Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 647: Lần sau sẽ bù đắp cho nàng.

-Được rồi, chúng ta cũng về thôi. – Lạc Phỉ Phỉ vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim rồi từ trên nóc xe nhảy xuống.
Bây giờ nàng đã xác định được đây căn bản không phải là một vụ khủng bố mà chỉ là do tên gia hỏa Đường Kim cố ý quậy phá, nếu đã như vậy thì cứ mặc tên giả hỏa này ở lại mà thu xếp, nàng bây giờ chỉ muốn tránh xa tên gia hỏa này thôi.
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, nàng đừng đi a, ta đã đặt bàn trước rồi, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi. – Đường Kim thấy Lạc Phỉ Phỉ định rời thì thì lập tức lên tiếng muốn giữ nàng lại, sau đó hắn lại quay sang đám nữ binh:
-Các người muốn ăn một bữa thật lớn không? Ta mời khách!
-Được đó được đó… - cả đám nữ binh vui sướng hò reo.
-Được cái gì chứ, về doanh trại! – Lạc Phỉ Phỉ quát to.
-Thân ái à, nàng như vậy là không đúng rồi, nàng có thể cùng ta ăn cơm trưa , sao lại bắt họ về doanh trại chứ, nàng không cần phải ghen đâu, lát nữa chúng ta sẽ ngồi phòng bao, bọn họ ngồi ở đại sảnh… - Đường Kim đang được thế lấp liếm thì chợt ngừng lại, sau đó hắn quay đầu nhìn ra phía đường lớn.
Một tiên nữ áo trắng đang yên lặng đứng ở bên đường và nhìn sang phía này, nàng chính là Vân Vũ Tuyết.
Hai năm không gặp Vân Vũ Tuyết cũng không thay đổi gì nhiều, Đường Kim chỉ cảm thấy bất ngờ vì nàng xuất hiện quá nhanh mà thôi.
-Ờ.. Phỉ Phỉ mỹ nữ, xem ra chúng ta muốn ăn cơm cùng nhau thì phải đợi lần sau rồi, đừng giận nhé, lần sau ta sẽ bồi đắp cho nàng. – Đường Kim vừa nói xong thì lập tức ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ và hôn mạnh một cái lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Ba mươi giây sau hắn mới buông Lạc Phỉ Phỉ ra rồi lắc mình một cái đã tới phía đối diện bên đường lớn. Cùng lúc đó thì Châu Phi và Lưu Đan cũng nghe được tiếng của Đường Kim vọng lại:
-Các người về bệnh viện trước đi, ta sẽ tới ngay.
Lạc Phỉ Phỉ đỏ bừng mặt, không biết là do quá xấu hổ hay do phẫn nộ dị thường nữa, đám nữ binh thì thầm nhủ trong lòng, đội trưởng quả nhiên là giận dỗi rồi, bạn trai của đội trưởng cũng thật là, tự nhiên lại đổi ý không đi ăn cùng đội trưởng nữa!
ể ầ ầĐáng thương cho Lạc Phỉ Phỉ, nàng vừa bị phi lễ vừa bị hiểu lầm thêm lần nữa.
-Đội trưởng, bạn trai tỷ thật là lợi hại a! – một nữ binh cảm khái một câu làm cho Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có xung động muốn đập đầu xuống đất, nàng chỉ muốn hét ầm lên:
-Tên hỗn đản đó không phải bạn trai ta!
Nhưng cuối cùng nàng cũng không có hét lên như vậy, bởi vì nàng biết rằng bây giờ có muốn mọi người tin rằng Đường Kim không phải là bạn trai nàng thì cũng đã quá khó rồi.
Đưa ánh mắt về phía trước, Lạc Phỉ Phỉ mờ mờ thấy được Đường Kim đang đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng, bộ dáng có vẻ rất thân thiết, lập tức trong lòng nàng nổi lên một cảm giác cực kì khó tả…
Giữa đường lớn, một nam một nữ sóng vai nhau mà đi, nam mặc phong y, nhìn từ xa thì khí chất xuất thần tuấn lãng, nữ tử càng là thanh lệ thoát tục, hoàn toàn có thể xưng là tiên nữ.
Đôi nam nữ này tất nhiên là Đường Kim và Vân Vũ Tuyết, lúc Đường Kim im lặng thì khí chất của hắn cũng khá là xuất trần chỉ là vừa mở mồm ra thì khí chất ấy lập tức bị thối cmn mất, còn Vân Vũ Tuyết thì trong bất cứ tình huống nào nàng vẫn luôn luôn ra dáng một tiên nữ.
-Đường Kim đệ đệ, hai năm không gặp hình ngươi lại cao hơn thì phải, xem ra bây giờ mới chân chính trưởng thành nha. – Vân Vũ Tuyết cười hiền hòa, rõ ràng là lần này có thể gặp lại Đường Kim trong lòng nàng cảm thấy khá vui vẻ.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta có chút nghi hoặc, tại sao lần nào tỷ cũng có thể tìm chính xác vị trí của ta vậy? – Đường Kim bỗng lên tiếng hỏi, thực ra vấn đề này hắn đã phát hiện từ hai năm trước rồi, chỉ là hắn không thèm để ý mà thôi, chỉ là lần này Vân Vũ Tuyết vẫn cứ rất nhanh đã tìm được hắn nên hắn mới bắt đầu ý thức được là dường như có gì đó sai sai, lẽ nào Vân Vũ Tuyết cũng để lại trên người hắn một loại ấn kí giống như Đồng Tâm Tỏa của Băng Cung sao?
-Rất đơn giản, hai năm trước tỉ có vãi trên người ngươi một loại dược thủy rất đặc thù, loại dược thủy này sẽ phát tán ra một mùi vị đặc biệt trong không khí, trong vòng ba năm sẽ không hề tán đi, cho nên nếu ta biết ngươi ở tỉnh Thiên Nguyên này thì tìm ngươi sẽ rất dễ ràng. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác:
-Đường Kim đệ đệ, nếu ta đoán không nhầm thì hai năm qua đệ luôn ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đó hả?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ quả nhiên vừa xinh đẹp lại thông minh. – Đường Kim cười hì hì.
-Đường Kim đệ đệ, là địch nhân như thế nào mà lại có thể làm đệ phải trốn trong đó tận hai năm vậy? – trên mặt Vân Vũ Tuyết lộ ra một tia nghi hoặc:
-Hơn nữa, trong hai năm nay thực lực của đệ hình như không có tăng tiến chút nào cả, lẽ nào hai năm nay đệ chỉ trốn ở trong đó không làm gì?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, không phải là hai năm ta chỉ biết trốn không, chẳng qua là ta phải dùng thời gian hai năm ở trong đó mới giải quyết được địch nhân kia mà thôi. – Đường Kim lười biếng đáp.
Vân Vũ Tuyết khẽ trầm mặc một lát, sau đó nàng đột nhiên hỏi:
-Đường Kim đệ đệ, địch nhân kia là Hàn Băng sao?
-Tỷ biết Hàn Băng? – Đường Kim hỏi lại.
-Cũng không tính là quen biết, nhưng nàng ta là cung chủ Băng Cung, người trong Tiên môn không ai là không biết. – Vân Vũ Tuyết đột nhiên dừng bước, dùng một ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim:
-Ngươi có thể giằng co hai năm với Hàn Băng mà không việc gì, Đường Kim đệ đệ, không thể không nói tỷ tỷ ta thực sự rất bội phục đệ đấy!
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, Hàn Băng kia đáng sợ như vậy sao? – Đường Kim tùy ý hỏi.
Cho dù đã ở cùng Hàn Băng tới hai năm, hơn nữa bây giờ Hàn Băng kia cũng đã xem như là một nữ nô của hắn, nhưng trên thực tế thì mãi đến bây giờ, hiểu biết của Đường Kim về Hàn Băng vẫn rất có hạn.
-Trong cả Tiên môn có rất nhiều môn phái và gia tộc, trong những môn phái đó thì Băng Cung là một môn phái có quy mô nhỏ nhất, cả Băng Cung cũng chỉ có bốn người mà thôi. – Vân Vũ Tuyết chậm rãi nói:
-Nhưng mà cho dù người của Băng Cung rất ít nhưng Băng Cung là là môn phái đáng sợ nhất trong Tiên môn, ai cũng không dám đắc tội bọn họ.
-Chỉ có 4 người? – Đường Kim có chút kinh ngạc, như vậy cũng quá ít đi.
-Đúng vậy, chỉ có 4 người, hơn nữa đều là nữ nhân. – Vân Vũ Tuyết tiếp tục bước đi từ từ về phía trước:
-Thực ra Băng Cung có hai vị cung chủ, mỗi vị có một đệ tử, đây là kết cấu của cả Băng Cung, một khi vị cung chủ nào đó chết đi thì đệ tử của họ sẽ tiếp nhận vị trí cung chủ và mới được phép thu nạp đồ đệ, cũng chính là nói Băng Cung nhiều nhất cũng chỉ có 4 người mà thôi.
Khẽ ngừng một chút, Vân Vũ Tuyết lại bổ sung một câu:
-Tuy rằng Băng Cung không nhiều người nhưng mỗi người đều khá đáng sợ, có một câu nói được lưu truyền trong Tiên môn rằng nếu Băng Cung muốn giết ai thì cho dù người đó có chạy tới chân trời góc biển cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.
-Như vậy hả. – Đường Kim tự lẩm bẩm một câu, đối với năng lực truy sát người khác của Băng Cung thì Đường Kim đã được đích thân lãnh giáo, cái gọi là Truy Hồn Tỏa kia đúng thật là rất lợi hại.
-Đường Kim đệ đệ, theo ta được biết thì Hàn Băng đã quay về Băng Cung, mà đệ bây giờ vẫn an nhiên vô sự, lẽ nào trong hai năm ở cùng nhau hai người đã hòa giải rồi sao? – lúc này Vân Vũ Tuyết lại cảm thấy càng nghi hoặc hơn.
-Cái này… Vũ Tuyết tỷ tỷ, nếu như ta nói là Hàn Băng đã đem lòng yêu ta, tỷ có tin không? – Đường Kim ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận