Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 639: Có khó khăn thì phải tìm cảnh sát

- Ngươi chính là lão đại của đám tàn phế này? – Đường Kim nhìn nam nhân kia một cái rồi lười biếng hỏi.
-Ta tên là Lạc Bắc, Lạc Bắc trong thành phố Lạc Bắc, thành phố này lấy tên ta để đặ tên đấy. – tên tự xưng là Lạc Bắc kia khá là kiêu ngạo:
-Tiểu tử, ngươi dám chống lại ta coi như ngươi đã chống lại cả thành phố này rồi, mau báo tên ra xem ta có lí do gì để giữ lại cho ngươi một cánh tay không nào!
-Ờ, nếu ngươi tên là Lạc Bắc thì chắc ngươi là lão đại của công ty này rồi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nhưng mà chỉ bằng ngươi còn chưa đủ tư cách để biết tên ta, còn nữa, cho dù ngươi có lí do gì thì ta cũng sẽ không giữ lại cho ngươi một cánh tay đâu.
Nói đến đây Đường Kim lùi hai bước rồi nói với hai ngươi Châu Phi và Lưu Đan:
-Đám người này giao cho các ngươi, trừ tên gia hỏa tên Lạc Bắc này ra, tất cả người khác đều làm thịt hết!
-Không vấn đề! – Châu Phi và Lưu Đan đồng thanh hô lên một câu sau đó lập tức xông lên.
-Phế bọn chúng cho ta! – Lạc Bắc cũng hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho đàn em xông lên.
Vài ngươi xông về phía Châu Phi và Lưu Đan nhưng rất nhanh đã bị hai người đánh gục, lập tức lại có càng nhiều người xông lên nhưng cũng chỉ được một lúc rồi cũng nằm đo đất cả đám, Châu Phi và Lưu Đan càng đánh càng hăng, mỗi lần ra tay đều vô cùng hung hiểm, cơ bản là tất cả đối thủ của hai người đều trụ không nổi hai ba chiêu đã bị đánh gãy chân gãy tay, nhìn thì thấy đối phương đông người hơn rất nhiều nhưng trận chiến này lại kết thúc rất nhanh.
Chưa tới 10 phút đồng hồ thì bốn năm chục tên lưu manh đều đã nằm bất động trên mặt đất, bây giờ đang đứng trên sân cũng chỉ còn tên Lạc Bắc kia và tám đại hán bưu hãn mặc đồ tây đang đứng vây quanh hắn thôi, ngoài ra thì còn mấy tên lái xe đang ngồi im trên xe nữa.
-Tám người các ngươi lên cho ta! – Lạc Bắc sắc mặt băng lãnh, quát lên một tiếng ra lệnh cho tám đại hán kia.
Tám tên đại hán không nói hai lời mà trực tiếp xông thẳng lên, chỉ bằng khí thế của bọn chúng đã hoàn toàn vượt xa đám lưu manh lúc trước.
Đường Kim không nhịn được khẽ chau mày, tám người này vừa ra tay là hắn đã lập tức nhận ra chúng đều có lai lịch cổ võ giả, tuy rằng năng lực cá nhân của chúng không bằng Châu Phi và Lưu Đan nhưng nếu tám đánh hai thì khoảng cách đó không còn rõ ràng nữa.
Cục diện lập tức trở thành hai bên giằng co, Châu Phi và Lưu Đan tuy rằng miễn cưỡng chiếm được thế thượng phong nhưng nhất thời cũng không có cách nào thu thập tám đại hán này ngay được, sau khi khí thế như trẻ che của hai người bị ngăn lại thì thể lực của hai người lập tức có dấu hiệu sụt giảm, dù sau thì hôm nay hai người cũng đã đánh gục cả bảy tám chục người, thể lực tiêu hao cũng tương đối nhiều rồi.
Như thế nên Châu Phi và Lưu Đan dần dần rơi xuống hạ phong, thấy vậy Lạc Bắc không nhịn được cười lạnh, hắn nhìn Đường Kim, ngữ khí vô cùng đắc ý:
-Tiểu tử, biết cái gì là song quyền nan địch tứ thủ chưa? ( hai tay khó đánh lại bốn tay). Không cần biết các người từ đâu tới nhưng đất này là địa bàn của ta, nếu tiểu tử ngươi chịu quỳ xuống dập đầu vài cái, nói không chừng ta sẽ…ặc!
Lạc Bắc còn chưa nói hết câu thì trên mặt đã truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, hắn hét thảm lên một tiếng, thì ra là Đường Kim đã cảm thấy h ết kiên nhẫn mà trực tiếp chốt ngay một quyền vào mõm hắn.
-Thực ra ta không hề thích bạo lực chút nào, nhưng tại sao các ngươi cứ ép ta phải dùng bạo lực chứ? – Đường Kim thanh nhẹ một câu rồi búng tay vài cái, vài đạo chỉ phong bay ra, lập tức tám tên đại hán đang vây công Châu Phi và Lưu Đan hét thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất, nghe câu nói này của Đường Kim thì tám đạn hán kia thiếu chút nữa thì tức chết, trong lòng thầm mắng tên vương bát đản kia ra tay phế đi nhiều người như vậy mà mồm còn dám nói là không thích bạo lực?
-Phế bọn chúng đi. – thanh âm lười biếng của Đường Kim vang lên, vừa rồi Châu Phi và Lưu Đan bị áp chế đến mức khó chịu, nghe được hiệu lệnh của Đường Kim như thế tất nhiên là hai người không hề do dự mà lập tức hành động rồi, chỉ nghe thấy một loạt tiếng xương vỡ rặc rặc rặc vang lên theo nhịp, tám đại hán kia lần lượt hét lên thảm thiết sau đó lại lần lượt ngất đi.
-Đồ ngu, ngươi còn nghĩ là song quyền nan địch tứ thủ không? – Đường Kim nhìn Lạc Bắc đầy khinh bỉ, sau đó lập tức tốt bụng nhắc nhở hắn một câu:
-Ta nói ngươi bây giờ có phải là nên gọi điện xin cứu viện hay không? Nếu ngươi còn không mau tìm người giúp đỡ thì ta sẽ lập tức phế ngươi đấy.
-Tiểu tử, ngươi đừng có vui mừng quá sớm! – trên mặt Lạc Bắc lộ ra biểu tình đầy dữ tợn, hắn vừa dứt lời thì tên lái xe bên cạnh hắn nãy giờ vẫn đứng im đột nhiên rút ra một khẩu súng rồi ngắm thẳng vào Đường Kim.
-Hahaha.. – Lạc Bắc đắc ý cười lớn:
-Tiểu tử, ngươi dám đấu với ta à, ngươi còn non và xanh lắm, biết tí võ mà cũng dám to còi à? Biết võ có đánh lại được súng không…wa..hahahaha.
-Bằng bằng!
Tiếng súng đột nhiên vang lên, tiếng cười điên cuồng của Lạc Bắc bỗng tắt ngấm bởi vì hắn nhìn thấy trước ngực tên lái xe của mình đang phun ra đầy máu, sau đó hắn nhìn thấy trên tay cô gái bên phía Đường Kim đang cầm một khẩu súng, mà nòng súng thì đang chĩa vào hắn.
-Không biết sống chết, dám chơi súng với lão nương hả? – Lưu Đan cười lạnh một tiếng, sau đó quay sang hỏi Đường Kim:
-Có cần làm thịt nốt tên vương bát đản này không?
Đường Kim không có trả lời Lưu Đan mà nhìn Lạc Bắc nói:
-Ai da, bây giờ ngươi có phải là đang cảm thấy mình đã cùng đường mạt lộ rồi không? Thực ra ngươi vẫn chưa có thê thảm tới mức đó, ngươi vẫn còn lựa chọn đấy, người ta vẫn hay nói có khó khăn gì thì nên tìm cảnh sát, bây giờ ngươi đang gặp khó khăn như vậy, có phải là nên tìm cảnh sát giúp đỡ không?
-Ngươi, ngươi để ta báo cảnh sát? – trong mắt Lạc Bắc bắt đầu nổi lên một tia sợ hãi, mãi đến khi Lưu Đan tùy tiện rút súng bắn chết lái xe của hắn thfi hắn mới biết lần này gặp phải đối thủ càng ngoan độc hơn mình rồi.
-Không sai, cá người bị ta đánh cho thê thảm như thế, lẽ nào không muốn kể khổ với cảnh sát một chút sao? – Đường Kim giả vờ nghiêm túc nói.
-Ngươi, ngươi đến cùng là muốn giở trò gì? – Lạc Bắc có chút kinh nghi bất định, hắn nghĩ nát óc cũng không ra lí do tại sao người này lại muốn hắn báo cảnh sát? Lẽ nào tên tiểu tử này không biết trong cục cảnh sát cũng có người của hắn sao? chỉ cần một cuộc điện thoại của hắn thì sẽ có rất nhiều người đem súng tới làm thịt sạch sẽ đám tiểu tử này!
-Cho hắn một viên đạn vào đùi đi. – Đường Kim nhìn Lưu Đan nhàn nhạt nói.
-Bằng!
Tiếng súng vang lên, trên đùi Lạc Bắc lập tức xuất hiện một lỗ máu, hắn lập tức kêu lên thảm thiết, phong độ của một đại ca xã hội đen đều đã biến mất sạch sẽ.
-Bây giờ ngươi có muốn tìm chú cảnh sát nào giúp ngươi không? – Đường Kim nhìn Lạc Bắc, chậm rãi nói.
Lạc Bắc đã sớm lấy ra điện thoại trên người và trực tiếp gọi cho một người, điện thoại vừa thông thì hắn lập tức rên rỉ nói:
-Đông ca, cứu ta với, chỗ này có vài tên điên, bọn chúng có súng, mau cho người tới…tới nhiều người một chút…phải…phải…chính là ở công ty của ta…mau tới a!
Trong tiếng kêu thảm thiết, Lạc Bắc cũng lập tức tấn cấp thành một người tàn phế, chỉ tiếc là hắn còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác ấy vì lúc này hắn đã ngất đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận