Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm

Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm - Chương 19: Bắt chẹt (length: 8233)

Mục Xuân Phong liếc mắt một cái đã nhận ra Tiếu Trường Thanh.
Nàng trước khi đến thuê động phủ đã có được hình dáng diện mạo của Tiếu Trường Thanh.
Đáng lẽ với thân phận của nàng thì không cần đích thân ra tiếp đón Tiếu Trường Thanh, sai một thủ hạ là được rồi.
Đường đường đại tiểu thư Mục gia, thiên phú bất phàm, phụ thân lại là tu sĩ Trúc Cơ duy nhất của Mục gia hiện tại, được coi trọng cùng yêu thích, được Mục gia xem như người nối nghiệp tương lai, người kế tục Trúc Cơ để bồi dưỡng.
Ở Nam Sơn phường, địa vị của Mục Xuân Phong rất cao, không ít thanh niên tài tuấn luyện khí hậu kỳ của mấy đại gia tộc Trúc Cơ đều nảy sinh ái mộ với nàng, muốn kết thân với Mục gia.
Giống như thiên tài phú nhị đại Hỗ Uyên trong mắt Lâm Tử Du, ngay cả xếp hàng người theo đuổi của Mục Xuân Phong còn không đủ tư cách!
Cho nên, với tu vi luyện khí tầng ba hiện tại của Tiếu Trường Thanh, còn không phải là phù sư cấp bậc, thì hoàn toàn không có tư cách để Mục Xuân Phong đích thân mời chào.
Bất quá, Mục Xuân Phong vẫn là đích thân đến.
Muốn lôi kéo người, thành ý tự nhiên là càng thật càng tốt.
"Gia tộc Trúc Cơ, Mục gia, biết rõ chứ? Vị này là đại tiểu thư của Mục gia!"
Lão tu sĩ thấy thế vội vàng giới thiệu thân phận của Mục Xuân Phong.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiếu Trường Thanh, tràn đầy khó hiểu cùng hiếu kỳ, rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch thế nào, mà đại tiểu thư Mục gia hôm nay lại hạ mình đến động phủ thuê chỗ để chờ hắn?
Một tên tiểu gia hỏa luyện khí sơ kỳ, cho dù cùng là người của gia tộc Trúc Cơ thì cũng không hưởng thụ đãi ngộ này được chứ?
Hơn nữa.
Với con mắt của hắn mà xem, Tiếu Trường Thanh không giống như tu sĩ có bối cảnh gì.
Chuẩn bị thuê động phủ cấp Đinh, có lẽ ở trong tán tu từ nơi khác đến xem như lẫn vào được, nhưng ở trong tu sĩ bản địa thì lại coi như là quá kém.
Có đức hạnh gì mà được đại tiểu thư Mục gia ưu ái đối đãi chứ.
"Đại tiểu thư Mục gia?"
Vẻ mặt của Tiếu Trường Thanh khẽ rung động.
Mấy đại gia tộc Trúc Cơ của Nam Sơn phường, hắn lăn lộn mấy chục năm qua nên thuộc nằm lòng.
Liên quan đến đại tiểu thư Mục gia, hắn cũng đã từng nghe qua, đây không phải là hạng tôm tép như Hồ Hữu Toàn, Hỗ Uyên, mà là người thực sự đứng trên tầng lớp thượng lưu của Nam Sơn phường.
Tiếu Trường Thanh tuy có bàn tay vàng bên cạnh, có rất nhiều lòng tin vào tương lai của mình.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một phù sư chưa nhập cấp.
Ngay cả khi chưởng quỹ Hồng cho hắn lệnh bài của Linh Phù Các, đều cố ý nói, tại Nam Sơn phường, tu sĩ bình thường dưới cảnh giới Trúc Cơ, đều nể mặt Linh Phù Các đôi phần.
Ý nói, nếu như trêu chọc phải mấy đại gia tộc Trúc Cơ thì bọn hắn có giết thành viên chính thức của Linh Phù Các bình thường cũng không có phiền toái gì.
"Gặp qua đại tiểu thư Mục gia."
Tiếu Trường Thanh chắp tay, lễ nghi vô cùng chu đáo.
Vị đại tiểu thư của gia tộc Trúc Cơ này tìm mình có ý gì?
Trước đây chưa từng gặp mặt.
"Tiếu đạo hữu không cần phải khách khí."
Trong ánh mắt Mục Xuân Phong lộ ra vẻ hài lòng, đối với lão tu sĩ rất vừa lòng, đối với Tiếu Trường Thanh cũng rất vừa lòng.
Lão tu sĩ giúp nàng nói ra thân phận, không cần phải tự mình giới thiệu.
Thành ý của nàng đã đủ, là thực tâm muốn lôi kéo Tiếu Trường Thanh.
Nhưng dù sao thân phận của hai người có sự chênh lệch quá lớn, để cho Tiếu Trường Thanh có vài phần kính sợ cũng là chuyện tốt.
Nếu nàng thật sự quá hạ mình, có thể khiến đối phương cảm thấy nàng 'rẻ tiền'.
Tiếu Trường Thanh xem ra cũng rất hiểu chuyện, không giống như Lục phù sư cao ngạo cố chấp như vậy, xem ra nên dễ lôi kéo hơn, dễ bắt chẹt hơn.
"Tiếu đạo hữu, nếu như không phiền, chúng ta có thể trò chuyện một lát được không? Liên quan đến các loại thông tin động phủ, ta đã chuẩn bị từ sớm, sau khi nói chuyện xong ta sẽ cho người dẫn ngươi đi xem động phủ."
Mục Xuân Phong nhìn như đang hỏi ý Tiếu Trường Thanh, nhưng kỳ thật trong giọng nói không hề cho Tiếu Trường Thanh cơ hội cự tuyệt.
Hay nói cách khác, nàng không nghĩ rằng Tiếu Trường Thanh sẽ cự tuyệt nàng.
"Trước đây thật sự chưa từng gặp, hẳn là không phải tới tìm ta gây phiền phức chứ. . ."
Thực tế, Tiếu Trường Thanh cũng thật sự không dám cự tuyệt, chỉ là đang suy đoán ý đồ của đối phương mà thôi.
. . .
. . .
Linh quả, điểm tâm, linh trà. . .
Nhìn vật phẩm trước mắt, tất cả đều dùng để chiêu đãi mình, tâm trạng thấp thỏm của Tiếu Trường Thanh cuối cùng cũng đặt xuống.
Xem ra thực sự không phải đến gây chuyện.
"Vừa nãy nghe Tiếu đạo hữu nói, muốn thuê một gian động phủ cấp Đinh. Thực ra không cần phiền phức như vậy, Mục gia ta có một gian động phủ cấp Bính bỏ trống, có thể cho Tiếu đạo hữu ở miễn phí, muốn ở bao lâu cũng được. . ."
Mục Xuân Phong cũng rất trực tiếp, vừa mở đầu liền bày tỏ thiện ý của mình.
Lại thêm khuôn mặt của nàng hơi nhỏ, lúc không bày ra dáng vẻ thì trông có vài phần nhí nhảnh, rất dễ rút ngắn khoảng cách, sẽ không có vẻ cao cao tại thượng.
"Cái này. . . Sao ta dám nhận?"
Tiếu Trường Thanh tỏ vẻ hơi kinh sợ, nhưng nội tâm thì đã đại khái đoán được ý đồ của đối phương.
Xem ra.
Không chỉ có chưởng quỹ Hồng và Lục phù sư chú ý đến hắn, mà ở bên ngoài Linh Phù Các, cũng có người cảm thấy tiềm lực của hắn không tệ sao?
"Với thiên phú phù kỹ của Tiếu đạo hữu, tương lai chưa chắc không trở thành Lục phù sư thứ hai, chuyện này có gì mà không dám nhận."
Mục Xuân Phong lại không quanh co, che giấu ý đồ của mình, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Tiếu Trường Thanh, nghiêm túc nói: "Thực không dám giấu diếm, ta và Mục gia đều rất xem trọng tiềm lực của Tiếu đạo hữu trên con đường phù lục, cho nên muốn kết giao với Tiếu đạo hữu. Chỉ là quyền cư ngụ một động phủ cấp Bính thôi, chẳng qua là lễ gặp mặt mà thôi."
"Tiếu đạo hữu cũng không cần bất cứ băn khoăn và gánh nặng nào, nhận động phủ này, ta sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng sẽ không để Tiếu đạo hữu làm ra bất cứ hứa hẹn gì. Đơn giản là muốn kết giao hữu nghị với Tiếu đạo hữu."
Tiếu Trường Thanh hơi ngây người.
Hắn đoán đúng ý đồ của đối phương, lại không ngờ rằng đối phương lại coi trọng hắn đến thế.
Động phủ cấp Bính, cho dù là kém nhất thì một tháng tiền thuê cũng phải 20 khối hạ phẩm linh thạch, tốt hơn một chút thì sẽ còn đắt hơn.
Một tháng tiền thuê không phải là con số nhỏ.
Vị đại tiểu thư Mục gia này, lại chỉ coi như lễ gặp mặt đưa cho hắn, đồng thời không đưa ra bất cứ yêu cầu nào.
Gia tộc Trúc Cơ dù có tiền tài vô kể, đây cũng quá phóng khoáng rồi?
Vô công bất thụ lộc, Tiếu Trường Thanh thực tế không phải quá muốn nhận phần quà này.
Với tu vi hiện tại của hắn, động phủ cấp Đinh hoàn toàn đủ tu luyện, hắn cũng gánh nổi.
Chờ tu vi tăng lên, luyện khí trung hậu kỳ không đủ dùng thì lại đổi động phủ cũng được.
Nhưng đối phương hạ thấp tư thái như vậy, cũng không có yêu cầu gì mang tính cưỡng chế, chỉ là muốn kết giao một phần hữu nghị.
Nếu như mình cự tuyệt, chẳng phải là quá không nể mặt mũi hay sao?
Mục Xuân Phong cũng không thúc giục, chỉ yên lặng uống trà, cho Tiếu Trường Thanh thời gian cân nhắc.
Cân nhắc một lúc, Tiếu Trường Thanh cuối cùng nói: "Nhận được ưu ái. Vốn là vô công bất thụ lộc, có thể đại tiểu thư Mục gia đã coi trọng tại hạ như vậy, nếu như không tiếp thụ thì ngược lại tỏ vẻ ta quá mức giả thanh cao. Chỉ là, thiên phú phù đạo của tại hạ, có thể không hề lợi hại như đại tiểu thư Mục gia tưởng tượng, càng không nói đến chuyện trở thành Lục phù sư thứ hai, nghĩ cũng không dám nghĩ. . . Chỉ sợ sau này sẽ khiến đại tiểu thư Mục gia thất vọng."
Mục Xuân Phong vỗ tay, vui vẻ nói: "Tiếu đạo hữu nói được câu này là đủ rồi! Vậy chuyện này coi như quyết định, mặc kệ có thể trở thành Lục phù sư thứ hai hay không thì động phủ ngươi cứ việc ở! Bất quá, ta tin vào con mắt của mình. . ."
Thỏa thuận nhanh chóng, hai người lại trò chuyện trong chốc lát.
Mục Xuân Phong cũng không kéo dài thời gian, rất nhanh đã dẫn Tiếu Trường Thanh đi xem động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận