Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1142: Hù doạ lão bà của ta cũng là có tội!

Theo thanh âm khàn khàn này nhìn lại, một lão nhân thân thể thon dài lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong biệt thự, hắn đang đứng cách hai người chừng mười thước, rõ ràng là rất gần nhưng Đường Kim không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, dường như căn bản nơi đó không có ai đứng vậy. Trong nháy mắt, Đường Kim nhanh chóng lui lại bên Hoắc Tâm Mai, tay như chớp giật chộp lấy cổ tay nàng.
Nguyên Anh kỳ cao thủ!
Đây là phán đoán trong nháy mắt của Đường Kim, tuy là hắn không sợ, nhưng cũng không thể dễ dàng đánh bại một cao thủ như thế này, vì vậy khi đối mặt, hắn chỉ có thể lợi dụng khả năng thuấn di cường đại kia để tiến hành né tránh, sau đó tìn kiếm thời cơ khác. Cho dù hắn có thể giữ vị thế bất bại trước mặt cao thủ Nguyên Anh kì, nhưng Hoắc Tâm Mai thì không được như vậy, đó là lý do vì sao hắn mới chộp lấy tay nàng, muốn mang nàng cùng thuấn di đi mất.
- Tam sư thúc?
Lúc này Hoắc Tâm Mai kinh hãi kêu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình cực kì sợ sệt, cũng có thể bởi vậy nên phản ứng của nàng có chút dại ra, cổ tay trắng mịn vững vàng bị Đường Kim niết trong tay.
Lúc sau, Hoắc Tâm Mai mới ý thức được Đường Kim đang nắm tay nàng, phản ứng đầu tiên định rút ra, nhưng trong nháy mắt nàng lại cải biến chủ ý, tuỳ ý Đường Kim nắm tay, lại hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến cho bản thân tỉnh táo lại.
Một chớp mắt kia đụng chạm lấy da thịt Hoắc Tâm Mai, tim Đường Kim không khống chế được đập nhanh, Hoắc Tâm Mai là người mà hắn vừa gặp đã thương, cho dù chỉ là một cái nắm tay, cũng khiến hắn tâm thần dao động. Thế nhưng, cũng chỉ là một cái chớp mắt, hắn liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, trước mắt cường địch, không có chỗ cho tư tình nhi nữ.
Sau khi tỉnh táo lại, Đường Kim đột nhiên cảm thấy một tia cảm giác không ổn, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác cực kì nóng hổi, hắn nắm tay Hoắc Tâm Mai, giống nắm một đoàn lửa vậy, nếu hắn không phải người tu tiên, e là không chịu được nhiệt độ này. Vô thức hắn truyền môt tia thiên đạo chân khí vào cơ thể nàng thăm dò một hai, nỗ lực muốn điều tra dị trạng cơ thể nàng.
Nhưng vào lúc này, một cỗ sát khí nhàn nhạt, lặng yên không tiếng động phiêu qua, Đường Kim trở nên cảnh giác, sau đó vô thức đem Hoắc Tâm Mai thuấn di hơn mười thước, mà cơ hồ là ngay lúc đó, hắn phát hiện lão già kia đã đứng tại vị trí của bọn họ vừa rồi.
- Tiểu tử phản ứng ngược lại là nhanh, trách không được dám nói khoác mà không biết ngượng!
Thanh âm khàn khàn lại vang lên, lão đầu âm trầm nhìn Đường Kim, cũng không lại động thủ, ra vẻ hắn chưa đáng lão ra tay.
- Buồn cười, chỉ là một tên Kim Đan sơ kì, cũng dám cuồng ngôn diệt Phượng Hoàng cung ta, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ!
Lão nhân vừa nói ra, trong lòng Hoắc Tâm Mai càng là trầm trọng, vừa rồi nàng còn muốn đem chuyện này giấu diếm, nhưng hiện tại xem ra, tất cả lời nói của nàng và Đường Kim, đểu bị lão già này nghe xong.
- Thân là người tu tiên, đến tưởng tượng một chút còn không dám, làm sao có thể coi là có tiền đồ?
Đường Kim cũng không hề kinh hoảng chút nào, hắn lắc đầu nhìn lão già kia, "Ngươi nhìn ngươi, quá không có sức tưởng tượng, cho nên mấy trăm tuổi rồi vẫn chỉ là Nguyên Anh, còn tu tiên cái rắm a!"
Hắn vừa nói chuyện vừa quan sát lão già này, thoạt nhìn vóc người lão không cao, có chút gầy, tướng mạo phổ thông, cũng không tính là xấu, khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt nhiều đến phát sợ, nhưng đầu tóc lại đen nhánh. Chẳng qua người tu tiên có thể chậm lại tuổi thọ, thường thường một người tu tiên đã qua tuổi hoa giáp, hoặc thậm trí trên trăm tuổi, nhìn qua chỉ có hai - ba mươi tuổi cũng không có gì là lạ. Nhưng lão đầu trước mắt này, thân là cao thủ Nguyên Anh kì, lại trông như đã qua bán trăm, xem ra tuổi thật phải hơn trăm tuổi, có khi hai trăm.
Cách ăn mặc của hắn cùng xã hội hiện đại không giống nhau, một thân trường bào màu tím, phía trên thêu một con phượng hoàng rất lớn, xem ra chính là tiêu chí của Phượng Hoàng cung rồi.
Điều khiến Đường Kim tương đối yên tâm là, lão đầu này tuy là Nguyên Anh, nhưng hơn phân nửa là chỉ có tu vi sơ kì, mặc dù Đường Kim không thể xác định chuẩn xác, nhưng rõ ràng tu vi của lão không cao bằng Hàn Băng, thậm chí Đường Kim còn cảm thấy, nếu hiện tại hắn đem Hàn Băng ra, dễ dàng có thể một chưởng chụp chết lão đầu này.
Chỉ là không biết hiện tại lão một mình hay có người giúp đỡ, nếu chỉ là một người, vậy tương đối dễ dàng, nếu còn mấy người Nguyên Anh nữa, vậy thì khó nhằn rồi.
- Tiểu tử, đợi lát nữa lão phu thu thập ngươi!
Lão nhân áo tím lạnh lùng nhìn Đường Kim một cái, sau đó chuyển mắt nhìn Hoắc Tâm Mai, trong mắt bắn ra quang mang kỳ dị, tựa hồ có chút mừng rỡ, lại có chút dục vọng kỳ dị:" Hoắc Tâm Mai, ngươi có biết tội của mình không?"
Thanh âm của lão trở nên băng lãnh dị thường, trên người còn phát ra cỗ khí thế cường đại, khiến không khí bốn phía có chút ngưng trệ, giờ khắc này Đường Kim cùng Hoắc Tâm Mai đều cảm thấy áp lực trên thân.
- Tam sư thúc, đệ tử vô tội.
Nàng bình tĩnh đáp.
- Vô tội?
Lão nhân áo tím hừ lạnh, "Hoắc Tâm Mai, ngươi cấu kết người ngoài mưu hại thiếu cung chủ, còn đem thi thể hắn đốt thành tro, càng không thể tha thứ chính là ngươi đang nhiên mưu hợp với ngoại nhân muốn diệt cả Phượng Hoàng cung ta, tàn sát đồng môn để báo đáp ân tình còn có thể hiểu, nhưng phản bội sư môn, là tội tuyệt đối không thể tha thứ. Hiện tại, ngươi biết tội chưa?"
- Lão già chết tiệt, hù doạ lão bà của ta cũng là có tội đấy!
Đường Kim rất bất mãn nói một câu.
Đáng tiếc lão nhân kia không thèm để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Hoắc Tâm Mai, tiếp tục chậm rãi nói:" Hoắc Tâm Mai, ta hỏi lại một lần, ngươi biết tội chưa?"
Hoắc Tâm Mai đột nhiên nở nụ cười, cười đến cực kì sáng lạn xinh đẹp, hai cái răng mèo cũng hiển lộ ra.
- Tam sư thúc, người hại chết sư huynh, phản bội sư môn không phải người khác, mà người đó, kỳ thật là ngươi đúng không?
Nàng rốt cục mở miệng, không chút hoang mang hỏi.
- Hoắc Tâm Mai, ngươi đang nói bậy!
Hắn trầm muộn hừ một tiếng.
- Tam sư thúc, ta vốn tưởng rằng sư huynh một mình tới đây, nhưng mà, sư huynh dù sao cũng là thiếu cung chủ, dù cho người tiên giới không ai để mắt đến tiên môn cùng thế giới phàm tục này, nhưng cung chủ vẫn là không yên tâm về sư huynh, cho nên, cung chủ phái ngươi cùng hắn tới đây.
Hoắc Tâm Mai chậm rãi nói,
"Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hai trăm năm gần đây cũng chỉ tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, mà tư chất của ngươi là kém nhất trong số cao thủ Nguyên Anh kì chúng ta, ngươi ở lại trong môn phái tu luyện cũng chẳng còn ích gì, vì vậy cho ngươi đi theo bảo vệ sư huynh là hợp lý nhất."
- Nếu là vậy, thì tính sao?
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử tư chất tốt nhất hiện nay, là có thể ăn nói lung tung! Cho dù tư chất cao tới đâu, hiện tại ngươi cũng chỉ là Kim Đan kì, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận