Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm

Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm - Chương 30: Chuyển biến (length: 9863)

"Một khối linh thạch?"
Nghe Lâm Tử Du báo giá, Tiếu Trường Thanh đều hoài nghi mình nghe nhầm.
Cái người phụ nữ keo kiệt đến cực hạn này, khi nào lại hào phóng như vậy, chủ động giảm giá?
Ở giữa thế mà kém ba khối hạ phẩm linh thạch!
Lúc trước hắn nợ nàng hai khối linh thạch, đã bị nàng dòm ngó đến không ngừng, sợ hắn không trả nổi.
Đổi tính rồi à?
Lâm Tử Du chịu đựng đau lòng, miễn cưỡng cười vui nói: "Dù sao thì cũng là hàng xóm nhiều năm, lần này ta liền thu ngươi giá gốc. Bất quá nếu là lần sau, ta có thể không rộng rãi như vậy nữa đâu."
Tiếu Trường Thanh khẽ nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng từ trong túi lấy ra bốn khối linh thạch, giao cho em gái đang lo lắng là Lâm Tử Hi, nói: "Cũng không cần phải như vậy, các ngươi bày quầy bán hàng, sao có thể không kiếm chút chứ. Đã nói bốn khối linh thạch thì là bốn khối, cái bồ đoàn ngọc thạch này, ta thật thích. Ta thấy bốn khối linh thạch xài đáng giá."
Trao tiền, giao hàng.
Tiếu Trường Thanh không dừng lại thêm, phất phất tay liền cáo từ.
Hắn không thể chờ đợi thêm một khắc, phải nhanh thăm dò hiệu quả của trang bị mới chuẩn bị.
Về việc vì sao Lâm Tử Du chủ động giảm giá, hắn vẫn kiên trì giá gốc, nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn cảm thấy người phụ nữ này không phải là người hết thời, hắn mượn nàng hai khối hạ phẩm linh thạch, cũng phải tính toán rõ ràng tiền lãi, hôm nay nếu nhận ân tình của nàng, tương lai không chừng sẽ có phiền toái gì.
Ba khối hạ phẩm linh thạch, hiện tại hắn cũng không phải không trả nổi.
Vẫn là không ai nợ ai, đừng có quan hệ gì tốt.
...
...
Lâm Tử Du cũng không ngờ tới, lần đầu tiên trong đời chủ động giảm tiền, hơn nữa còn nhường đến ba khối hạ phẩm linh thạch, không ngờ đối phương vậy mà cự tuyệt hảo ý của nàng.
Cảm giác "Mất mà được lại" ba khối linh thạch trong nội tâm nàng cũng không còn thấy xót của nữa.
Bất quá.
Có phải vì đêm hôm đó, mình không hiểu sao trước sau mâu thuẫn, chỉ vào người ta mà mắng một trận, khiến hắn rất ghét mình?
Hay là, sau khi trở thành phù sư của Linh Phù Các, thu nhập tăng lên nhiều, tầm mắt và quan niệm đều thay đổi, không còn coi ba khối hạ phẩm linh thạch ra gì?
Mặc kệ là loại nào, Lâm Tử Du nghĩ đến đều có chút ảm đạm.
"Làm ta sợ muốn chết! Tỷ ngươi làm gì vậy! Ta đã nói đến bốn khối hạ phẩm linh thạch, mà tỷ còn chủ động giảm giá!"
"Nếu không phải vừa rồi vị đạo hữu kia đầu óc có vấn đề... Không đúng, là quá hào phóng, ta nhất định không để yên cho tỷ!"
"Ta đến phường Nam Sơn bày quầy đã lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp tu sĩ ra tay hào phóng như vậy!"
Hai mắt Lâm Tử Hi sáng lên nhìn bốn khối linh thạch dính bụi bẩn trong tay, giống như nâng trong tay món trân bảo lộng lẫy nhất trên đời, đẹp đến không tả xiết.
Cô ta ngắm nghía hồi lâu, mới vui mừng thu vào trong túi, cất giữ cẩn thận.
Nếu mỗi ngày...
Không, nếu mỗi tháng có thể có một con dê béo như vậy, thu nhập của cô ta sẽ tăng gấp bội rồi!
Sau đó nhìn chị gái Lâm Tử Du bên cạnh như đang suy tư, có chút thất thần nhìn về hướng Tiếu Trường Thanh rời đi, cô ta đảo mắt một vòng, nghi ngờ hỏi: "Tỷ, hôm nay tỷ sao không bình thường vậy? Hình như kiếm được linh thạch mà cũng không vui lắm?"
Lâm Tử Du hoàn hồn, lắc đầu nói: "Vui thì vẫn vui. Thế nhưng người đó là bạn của tỷ, vốn dĩ tỷ không muốn kiếm linh thạch của hắn."
"Bạn gì mà, quan hệ tốt đến mức không muốn kiếm linh thạch hả?" Lâm Tử Hi tỏ vẻ khó hiểu, dù sao theo cô ta thấy, không có bạn bè nào có thể khiến cô ta từ bỏ linh thạch được. Suy nghĩ thoáng qua, ánh mắt cô ta lại nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Tử Du, hỏi: "Tỷ, thành thật khai báo, rốt cuộc tỷ và vị đạo hữu kia có quan hệ như thế nào?"
Lâm Tử Du không giấu giếm, nói: "Trước đây khi tỷ còn ở khu nhà lều, hắn ở sát vách tỷ, chúng ta là hàng xóm nhiều năm."
"Không phải vậy..." Lâm Tử Hi lắc đầu, nói: "Nếu chỉ là hàng xóm bình thường, sao tỷ có thể không nỡ lấy ba khối linh thạch của người ta?"
Lập tức, giống như là đã suy nghĩ thông suốt, hai mắt Lâm Tử Hi sáng ngời có thần, toàn thân tỏa ra khí tức bát quái, dò hỏi: "Tỷ, khai báo thành thật đi, có phải một năm trước tỷ mang tin về nhà, nói rằng tỷ có thể đã tìm được đạo lữ đi chung đường hay không, có phải người này không?"
Lâm Tử Du nhíu mày, tức giận nói: "Muội nghĩ đi đâu vậy! Làm sao có thể!"
Lâm Tử Hi không quan tâm, phối hợp nói: "Tỷ à, đừng giấu giếm nữa. Muội thấy người này vừa nãy cũng rất tốt đó chứ. Mặc dù đầu óc có hơi không rõ ràng, giống như người thích khoe mẽ, tiêu bốn khối linh thạch mua một cái bồ đoàn làm từ hàn băng bạch ngọc... Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ hắn có tiền! Muội nhìn khí tức của hắn cũng không yếu, chắc chắn là mạnh hơn muội nhiều, ít nhất cũng phải là Luyện Khí trung kỳ chứ? Tướng mạo cũng tốt nữa, thật là một đối tượng đạo lữ tốt. Nếu tỷ còn có ý với hắn, muội thấy có thể chủ động ra tay, chắc chắn sẽ bắt được! Như vậy thì cả nhà ba người ta cũng coi như đứng vững ở phường Nam Sơn."
Lâm Tử Du biết tính cách của cô em gái mình, nhí nha nhí nhảnh, giỏi tưởng tượng.
Nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng cho cô ta, cô ta đoán chừng chắc chắn sẽ không bỏ qua, có khi còn về nhà nói với mẫu thân.
Thế là cô lược thuật tình huống của Tiếu Trường Thanh.
Từ một tán tu nghèo túng ban đầu, về sau phát hiện ra thiên phú phù đạo, trở thành phù sư cơ sở của Linh Phù Các, cuối cùng một năm trước chuyển đi, hai người không còn liên lạc gì nữa.
Hôm nay là lần đầu gặp lại.
"Vậy hai người chưa từng là đạo lữ à?" Lâm Tử Hi nghe xong, vẫn có chút không tin.
"Muội muốn tỷ thề sao?" Lâm Tử Du lườm em gái một cái.
"Thôi được rồi." Lâm Tử Hi phất phất tay, bình luận: "Thật ra thì muội cảm thấy Tiếu Trường Thanh kia cũng không tệ. Phù sư của Linh Phù Các, dù vẫn là phù sư cơ sở, cũng được xem là rất tốt rồi. Ở phường Nam Sơn, chỉ cần không trêu chọc mấy đại gia tộc Trúc Cơ bình thường thì sẽ không ai dám khi dễ. Nếu tương lai kỹ năng phù đạo của hắn tăng lên, có thể trở thành phù sư nhất giai, vậy thì còn như cá gặp nước, đều có cơ hội rời khỏi phường Nam Sơn, đến tiên thành lớn hơn mở rộng tầm mắt! Tỷ à, tỷ nghiêm túc cân nhắc đi, muội thấy hắn có thể làm tỷ phu của muội đấy."
"Đừng có nói linh tinh. Tỷ và Tiếu Trường Thanh trước kia không có quan hệ gì, sau này cũng không có khả năng có quan hệ gì, hiểu chưa?" Lâm Tử Du răn dạy.
Lâm Tử Hi cười hì hì, hỏi: "Vậy muội thấy Tiếu Trường Thanh rất được đấy, nếu sau này hắn trở thành em rể tỷ, tỷ thấy thế nào? Tỷ giúp muội làm mối đi, làm người trung gian."
"Muốn ăn đòn phải không?"
"Đừng đừng đừng... Muội nói đùa thôi mà... Thật là, tỷ không có hứng thú, cũng không cho muội ra tay, đúng là chẳng nói lý gì cả..."
Hai chị em trêu ghẹo nhau một hồi mới dừng lại.
Lâm Tử Du lặng lẽ thở dài.
Muốn dựa vào đàn ông để leo lên, nói thì dễ?
Lúc trước cô cũng giống em gái mình, cảm thấy có thể dựa vào điều kiện bản thân, tìm một đạo lữ có tiềm lực, có thân thế tốt, để cải thiện hoàn cảnh khó khăn của mình.
Bây giờ nghĩ lại thì mới phát hiện lúc trước mình thật là quá ngây thơ.
Ở cái giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé, mọi thứ đều coi trọng trao đổi lợi ích, tuyệt đại bộ phận các đạo lữ, đều được xây dựng dựa trên tình huống hai bên cân bằng điều kiện.
Tu vi thấp, thân phận thấp hèn, có thể làm thiếp, người khác sẽ xem đó là đặc ân ban cho!
Kết thành đạo lữ căn bản chính là vọng tưởng.
Tựa như Hỗ Uyên lúc trước, cô tìm nhiều năm trời, mới tìm được một đối tượng phù hợp với mọi phương diện nhất.
Thời gian đầu mọi thứ cũng rất thuận lợi, Hỗ Uyên tuy ngạo khí, nhưng cũng chưa trải qua gian khổ, hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đã tốt đẹp, cho nên tương đối mà nói cũng đơn thuần.
Nhưng ngay sau khi cô làm cho Hỗ Uyên vừa lòng, Hỗ Uyên muốn cùng cô kết thành đạo lữ thì cha mẹ Hỗ Uyên lập tức xuất hiện, cho cô biết rõ thế nào là si tâm vọng tưởng.
Hôm đó trên yến tiệc, cha mẹ Hỗ Uyên đã trần trụi vạch trần mục đích của cô, giẫm nát tôn nghiêm của cô dưới chân.
Hỗ Uyên ban đầu còn muốn che chở cho cô, giúp cô nói tốt, nhưng rất nhanh đã bị cha mẹ ép phải im lặng.
Cuối cùng, cô chạy trối chết, lúc Hỗ Uyên đuổi theo, cô còn muốn giãy dụa lần cuối, ép Hỗ Uyên phải lựa chọn...
Kết quả, sau một hồi níu kéo, Hỗ Uyên không những không chọn đứng về phía cô, ngược lại mất kiên nhẫn, bắt đầu trở nên nóng nảy, giống như dã thú tháo bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật, bắt đầu nhục mạ cô, thậm chí còn muốn lăng nhục cô...
Cũng may cô chạy thoát rồi.
Cho nên đêm đó Lâm Tử Du giận quá thành thẹn, không phải là do Tiếu Trường Thanh nói những lời không nên nói, mà là lúc đó cô quá mẫn cảm.
Hiện tại Lâm Tử Du, tâm tính đã hoàn toàn thay đổi, từ bỏ dự định tìm "con rể vàng".
Ở cái giới tu tiên kẻ mạnh sống sót kẻ yếu bị đào thải này, tất cả đều coi trọng việc trao đổi lợi ích, thứ có thể dựa vào chỉ có chính mình.
Lời em gái Lâm Tử Hi nói về Tiếu Trường Thanh, nếu là vào cái đêm đó một năm trước, cô nắm lấy cơ hội, có lẽ còn có thể.
Nhưng cho đến ngày nay, Tiếu Trường Thanh rõ ràng đã không còn ở cùng đẳng cấp với cô, đối phương tình nguyện trả thêm ba khối linh thạch cũng không muốn chịu ơn cô, Lâm Tử Du biết, bây giờ cô mà chủ động đi vào, phần nhiều cũng chỉ là tự rước nhục mà thôi.
Đạo lý là như thế.
Cô cũng không muốn em gái cô đụng vào, tự làm nhục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận