Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 736: Muốn bảo vệ an toàn cho các ngươi

Lúc Cao Kỳ gọi điện cho Đặng Thiên Thành thì thị trưởng thành phố Ninh Sơn Kiều Gia Đạt cũng đã về tới tỉnh thành, hắn lái một chiếc ô tô khá là phổ thông, bên mình chỉ mang theo một tùy tùng, ăn mặc cũng rất bình thường, hiển nhiên là không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tiến vào Minh Hồ thị, Kiều Gia Đạt lại lái xe thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa mới tới trước một khu nhà lớn, đang là một tòa tứ hợp viện khá là cổ kính, tuy rằng cổ kính đơn sơ nhưng lại không hề cũ kĩ mà lại có một cỗ khí thế rất trang nghiêm.
Dạng kiến trúc như tứ hợp viện nay ở Minh Hồ thị không có nhiều, tứ hợp viện lớn như tòa này trong cả thành phố này càng là độc nhất vô nhị, mà chủ sở hữu của tòa tứ hợp viện này cũng là một gia tộc độc nhất vô nhị được xưng là tỉnh thành đệ nhất gia tộc, Kiều gia.
Mọi người đều biết Kiều gia đời sau càng cường thịnh hơn đời trước , đặc biệt là đến đời này, con cháu dòng chính của Đường Kim có những 7 nam một nữ, trừ Kiều An An hai năm trước bị đuổi ra khỏi Kiều gia ra, mỗi người còn lại đều có bản lĩnh riêng của mình, một vài người đã ngồi lên các vị trí rất cao.
Kiều Gia Đạt tuổi đời còn trẻ đã được ngồi lên chiếc ghế thị trưởng Ninh Sơn tự nhiên là một trong số đó.
-Tứ thiếu, người đã về rồi! – vừa mới đi vào cửa lớn đã có người ra nghênh đón, cung kính chào hỏi Kiều Gia Đạt.
-Lão gia tử thức dậy chưa? – Kiều Gia Đạt hỏi.
-Nửa tiếng trước đã dậy rồi, đang đợi tứ thiếu ngài đó! – người kia vội vàng đáp.
-Được, vậy ta đi vào gặp người đây. – Kiều Gia Đạt gật đầu, hướng thẳng vào trong bước đi nhanh hơn, người vừa đi ra nghênh đón Kiều Gia Đạt cùng với tùy tùng mà hắn mang theo cũng rất tự giác dừng bước lại.
Vài phút sau Kiều Gia Đạt đã tới hậu viện, vừa mới bước chân vào bên trong, cả căn biệt viện đã cho người ta cảm giác như từ trong mùa đông rét giá bước thẳng vào mùa xuân ấm áp, bởi vì đập vào mắt người tới tất cả đều là trăm hoa đang đua nở.
Bên trong biệt viện bây giờ đang có không ít người, có nam có nữ, tổng cộng phải đến mười người, có điều là mọi người đều đang vây quanh một lão nhân tóc bạc trắng, mà lão nhân này chính là người có bối phận cao nhất trong Kiều gia hiện nay, cũng chính là gia gia của Kiều Gia Đạt, Kiều Ứng Thiên, kiều lão gia tử.
Kiều lão gia tử rất thích hoa tươi, biệt viện này cũng là nơi ông hay tới mỗi ngày, cho dù là gió thổi mưa rơi hay là hè nóng đông lạnh, ngày nào ông cũng sẽ tới đây một thời gian, cho nên bất luận là mùa nào nơi này cũng luôn có hoa nở.
-Gia gia, ta về rồi! – Kiều Gia Đạt đi vào trong, đồng thời hướng những người khác gật đầu vài cái xem như là chào hỏi.
-Gia Đạt, ngươi về rồi đấy à, về rồi thì tốt, mọi việc đều thương lượng ổn thỏa rồi sao? – trên mặt Kiều Ứng Thiên nở ra một nụ cười, nhưng mà trong thanh âm rõ ràng có thể cảm nhận được khí lực không đủ, kì thực cái này cũng khó trách, dù sao thì vị Kiều lão gia tử này chỉ còn một năm nữa là sẽ tổ chức mừng đại thọ 80 rồi.
-Đường Kim đã đồng ý, bên phía An An khẳng định sẽ không có vấn đề gì. – Kiều Gia Đạt gật đầu:
-Ta đã ước hẹn tốt thời gian với Đường Kim, 29 tết âm lịch, trước tất niên một ngày, chúng ta sẽ tới Ninh Sơn đón An An về.
Khẽ ngừng một chút, Kiều Gia Đạt lại tiếp tục:
-Gia gia, ta đặc biệt trở về một chuyến chỉ là để mong người xác nhận lại một chút, lời lần trước ta nói không có vấn đề gì chứ? Đường Kim yêu cầu chúng ta dùng nghi thức cao nhất để đón tiếp Kiều An An, tất cả những thành viên quan trọng của Kiều gia đều phải tới, bây giờ những người khác đã đáp ứng hết chưa?
-Yên tâm, việc này ta làm chủ, bây giờ sẽ thông tri cho tất cả những người chưa về đây, bất kể là bọn chúng ở đâu, lập tức trở về hết cho ta! – ngữ khí của Kiều Ứng Thiên vô cùng cứng rắn, không cho phép thương lượng.
Khẽ dừng một chút, Kiều Ứng Thiên hướng về phía một nam tử cao lớn bên cạnh mình:
-Gia Thịnh, việc này ngươi đi làm, nếu như có người không chịu về, trói lại đưa về cho ta!
-Vâng, gia gia! – nam tử cao lớn này là người xếp thứ hai trong thế hệ này của Kiều gia, Kiều Gia Thịnh, hắn gật đầu một cái rồi lập tức quay đầu rời đi.
-Ta biết là trong các ngươi có người không phục, nghĩ rằng ta không cần phải gióng chống khua chiêng rước An An về, nhưng mà ta nói cho các ngươi biết, ta sở dĩ tên là Ứng Thiên, chính là bởi vì ta luôn ứng thuận theo thiên ý, đón An An về nhà cũng chính là thiên ý, thiên ý không thể làm trái! – Kiều Ứng Thiên chậm rãi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, ngữ khí càng tăng thêm vài phần:
-Hưng thịnh phát đạt, phú quý bình an, nếu như không có An An, làm sao có thể an được chứ? Thay ta chuyển lời tới tất cả mọi người, đừng có tìm lý do lý trấu gì, chỉ cần chưa chết thì tất cả đều phải cùng ta đi Ninh Sơn, lão đầu tử như ta còn có thể đi, các người có gì mà không thể chứ?
-Cha, người yên tâm, nếu lão nhân gia người đã lên tiếng chúng ta tất nhiên sẽ đều đi cả. – một trung niên nam tử tiếp lời.
-Hừ, đừng có nghĩ rằng lần này đi là vì ta, ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ta để các ngươi đón An An về cũng chỉ vì muốn bảo vệ các người được bình an mà thôi! – Kiều Ứng Thiên khẽ hừ một tiếng:
-Bây giờ các người đừng có nghĩ là mình ủy khuất, ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hiểu được việc ta làm là chính xác!
Mười mấy nam nữ bốn phía đều có chút không dám lên tiếng, dường như họ đều sợ lão gia tử tức giận.
-Gia gia, ta hiểu, mọi người cũng đều hiểu. – Kiều Gia Đạt lên tiếng làm dịu bầu không khí.
-Gia Đạt a, vẫn là ngươi hiểu chuyện, việc lần này ngươi làm rất tốt. – Kiều Ứng Thiên than nhẹ một tiếng:-Con bé An An đó, ta cũng nhớ nó, chỉ là mấy năm nay ta còn chưa quan tâm chưa đủ, bây giờ ta cũng chỉ còn nhớ bộ dáng đáng yêu lúc nhỏ của nó thôi, ta nghĩ trong lòng nó nhất định là đã từng trách khứ ta.
-Gia gia, An An nàng bây giờ đang sống rất vui vẻ, cho nên ta nghĩ nàng chắc sẽ không để bụng chuyện quá khứ đâu. – Kiều Gia Đạt nhẹ nhàng nói.
-Hy vọng là như thế. – Kiều Ứng Thiên lại than nhẹ một câu rồi khẽ vẫy tay:
-Các người mau đi chỗ khác đi, đều sắp sếp mọi chuyện thỏa đáng cho ta, việc này quyết không được có nửa điểm qua loa.
Mọi người nghe vậy liền lần lượt rời đi, chỉ có Kiều Gia Đạt lưu lại.
-Gia Đạt, nói chuyện với ta một chút đi. – Kiều Ứng Thiên giọng yếu ớt:
-Bọn chúng a, vẫn luôn không tin vào một vài thứ huyền diệu, nhưng mà đợi chúng đến tuổi như của ta cuối cùng cũng sẽ tin thôi, chỉ là đến lúc đó mới tin thì đã quá muộn rồi.

Theo màn đêm buông xuống, ngày lễ valentine cũng đi vào thời điểm cao trào nhất, lễ tình nhân còn được xưng là ngày lễ thuê phòng, đến buổi tối chính là lúc những đôi tình nhân này đi thuê phòng nhiều nhất, tối hôm nay khách sạn nào cũng chật cứng.
Huyện La Mật, Hàn Gia thôn, lúc này đã bị màn đêm mờ mờ bao phủ, chỉ có điều lúc này lại có một thiếu nữ dáng người vô cùng hấp dẫn đang xuyên qua màn đêm u tối, rất nhanh đã đi tới bên con đường bê tông thông thẳng tới huyện thành.
Lúc này huyện thành rất náo nhiệt, nhưng ở dưới quê thì lại khá là vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ là bên cạnh con đường bê tông vắng vẻ kia đang có một nam nhân đứng đó.
-Chàng tới rồi! – thiếu nữ rất nhanh đã nhào vào lòng nam nhân kia, nàng tỏ ra rất vui vẻ.
-Hàn Tuyết Nhu, hứng thú không tệ a, đang định đánh dã chiến với nam nhân của mình sao? – nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm khác đột nhiên truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận