báo trước cho ta? – Đường Kim phát hiện Hàn Băng này càng ngày càng thèm giáo huấn.
Hàn Băng không đáp, nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đường Kim, trong mắt nàng vẫn không hề che giấu hận ý đối với Đường Kim.
-Thôi vậy, thân làm chủ nhân thì không nên tính toán với nữ nô, như vậy sẽ làm hỏng thân phận của ta. – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, ngươi có thể để đám ngu ngốc trưởng lão hội kia tránh xa ta ra một chút không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận