Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm
Tu Tiên: Ta Có Một Cái Thùng Vật Phẩm - Chương 239: Đại chiến Chúc Thanh Vân (length: 15643)
Tô Vô Song trở về Bách Hoa Cốc, Tiếu Trường Thanh cũng đi theo cùng.
Tinh Nguyệt Cung và Chúc Thanh Vân đều là thế sự bắt buộc, không có bất kỳ khả năng giảng hòa nào, cho nên cũng không cần ôm tâm lý may mắn, chắc chắn phải đối đầu trực diện thì chuyện này mới có thể giải quyết.
Cho nên Tiếu Trường Thanh sau khi đến cũng không nghĩ che giấu khí tức, khi Tô Vô Song gặp Chúc Thanh Vân thì hắn đang uống trà ở gần đó.
"Gặp qua Chúc đạo hữu." Tiếu Trường Thanh ung dung bay đến, rơi bên cạnh Tô Vô Song, cười ha hả nhìn đối phương nói: "Chúc đạo hữu cũng tuấn tú lịch sự, hà tất phải ngụy trang giả mạo ở đâu?"
Vì đã đạt thành thỏa thuận với Tô Vô Song, muốn giúp nàng giải quyết uy hiếp từ Tinh Nguyệt Cung, thì với Chúc Thanh Vân cũng không có đường lui tốt nào.
Chắc chắn là phải làm mất lòng.
Huống chi hắn cũng rất khinh thường hành vi của người này.
Thế nên mở miệng đã mang giọng điệu mỉa mai, chế nhạo việc người này giả mạo Ly Dương Chân Nhân, ngấm ngầm hạ độc thủ với Tô Vô Song mười mấy năm trước.
"Tiếu đạo hữu, ta nghe nói đến dị tượng khi ngươi Kết Đan một năm trước. Không ngờ thiên tư của ngươi lại có thể vượt trội, thậm chí trong lịch sử giới tu tiên Đại Ngu cũng là số một, nhưng đầu óc lại không thông minh lắm. Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi, dù thiên kiêu có lợi hại thế nào, lúc chưa trưởng thành, đều phải khiêm tốn, ngoan ngoãn mà đối nhân xử thế sao? Nếu không vẫn lạc, thiên kiêu cũng chỉ mãi là thiên kiêu, không thể thành đại năng!"
Chúc Thanh Vân híp mắt, nhìn Tiếu Trường Thanh với ánh mắt không hề che giấu sát ý.
Mười mấy năm trước, kế hoạch của hắn vốn dĩ có khả năng thành công rất cao.
Nhưng lại bị Tiếu Trường Thanh chen ngang một cước, làm hỏng hết cả.
Hôm nay Tiếu Trường Thanh lại còn dám xuất hiện, thật sự coi mình có thiên tư phi phàm, liền muốn làm càn?
Chúc Thanh Vân cũng không cần phải nể mặt Tiếu Trường Thanh!
Nếu Tiếu Trường Thanh biết điều, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ, còn có thể thay mặt Tinh Nguyệt Cung chiêu dụ.
Nhưng nếu không biết điều, vậy thì phải bóp chết trong trứng nước!
Thiên kiêu kiểu gì, trước mặt Nguyên Anh Chân Quân, đều là hư ảo!
Không thể trưởng thành, không thành Nguyên Anh, chung quy vẫn là sâu kiến!
Còn hắn, Chúc Thanh Vân, là người nhất định phải trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Không ai có thể cản hắn!
Kẻ nào dám cản đường, chết!
Tiếu Trường Thanh cười ha hả, liền chuẩn bị cho gã này biết đến cùng là ai mới cần phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế.
Tô Vô Song lại là đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Chúc Thanh Vân, nghiến răng hỏi: "Ngươi ngay từ đầu đã biết ta là Huyền Âm Đạo Thể phải không?"
Ánh mắt bất thiện của Chúc Thanh Vân rời khỏi người Tiếu Trường Thanh, khi nhìn sang Tô Vô Song lại nhanh chóng đổi thành vẻ ẩn ý đưa tình, không còn giấu giếm, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, ta thực sự đã sớm vô tình phát hiện vô song nàng là Huyền Âm Đạo Thể."
Tô Vô Song lắc đầu, cười lạnh nói: "Cho nên ta không nói sai, ngươi thật sự là diễn trò lừa ta mấy chục năm. Ta thật quá ngu, vậy mà đã từng còn coi ngươi là bạn, ha ha."
Chúc Thanh Vân vẫn thâm tình nhưng thành khẩn: "Ta là đã sớm biết ngươi là Huyền Âm Đạo Thể, ta cũng thừa nhận việc tiếp cận ngươi là có mưu đồ. Nhưng điều này không thể phủ nhận việc ta thích ngươi! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, từng cùng nhau xông pha du lịch, những lời theo đuổi, tuyệt đại đa số đều xuất phát từ nội tâm! Cái gì là thật, cái gì giả? Tin thì là thật, không tin thì là giả. Nói lui một bước, vô song, có một số việc thực ra không cần phải phân rõ như vậy. Chúng ta kết thành đạo lữ, tốt cho ngươi, tốt cho ta, cho cả Bách Hoa Cốc cũng vô cùng hữu ích..."
"Đủ rồi!" Ánh mắt ghét bỏ của Tô Vô Song không hề che giấu, "Chúc Thanh Vân, xin ngươi đừng làm bẩn tai ta nữa, nghe ngươi nói những lời này, thậm chí nhìn thấy ngươi, ta đều ghê tởm từ trong tim, ngươi hiểu không? Cho nên, ngươi đừng hòng vọng tưởng ta sẽ kết thành đạo lữ với ngươi!"
Chúc Thanh Vân hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở nên lạnh xuống.
"Nếu lời đã đến nước này, vô song nàng lại kiên quyết như vậy, vậy ta cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa."
Chúc Thanh Vân từ từ đứng dậy, lơ lửng trên không, chỉ vào phi thuyền lớn bên ngoài cửa và đám tu sĩ Tinh Nguyệt Cung đông nghịt, hỏi: "Vậy nên, vô song nàng định bỏ mặc tông môn, nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp mấy trăm năm của Bách Hoa Cốc, tâm huyết của sư phụ nàng, bị hủy trong chốc lát sao?"
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Tô Vô Song nghe vậy, vẻ mặt thanh tuyệt chẳng những không tiếp tục phẫn nộ, ngược lại còn mang theo một chút hưng phấn và khoái trá khó hiểu.
Chúc Thanh Vân thấy thế hơi nhíu mày, biểu hiện của Tô Vô Song rất ngoài dự liệu của hắn.
"Chúc Thanh Vân, ngươi thật sự rất hiểu ta, biết ta không thể bỏ mặc Bách Hoa Cốc. Cho nên ngươi nghĩ ta chắc chắn bị ngươi nắm thóp, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ngươi..."
Tô Vô Song vốn đứng cạnh Tiếu Trường Thanh, lúc này chợt áp sát vào, khoác tay lên cánh tay Tiếu Trường Thanh, nói: "Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Mười mấy năm trước, ngươi bị Tiếu đạo hữu đánh vỡ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật. Hôm nay, mưu kế của ngươi cũng sẽ vì Tiếu đạo hữu mà hủy trong chốc lát!"
Chúc Thanh Vân biến sắc, lập tức không nhịn được cười hỏi: "Vô song, ngươi đừng nói là dựa vào cái tên Tiếu Trường Thanh này, có thể ngăn được ta, ngăn được Tinh Nguyệt Cung chứ?"
Tô Vô Song khẽ tựa đầu vào Tiếu Trường Thanh, gò má trắng nõn ửng đỏ, từ trước đến nay vốn là một mỹ nhân băng sơn, giờ phút này lại có phần giống như chim non nép vào người.
Bộ dạng của nàng như thế, ngoài việc cố ý chọc tức Chúc Thanh Vân, cũng thực sự là có chút đầu óc choáng váng.
Sống ngần ấy năm, nàng đây là lần đầu tiên thân mật với nam nhân như vậy, chủ động ôm ấp yêu thương.
Bất quá, nghĩ đến sau này cả thân thể đều phải giao cho Tiếu Trường Thanh, chút này chẳng là gì, Tô Vô Song liền nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ngươi nói không sai. Từ nay về sau, Bách Hoa Cốc sẽ do Tiếu đạo hữu che chở, Tinh Nguyệt Cung muốn gây khó dễ cho Bách Hoa Cốc, trước hết phải xem có qua được cửa của Tiếu đạo hữu không!"
Tô Vô Song rúc vào cạnh Tiếu Trường Thanh, "Mà không ngại nói cho ngươi biết, ta đã quyết định kết làm đạo lữ với Tiếu đạo hữu, đồng thời đã giao tiên thiên ngọc dịch cho Tiếu đạo hữu. Nên ngươi không cần phải uổng công vô ích nữa."
Lần này Tô Vô Song hơi nói dối.
Nhưng nàng đã lập thệ ước với Tiếu Trường Thanh, nếu Tiếu Trường Thanh giúp nàng và Bách Hoa Cốc vượt qua khó khăn, nàng sẽ tự nguyện dâng tiên thiên ngọc dịch cho Tiếu Trường Thanh, nói như vậy cũng không hẳn là lời nói dối hoàn toàn.
Nửa thật nửa giả.
Tiếu Trường Thanh thấy vậy, cũng biết nên đến mình ra mặt.
Thế là hắn cũng không từ chối, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Vô Song, trực tiếp ôm thân hình mềm mại của nàng vào lòng, cảm nhận được những đường cong kinh người và hương thơm nhàn nhạt của nàng, thầm than không hổ là tiên tử có danh xưng đệ nhất mỹ nhân giới tu tiên Đại Ngu, mặc kệ là khí chất hay vẻ đẹp bên ngoài đều làm người ta rung động.
Tô Vô Song bị kéo đến có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể rõ ràng cứng ngắc, có chút gượng gạo, theo bản năng muốn đẩy ra.
Nhưng nhìn thấy Chúc Thanh Vân ở đối diện, nghĩ đến cục diện trước mắt, đành phải nhẫn nại, lặng lẽ liếc xéo Tiếu Trường Thanh.
Có lẽ là bình thường quá mức lạnh lùng cao ngạo, cái liếc mắt này, lại mang theo trăm vẻ phong tình, khiến Tiếu Trường Thanh vốn đang đóng kịch cũng thấy rung động trong lòng, dấy lên sóng lòng, có chút kích động.
Là nên cố gắng tu luyện, sớm ngày nâng cao tu vi lên Kết Đan hậu kỳ...
Không vì gì khác, chỉ vì tu sĩ chúng ta, chính khí hào hùng, phải siêng năng cố gắng!
"Chúc đạo hữu, mười mấy năm trước ngươi đã chạy trối chết, hôm nay cũng chắc chắn phải chạy trối chết thôi. Tinh Nguyệt Cung muốn sáp nhập, thôn tính Bách Hoa Cốc, có ta ở đây thì sẽ không có cơ hội nào. Nếu Tinh Nguyệt Cung không phục, vậy ngươi cứ về mời Nguyên Anh lão tổ nhà các ngươi đến đây tự mình nói chuyện với ta."
Tiếu Trường Thanh bình thản trang bức.
"Ngươi, muốn, chết!"
Mắt Chúc Thanh Vân đã đỏ ngầu, vẻ mặt lễ độ lúc đầu cũng trở nên dữ tợn.
Hắn không tin, Tô Vô Song thật sự sẽ kết thành đạo lữ với Tiếu Trường Thanh, càng không tin Tô Vô Song đã giao "tiên thiên ngọc dịch" trân quý nhất cho Tiếu Trường Thanh.
Suy bụng ta ra bụng người, tiên thiên ngọc dịch là át chủ bài lớn nhất của Tô Vô Song, chắc chắn phải để đến cuối cùng.
Khả năng lớn nhất, chỉ là hai người này đã đạt được một loại thỏa thuận nào đó.
Bất quá, dù biết đó không phải sự thật.
Nhưng thấy Tiếu Trường Thanh kéo Tô Vô Song vào lòng, Tô Vô Song lại làm bộ "xấu hổ", hắn liền phẫn nộ vô cùng.
Đây là người phụ nữ mà hắn theo đuổi gần trăm năm, vẫn chưa đạt được!
Hắn mặc dù đang đóng kịch, nhưng những lời hắn nói cũng mang theo vài phần thật.
Với Tô Vô Song, trong quá trình theo đuổi, hắn thật sự đã động lòng, thật sự thích.
Chỉ là với loại người như hắn, vì tu vi, vì thành tựu Nguyên Anh, tình cảm không đáng nhắc đến, có thể tùy thời vứt bỏ.
Cho nên tình cảm yêu thích này, xen lẫn quá nhiều lợi ích và mưu đồ.
Ông!
Chúc Thanh Vân trong người pháp lực cuồn cuộn bốc lên, so với mười mấy năm trước rõ ràng mạnh hơn một bậc.
Hiện tại hắn, tu vi đã hoàn toàn đạt tới Kết Đan cảnh viên mãn, ngang hàng với Ly Dương Chân Nhân trước kia.
Chỉ cần bế quan lần cuối, liền có thể đột phá lên Nguyên Anh cảnh rồi!
"Đồ không biết sống chết, thật sự cho rằng mười mấy năm trước, ngươi đánh bại được ta sao? Lần đó nếu không phải ta không muốn lộ thân phận, ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn rồi!"
"Mặc cho ngươi thiên tài cỡ nào, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là. . . Kim Đan viên mãn!"
Chúc Thanh Vân hùng hậu pháp lực lớp lớp kéo đến, như bão cát cuốn đi, vậy mà tạo thành hiệu ứng tương tự sức mạnh của thiên địa!
Sử dụng sức mạnh của thiên địa, chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có khả năng!
"Hôm nay, không ai cứu được ngươi đâu! Dù Ly Dương Chân Nhân đến đây, ngươi cũng chắc chắn phải chết!"
Chúc Thanh Vân mặt mày dữ tợn gầm lên.
Hắn có vẻ xem thường Tiếu Trường Thanh, thực ra đang toàn lực ứng phó.
Một kẻ Kết Đan đã gây ra dị tượng trời đất, dù tu vi chênh lệch lớn, hắn vẫn phải tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Lúc này, Tô Vô Song, vốn dĩ rất tin Tiếu Trường Thanh, khi chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Chúc Thanh Vân, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Tu vi hiện tại của nàng cũng không yếu, chỉ còn một chút nữa là đạt đến Kết Đan hậu kỳ, có lẽ vài năm nữa có thể đột phá.
Thế nhưng, đối mặt với chiêu thức như quét sạch trời đất của Chúc Thanh Vân, nàng có cảm giác như cỏ non so với cây cổ thụ cao lớn vậy.
Chênh lệch quá lớn.
"Cũng có chút thứ hay ho đấy. . . Nhưng không nhiều lắm."
Tiếu Trường Thanh bình luận.
Đối phương một chiêu này, trong mắt hắn, kỳ thực chỉ có cái vỏ bên ngoài.
Cảnh tượng kinh khủng như thiên tai kia, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, tung hỏa mù.
Sức mạnh của trời đất hoàn toàn không hề bị Chúc Thanh Vân khống chế, pháp lực dồi dào này mặc dù dư uy bên ngoài cũng không tầm thường, nhưng sát chiêu thực sự, lại là những chiếc gai nhọn dài cả chục mét ẩn trong bão cát!
Mỗi một chiếc gai nhọn kia, sức sát thương đều không thua gì một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Nên không thể không thừa nhận, nội lực người này cực kỳ thâm hậu, tích lũy đủ nhiều.
Có tư cách đi lên tấn công Nguyên Anh cảnh.
Mười mấy năm trước, đúng là hắn đã không toàn lực ứng phó.
Nhưng so với mười mấy năm trước, Tiếu Trường Thanh tiến bộ còn lớn hơn rất nhiều, không thể so sánh được a!
Thậm chí hắn còn không buông tay đang ôm Tô Vô Song, tay trái ôm giai nhân, tay phải cầm kiếm, hòa nguyên thần vào giữa đất trời, thúc pháp lực vào Ngọc Thanh Minh Quang Kiếm, chẳng những kiếm khí ngút trời, mà còn có từng sợi sức mạnh chu thiên tinh thần dung nhập vào kiếm khí!
Ông!
.
Không gian rung động!
Kiếm khí luân động của Tiếu Trường Thanh tĩnh lặng khác xa sát chiêu ầm ĩ của Chúc Thanh Vân, nhưng một cái là vận dụng chân chính sức mạnh của trời đất, một cái chỉ là giả mạo.
Kết quả có thể đoán trước.
Xuy xuy xuy!
Ánh trăng tinh quang theo kiếm khí lóe lên, pháp lực cuồng bạo như tận thế kia dễ như trở bàn tay bị xẻ ra, mặc cho pháp lực của Chúc Thanh Vân có hùng hậu đến đâu, tích lũy có sâu không lường được đến mấy, trước một kiếm khí như thế này, đều như giấy mà thôi.
"Ngăn cản cho ta! ! !"
Chúc Thanh Vân trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn ớn lạnh, bị nguy cơ sinh tử bao phủ, gai nhọn pháp lực ngưng tụ điên cuồng lao tới cản kiếm khí tinh thần, nhưng từng đoạn từng đoạn vỡ nát.
Giữ được một lát, kiếm khí liền đuổi kịp hắn đang thấy tình thế không ổn bỏ chạy.
Sau đó hắn liều mạng ném ra hết các tuyệt chiêu phòng ngự, pháp bảo, phù lục, dị bảo, tất cả cứ như không cần tiền mà ném ra.
Đáng tiếc những thứ này, mặc dù phẩm chất không tầm thường, nhưng khi đối diện với Trích Tinh Hoán Đấu Kiếm Quyết, lại giống như bọt biển dưới ánh mặt trời, từng cái dễ như trở bàn tay bị chém vỡ.
Sau lưng Chúc Thanh Vân bị vạch ra một vết máu đỏ sẫm, máu tươi bắn tung tóe, kiếm thế mới tiêu tan.
Cũng may điều này đã giúp Chúc Thanh Vân có thêm chút thời gian chạy trốn.
"Chuẩn bị chiến trận! ! !"
Chúc Thanh Vân dùng hết sức gào thét, âm thanh vang vọng khắp sơn môn Bách Hoa Cốc.
Vì sơn môn Bách Hoa Cốc rất nhỏ, sáu vị trưởng lão Kết Đan khác của Tinh Nguyệt Cung đang thản nhiên chờ đợi cảm thấy động tĩnh, ai nấy đều kinh hãi.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức theo Chúc Thanh Vân chạy tới, đến trước phi thuyền lớn.
Sau đó.
Bảy tên Kim Đan Chân Nhân, hai mươi mấy tên Giả Đan, cùng mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ vội vàng kết thành chiến trận.
Tiếu Trường Thanh một tay nhấc kiếm, một tay ôm giai nhân, cũng tới trước sơn môn Bách Hoa Cốc.
Nhìn đội ngũ mấy trăm tu sĩ Tinh Nguyệt Cung đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch phía trước, lần nữa hòa nguyên thần vào đất trời, vung pháp kiếm.
Ba kiếm sau đó, chiến trận tan vỡ ngay lập tức, mấy trăm tu sĩ đều hộc máu.
"Về nói với Nguyên Anh lão tổ của các ngươi. Nếu còn muốn sát nhập, thôn tính Bách Hoa Cốc, thì để hắn tự mình đến Ly Dương Tiên Thành tìm ta!"
"Cút đi. . ."
Tinh Nguyệt Cung và Chúc Thanh Vân đều là thế sự bắt buộc, không có bất kỳ khả năng giảng hòa nào, cho nên cũng không cần ôm tâm lý may mắn, chắc chắn phải đối đầu trực diện thì chuyện này mới có thể giải quyết.
Cho nên Tiếu Trường Thanh sau khi đến cũng không nghĩ che giấu khí tức, khi Tô Vô Song gặp Chúc Thanh Vân thì hắn đang uống trà ở gần đó.
"Gặp qua Chúc đạo hữu." Tiếu Trường Thanh ung dung bay đến, rơi bên cạnh Tô Vô Song, cười ha hả nhìn đối phương nói: "Chúc đạo hữu cũng tuấn tú lịch sự, hà tất phải ngụy trang giả mạo ở đâu?"
Vì đã đạt thành thỏa thuận với Tô Vô Song, muốn giúp nàng giải quyết uy hiếp từ Tinh Nguyệt Cung, thì với Chúc Thanh Vân cũng không có đường lui tốt nào.
Chắc chắn là phải làm mất lòng.
Huống chi hắn cũng rất khinh thường hành vi của người này.
Thế nên mở miệng đã mang giọng điệu mỉa mai, chế nhạo việc người này giả mạo Ly Dương Chân Nhân, ngấm ngầm hạ độc thủ với Tô Vô Song mười mấy năm trước.
"Tiếu đạo hữu, ta nghe nói đến dị tượng khi ngươi Kết Đan một năm trước. Không ngờ thiên tư của ngươi lại có thể vượt trội, thậm chí trong lịch sử giới tu tiên Đại Ngu cũng là số một, nhưng đầu óc lại không thông minh lắm. Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi, dù thiên kiêu có lợi hại thế nào, lúc chưa trưởng thành, đều phải khiêm tốn, ngoan ngoãn mà đối nhân xử thế sao? Nếu không vẫn lạc, thiên kiêu cũng chỉ mãi là thiên kiêu, không thể thành đại năng!"
Chúc Thanh Vân híp mắt, nhìn Tiếu Trường Thanh với ánh mắt không hề che giấu sát ý.
Mười mấy năm trước, kế hoạch của hắn vốn dĩ có khả năng thành công rất cao.
Nhưng lại bị Tiếu Trường Thanh chen ngang một cước, làm hỏng hết cả.
Hôm nay Tiếu Trường Thanh lại còn dám xuất hiện, thật sự coi mình có thiên tư phi phàm, liền muốn làm càn?
Chúc Thanh Vân cũng không cần phải nể mặt Tiếu Trường Thanh!
Nếu Tiếu Trường Thanh biết điều, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ, còn có thể thay mặt Tinh Nguyệt Cung chiêu dụ.
Nhưng nếu không biết điều, vậy thì phải bóp chết trong trứng nước!
Thiên kiêu kiểu gì, trước mặt Nguyên Anh Chân Quân, đều là hư ảo!
Không thể trưởng thành, không thành Nguyên Anh, chung quy vẫn là sâu kiến!
Còn hắn, Chúc Thanh Vân, là người nhất định phải trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Không ai có thể cản hắn!
Kẻ nào dám cản đường, chết!
Tiếu Trường Thanh cười ha hả, liền chuẩn bị cho gã này biết đến cùng là ai mới cần phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế.
Tô Vô Song lại là đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Chúc Thanh Vân, nghiến răng hỏi: "Ngươi ngay từ đầu đã biết ta là Huyền Âm Đạo Thể phải không?"
Ánh mắt bất thiện của Chúc Thanh Vân rời khỏi người Tiếu Trường Thanh, khi nhìn sang Tô Vô Song lại nhanh chóng đổi thành vẻ ẩn ý đưa tình, không còn giấu giếm, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, ta thực sự đã sớm vô tình phát hiện vô song nàng là Huyền Âm Đạo Thể."
Tô Vô Song lắc đầu, cười lạnh nói: "Cho nên ta không nói sai, ngươi thật sự là diễn trò lừa ta mấy chục năm. Ta thật quá ngu, vậy mà đã từng còn coi ngươi là bạn, ha ha."
Chúc Thanh Vân vẫn thâm tình nhưng thành khẩn: "Ta là đã sớm biết ngươi là Huyền Âm Đạo Thể, ta cũng thừa nhận việc tiếp cận ngươi là có mưu đồ. Nhưng điều này không thể phủ nhận việc ta thích ngươi! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, từng cùng nhau xông pha du lịch, những lời theo đuổi, tuyệt đại đa số đều xuất phát từ nội tâm! Cái gì là thật, cái gì giả? Tin thì là thật, không tin thì là giả. Nói lui một bước, vô song, có một số việc thực ra không cần phải phân rõ như vậy. Chúng ta kết thành đạo lữ, tốt cho ngươi, tốt cho ta, cho cả Bách Hoa Cốc cũng vô cùng hữu ích..."
"Đủ rồi!" Ánh mắt ghét bỏ của Tô Vô Song không hề che giấu, "Chúc Thanh Vân, xin ngươi đừng làm bẩn tai ta nữa, nghe ngươi nói những lời này, thậm chí nhìn thấy ngươi, ta đều ghê tởm từ trong tim, ngươi hiểu không? Cho nên, ngươi đừng hòng vọng tưởng ta sẽ kết thành đạo lữ với ngươi!"
Chúc Thanh Vân hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở nên lạnh xuống.
"Nếu lời đã đến nước này, vô song nàng lại kiên quyết như vậy, vậy ta cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa."
Chúc Thanh Vân từ từ đứng dậy, lơ lửng trên không, chỉ vào phi thuyền lớn bên ngoài cửa và đám tu sĩ Tinh Nguyệt Cung đông nghịt, hỏi: "Vậy nên, vô song nàng định bỏ mặc tông môn, nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp mấy trăm năm của Bách Hoa Cốc, tâm huyết của sư phụ nàng, bị hủy trong chốc lát sao?"
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Tô Vô Song nghe vậy, vẻ mặt thanh tuyệt chẳng những không tiếp tục phẫn nộ, ngược lại còn mang theo một chút hưng phấn và khoái trá khó hiểu.
Chúc Thanh Vân thấy thế hơi nhíu mày, biểu hiện của Tô Vô Song rất ngoài dự liệu của hắn.
"Chúc Thanh Vân, ngươi thật sự rất hiểu ta, biết ta không thể bỏ mặc Bách Hoa Cốc. Cho nên ngươi nghĩ ta chắc chắn bị ngươi nắm thóp, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ngươi..."
Tô Vô Song vốn đứng cạnh Tiếu Trường Thanh, lúc này chợt áp sát vào, khoác tay lên cánh tay Tiếu Trường Thanh, nói: "Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Mười mấy năm trước, ngươi bị Tiếu đạo hữu đánh vỡ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật. Hôm nay, mưu kế của ngươi cũng sẽ vì Tiếu đạo hữu mà hủy trong chốc lát!"
Chúc Thanh Vân biến sắc, lập tức không nhịn được cười hỏi: "Vô song, ngươi đừng nói là dựa vào cái tên Tiếu Trường Thanh này, có thể ngăn được ta, ngăn được Tinh Nguyệt Cung chứ?"
Tô Vô Song khẽ tựa đầu vào Tiếu Trường Thanh, gò má trắng nõn ửng đỏ, từ trước đến nay vốn là một mỹ nhân băng sơn, giờ phút này lại có phần giống như chim non nép vào người.
Bộ dạng của nàng như thế, ngoài việc cố ý chọc tức Chúc Thanh Vân, cũng thực sự là có chút đầu óc choáng váng.
Sống ngần ấy năm, nàng đây là lần đầu tiên thân mật với nam nhân như vậy, chủ động ôm ấp yêu thương.
Bất quá, nghĩ đến sau này cả thân thể đều phải giao cho Tiếu Trường Thanh, chút này chẳng là gì, Tô Vô Song liền nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ngươi nói không sai. Từ nay về sau, Bách Hoa Cốc sẽ do Tiếu đạo hữu che chở, Tinh Nguyệt Cung muốn gây khó dễ cho Bách Hoa Cốc, trước hết phải xem có qua được cửa của Tiếu đạo hữu không!"
Tô Vô Song rúc vào cạnh Tiếu Trường Thanh, "Mà không ngại nói cho ngươi biết, ta đã quyết định kết làm đạo lữ với Tiếu đạo hữu, đồng thời đã giao tiên thiên ngọc dịch cho Tiếu đạo hữu. Nên ngươi không cần phải uổng công vô ích nữa."
Lần này Tô Vô Song hơi nói dối.
Nhưng nàng đã lập thệ ước với Tiếu Trường Thanh, nếu Tiếu Trường Thanh giúp nàng và Bách Hoa Cốc vượt qua khó khăn, nàng sẽ tự nguyện dâng tiên thiên ngọc dịch cho Tiếu Trường Thanh, nói như vậy cũng không hẳn là lời nói dối hoàn toàn.
Nửa thật nửa giả.
Tiếu Trường Thanh thấy vậy, cũng biết nên đến mình ra mặt.
Thế là hắn cũng không từ chối, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Vô Song, trực tiếp ôm thân hình mềm mại của nàng vào lòng, cảm nhận được những đường cong kinh người và hương thơm nhàn nhạt của nàng, thầm than không hổ là tiên tử có danh xưng đệ nhất mỹ nhân giới tu tiên Đại Ngu, mặc kệ là khí chất hay vẻ đẹp bên ngoài đều làm người ta rung động.
Tô Vô Song bị kéo đến có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể rõ ràng cứng ngắc, có chút gượng gạo, theo bản năng muốn đẩy ra.
Nhưng nhìn thấy Chúc Thanh Vân ở đối diện, nghĩ đến cục diện trước mắt, đành phải nhẫn nại, lặng lẽ liếc xéo Tiếu Trường Thanh.
Có lẽ là bình thường quá mức lạnh lùng cao ngạo, cái liếc mắt này, lại mang theo trăm vẻ phong tình, khiến Tiếu Trường Thanh vốn đang đóng kịch cũng thấy rung động trong lòng, dấy lên sóng lòng, có chút kích động.
Là nên cố gắng tu luyện, sớm ngày nâng cao tu vi lên Kết Đan hậu kỳ...
Không vì gì khác, chỉ vì tu sĩ chúng ta, chính khí hào hùng, phải siêng năng cố gắng!
"Chúc đạo hữu, mười mấy năm trước ngươi đã chạy trối chết, hôm nay cũng chắc chắn phải chạy trối chết thôi. Tinh Nguyệt Cung muốn sáp nhập, thôn tính Bách Hoa Cốc, có ta ở đây thì sẽ không có cơ hội nào. Nếu Tinh Nguyệt Cung không phục, vậy ngươi cứ về mời Nguyên Anh lão tổ nhà các ngươi đến đây tự mình nói chuyện với ta."
Tiếu Trường Thanh bình thản trang bức.
"Ngươi, muốn, chết!"
Mắt Chúc Thanh Vân đã đỏ ngầu, vẻ mặt lễ độ lúc đầu cũng trở nên dữ tợn.
Hắn không tin, Tô Vô Song thật sự sẽ kết thành đạo lữ với Tiếu Trường Thanh, càng không tin Tô Vô Song đã giao "tiên thiên ngọc dịch" trân quý nhất cho Tiếu Trường Thanh.
Suy bụng ta ra bụng người, tiên thiên ngọc dịch là át chủ bài lớn nhất của Tô Vô Song, chắc chắn phải để đến cuối cùng.
Khả năng lớn nhất, chỉ là hai người này đã đạt được một loại thỏa thuận nào đó.
Bất quá, dù biết đó không phải sự thật.
Nhưng thấy Tiếu Trường Thanh kéo Tô Vô Song vào lòng, Tô Vô Song lại làm bộ "xấu hổ", hắn liền phẫn nộ vô cùng.
Đây là người phụ nữ mà hắn theo đuổi gần trăm năm, vẫn chưa đạt được!
Hắn mặc dù đang đóng kịch, nhưng những lời hắn nói cũng mang theo vài phần thật.
Với Tô Vô Song, trong quá trình theo đuổi, hắn thật sự đã động lòng, thật sự thích.
Chỉ là với loại người như hắn, vì tu vi, vì thành tựu Nguyên Anh, tình cảm không đáng nhắc đến, có thể tùy thời vứt bỏ.
Cho nên tình cảm yêu thích này, xen lẫn quá nhiều lợi ích và mưu đồ.
Ông!
Chúc Thanh Vân trong người pháp lực cuồn cuộn bốc lên, so với mười mấy năm trước rõ ràng mạnh hơn một bậc.
Hiện tại hắn, tu vi đã hoàn toàn đạt tới Kết Đan cảnh viên mãn, ngang hàng với Ly Dương Chân Nhân trước kia.
Chỉ cần bế quan lần cuối, liền có thể đột phá lên Nguyên Anh cảnh rồi!
"Đồ không biết sống chết, thật sự cho rằng mười mấy năm trước, ngươi đánh bại được ta sao? Lần đó nếu không phải ta không muốn lộ thân phận, ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn rồi!"
"Mặc cho ngươi thiên tài cỡ nào, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là. . . Kim Đan viên mãn!"
Chúc Thanh Vân hùng hậu pháp lực lớp lớp kéo đến, như bão cát cuốn đi, vậy mà tạo thành hiệu ứng tương tự sức mạnh của thiên địa!
Sử dụng sức mạnh của thiên địa, chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có khả năng!
"Hôm nay, không ai cứu được ngươi đâu! Dù Ly Dương Chân Nhân đến đây, ngươi cũng chắc chắn phải chết!"
Chúc Thanh Vân mặt mày dữ tợn gầm lên.
Hắn có vẻ xem thường Tiếu Trường Thanh, thực ra đang toàn lực ứng phó.
Một kẻ Kết Đan đã gây ra dị tượng trời đất, dù tu vi chênh lệch lớn, hắn vẫn phải tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Lúc này, Tô Vô Song, vốn dĩ rất tin Tiếu Trường Thanh, khi chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Chúc Thanh Vân, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Tu vi hiện tại của nàng cũng không yếu, chỉ còn một chút nữa là đạt đến Kết Đan hậu kỳ, có lẽ vài năm nữa có thể đột phá.
Thế nhưng, đối mặt với chiêu thức như quét sạch trời đất của Chúc Thanh Vân, nàng có cảm giác như cỏ non so với cây cổ thụ cao lớn vậy.
Chênh lệch quá lớn.
"Cũng có chút thứ hay ho đấy. . . Nhưng không nhiều lắm."
Tiếu Trường Thanh bình luận.
Đối phương một chiêu này, trong mắt hắn, kỳ thực chỉ có cái vỏ bên ngoài.
Cảnh tượng kinh khủng như thiên tai kia, chẳng qua chỉ là tạo thanh thế, tung hỏa mù.
Sức mạnh của trời đất hoàn toàn không hề bị Chúc Thanh Vân khống chế, pháp lực dồi dào này mặc dù dư uy bên ngoài cũng không tầm thường, nhưng sát chiêu thực sự, lại là những chiếc gai nhọn dài cả chục mét ẩn trong bão cát!
Mỗi một chiếc gai nhọn kia, sức sát thương đều không thua gì một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Nên không thể không thừa nhận, nội lực người này cực kỳ thâm hậu, tích lũy đủ nhiều.
Có tư cách đi lên tấn công Nguyên Anh cảnh.
Mười mấy năm trước, đúng là hắn đã không toàn lực ứng phó.
Nhưng so với mười mấy năm trước, Tiếu Trường Thanh tiến bộ còn lớn hơn rất nhiều, không thể so sánh được a!
Thậm chí hắn còn không buông tay đang ôm Tô Vô Song, tay trái ôm giai nhân, tay phải cầm kiếm, hòa nguyên thần vào giữa đất trời, thúc pháp lực vào Ngọc Thanh Minh Quang Kiếm, chẳng những kiếm khí ngút trời, mà còn có từng sợi sức mạnh chu thiên tinh thần dung nhập vào kiếm khí!
Ông!
.
Không gian rung động!
Kiếm khí luân động của Tiếu Trường Thanh tĩnh lặng khác xa sát chiêu ầm ĩ của Chúc Thanh Vân, nhưng một cái là vận dụng chân chính sức mạnh của trời đất, một cái chỉ là giả mạo.
Kết quả có thể đoán trước.
Xuy xuy xuy!
Ánh trăng tinh quang theo kiếm khí lóe lên, pháp lực cuồng bạo như tận thế kia dễ như trở bàn tay bị xẻ ra, mặc cho pháp lực của Chúc Thanh Vân có hùng hậu đến đâu, tích lũy có sâu không lường được đến mấy, trước một kiếm khí như thế này, đều như giấy mà thôi.
"Ngăn cản cho ta! ! !"
Chúc Thanh Vân trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn ớn lạnh, bị nguy cơ sinh tử bao phủ, gai nhọn pháp lực ngưng tụ điên cuồng lao tới cản kiếm khí tinh thần, nhưng từng đoạn từng đoạn vỡ nát.
Giữ được một lát, kiếm khí liền đuổi kịp hắn đang thấy tình thế không ổn bỏ chạy.
Sau đó hắn liều mạng ném ra hết các tuyệt chiêu phòng ngự, pháp bảo, phù lục, dị bảo, tất cả cứ như không cần tiền mà ném ra.
Đáng tiếc những thứ này, mặc dù phẩm chất không tầm thường, nhưng khi đối diện với Trích Tinh Hoán Đấu Kiếm Quyết, lại giống như bọt biển dưới ánh mặt trời, từng cái dễ như trở bàn tay bị chém vỡ.
Sau lưng Chúc Thanh Vân bị vạch ra một vết máu đỏ sẫm, máu tươi bắn tung tóe, kiếm thế mới tiêu tan.
Cũng may điều này đã giúp Chúc Thanh Vân có thêm chút thời gian chạy trốn.
"Chuẩn bị chiến trận! ! !"
Chúc Thanh Vân dùng hết sức gào thét, âm thanh vang vọng khắp sơn môn Bách Hoa Cốc.
Vì sơn môn Bách Hoa Cốc rất nhỏ, sáu vị trưởng lão Kết Đan khác của Tinh Nguyệt Cung đang thản nhiên chờ đợi cảm thấy động tĩnh, ai nấy đều kinh hãi.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức theo Chúc Thanh Vân chạy tới, đến trước phi thuyền lớn.
Sau đó.
Bảy tên Kim Đan Chân Nhân, hai mươi mấy tên Giả Đan, cùng mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ vội vàng kết thành chiến trận.
Tiếu Trường Thanh một tay nhấc kiếm, một tay ôm giai nhân, cũng tới trước sơn môn Bách Hoa Cốc.
Nhìn đội ngũ mấy trăm tu sĩ Tinh Nguyệt Cung đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch phía trước, lần nữa hòa nguyên thần vào đất trời, vung pháp kiếm.
Ba kiếm sau đó, chiến trận tan vỡ ngay lập tức, mấy trăm tu sĩ đều hộc máu.
"Về nói với Nguyên Anh lão tổ của các ngươi. Nếu còn muốn sát nhập, thôn tính Bách Hoa Cốc, thì để hắn tự mình đến Ly Dương Tiên Thành tìm ta!"
"Cút đi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận