Từ Tế Khuyển Bắt Đầu Thất Thập Nhị Biến

Chương 05: Mộng tưởng là qua tốt thời gian

Chương 05: Mộng tưởng là qua tốt thời gian
Phía dưới trấn Xà Ngư có ba thôn: thôn Thập Tự, thôn Đại Trần, thôn Tiểu Vương.
Thôn Thập Tự là khu vực nối liền giữa thôn Đại Trần và thôn Tiểu Vương, cũng là con đường phải đi qua để hướng đến huyện Bảo Giao.
Do địa lợi đặc thù đó, thêm nữa thôn Thập Tự trước kia từng xuất hiện nhiều nhân vật, nên hơn trăm năm trước, đã có chỉ dụ của triều đình, trên cơ sở thôn Thập Tự cũ, lập nên trấn Xà Ngư.
Bởi vì vị trí của một trấn, cũng hấp dẫn phú hộ từ hai thôn bên cạnh đến trấn lập nghiệp, xây dựng nhà cửa.
Bố cục trấn Xà Ngư rất đơn giản, một con phố dài khoảng bảy tám trăm mét, ba con phố ngắn, phố ngắn nhất cũng chỉ khoảng 200~300 mét, chính là hình chữ 'Phong' (丰).
"Cũng không khác mấy so với phiên chợ ở quê trấn ta khi còn bé."
Trần Khổ kéo xe ba gác, dùng để mua củi.
Thật ra đây mới là lần đầu tiên hắn đến trấn, dưới chân là đường đất, nhìn thấy trên đường người mặc áo ngắn, vải thô nối liền không dứt, đều là những người đang hối hả vì cuộc sống.
Có khu vực bán thức ăn, đều là rau quả thường thấy ở nông thôn như dưa leo, cải trắng, khoai tây. Có lão nhân trong thôn sáng sớm đã đi hái rau, gánh gánh nặng, chạy mấy chục dặm đường đến trấn, kiếm được đều là mấy phần mấy ly tiền công vất vả.
Cũng có các hàng quán ăn uống như quán bánh đúc, tiệm đậu hũ, cửa hàng bánh bao các loại.
Các quầy hàng bán qua tử, táo đỏ, hồ đào vỏ mỏng, lạc, các loại hoa quả khô.
Lúc này, nghe thấy bên cạnh có một đám người tụ tập lại một chỗ.
"Nghe nói gì chưa, Chu gia trang bị một đám lưu dân giặc cướp cướp sạch rồi."
"Mấy vị viên ngoại ở Chu gia trấn, trong nhà còn bị đánh chết người."
"Đám lưu dân kia chết còn nhiều hơn!"
"Thật thảm quá."
"Đám lưu dân đáng hận này, phía sau chắc chắn có phỉ đầu lĩnh..."
"May mà Chu gia trấn cách trấn Xà Ngư chúng ta còn cả trăm dặm, chắc là không lan đến đây đâu..."
"Ai, khó nói lắm."
Nghe những lời này, ba người trầm mặc.
Lão Lý gia rít một hơi thuốc lá sợi, trong mắt cũng lộ vẻ gian nan khổ cực.
"Loại này không tính là lưu dân nữa rồi, là lưu phỉ. Lưu dân thì chỉ có chết đói, nhưng nếu có tổ chức, đó chính là giặc cướp." Trần Khổ thầm lo lắng: "Đến nhà địa chủ cao môn đại hộ như thế mà còn bị xông vào đánh chết người, cái thế loạn này thật sự không có một chút cảm giác an toàn nào."
"Nào, ăn trước cái bánh bao lớn lót dạ đã." Lý Quý Dương tâm tư đơn thuần, không nghĩ nhiều, đến trấn chính là để ăn gì đó ngon một chút, liền đi trước mua sáu cái bánh bao lớn, đưa cho Trần Khổ và gia gia mỗi người một cái.
"... Cảm ơn Quý Dương." Trần Khổ nhận lấy, thấy rõ là bánh bao chay mới yên tâm ăn, không vì gì khác, bánh bao nhân thịt rất đắt.
Ba người vừa ăn bánh bao, vừa đeo lại gùi, kéo xe ba gác, đi dọc theo con phố dài nhất này. Đi được khoảng hai phần ba chiều dài, phía trước có một khu vực bày bán thảo dược, cũng không khác chợ bán thức ăn là mấy.
Chính là chỗ giao giữa đường lớn và con phố thứ hai, tách ra một khu vực, gọi là 'Dược sài thị'.
Ở đầu phố, có một đền thờ, lại còn có hai nha dịch đang đứng.
Lão Lý đầu dặn dò hai người phía sau một câu, nói: "Khổ hài nhi, ngươi lấy thư giới thiệu tán hộ mà thôn trưởng cấp cho ngươi ở nhờ nhà Triệu Bá Tài ra đây, vào phố Dược sài thị phải kiểm tra thân phận."
"Vâng." Trần Khổ lúc này từ trong ngực lấy ra một mảnh vải, trên đó có chữ ký và chữ viết của thôn trưởng thôn Đại Trần, nói rõ Trần Khổ là "tán hộ" thuộc một hộ nào đó trong thôn.
Đây chính là thân phận bây giờ của mình.
Tán hộ không vào biên chế, tương đương với thẻ căn cước tạm thời.
Lại nhìn lão Lý đầu và Lý Quý Dương, họ lấy ra hai thẻ tre, còn gọi là Yêu Bằng.
Phía trên ghi tên họ quê quán của bọn họ, còn có dấu sắt của nha môn đóng lên, cho thấy họ là thần dân đã nhập hộ khẩu hợp pháp của Kỷ Quốc.
Trần Khổ nhìn nha dịch lần lượt kiểm tra 'Yêu Bằng nhập hộ khẩu' của những người tiến vào phố Dược sài thị, bất giác có cảm giác hoảng hốt như kiếp trước vào khu tham quan bị kiểm tra thẻ căn cước.
Nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, nha dịch kiểm tra thân phận là để đăng ký vào sổ sách, sau đó lúc ra sẽ căn cứ vào thu nhập trong phố Dược sài thị để thu thuế.
"Tán hộ?" Đến lượt Trần Khổ, nha dịch cao lớn râu quai nón lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: "Là lưu dân ngoại tịch, hay là phạm tội gì?"
Trần Khổ hơi trầm mặc một lát.
Hắn bất giác nhìn về phía tờ bố cáo dán phía sau hai nha dịch này, có chân dung, trên đó ghi tên họ, quê quán và tội trạng.
Thấy Trần Khổ chú ý tới lệnh truy nã phía sau.
Nha dịch cao lớn nhướng mày, nói: "Sao thế, ngươi biết à?"
Trần Khổ lập tức lắc đầu: "Không biết, chỉ là thấy tiền thưởng thật cao."
"Không biết thì nhìn chằm chằm làm gì?" Nha dịch cao lớn không kiên nhẫn nói.
Nha dịch trung niên bên cạnh ho khan một tiếng, dường như vừa nói với Trần Khổ, vừa chỉ vào lệnh truy nã nói với những người phía sau:
"Những ai đi ngang qua đều chú ý nhìn người trên bức họa này, đây là một tên đạo tặc buôn lậu mới bị vẽ hình, tên là Nghê Côn, số tiền buôn lậu lén lút cực lớn. Phàm là người nào có thể cung cấp tung tích, thưởng ba mươi lượng bạc, hỗ trợ bắt được người, thưởng một trăm lượng bạc!"
"Một trăm lượng!"
Mọi người đều bị dọa sợ.
"Đó là đại hung phạm, đoán chừng là người luyện võ!"
Treo thưởng cao như vậy cũng đồng nghĩa với nguy hiểm đáng sợ, người bình thường nào dám tham lam.
Nha dịch cũng rõ tâm tư của mọi người.
Liếc Trần Khổ một cái, lạnh lùng nói: "Nếu có kẻ biết chuyện không báo, bao che giấu diếm, không chỉ bị xử cùng tội, chịu cực hình, mà còn liên lụy người nhà!"
Lão Lý đầu thấy vậy vội vàng nói: "Hai vị quan gia, đây là đứa nhỏ trong làng lão, thân phận trong sạch, chưa từng làm chuyện xấu, chỉ vì bị đại huynh liên lụy mới thành tán hộ."
Hai tên nha dịch nghe vậy.
Nha dịch cao lớn trầm giọng nói với những người xung quanh: "Thấy chưa, biết chuyện không báo, tội liên lụy người nhà, chính là kết cục như vậy, phải biến thành tán hộ, tất cả thu nhập khi vào phố Dược sài thị này đều phải nộp một nửa tiền thuế, hiểu chưa!"
Nói xong nhìn về phía Trần Khổ chờ trả lời.
Trần Khổ thầm thở dài, mở miệng nói: "Tiểu nhân hiểu rồi."
Hai tên nha dịch thấy thái độ hắn khá tốt, đồng thời cũng vì phía sau có người đang xếp hàng nên mới chậm rãi cho đi.
Sau khi vào đầu phố.
Lão Lý đầu rít một hơi thuốc lá sợi, thở dài nói: "Nhớ tới ca ca của ngươi phải không, khổ cho ngươi rồi."
Trần Khổ lắc đầu cười nói: "Không sao đâu, chúng ta đi bán thuốc thôi."
Huynh trưởng của thân thể này là Trần Tân, cũng vì buôn lậu lén lút, bí quá hoá liều, mới liên lụy hắn rơi vào kết cục này.
Trong khoảng thời gian dài sau khi xuyên qua đến đây, Trần Khổ cũng phần nào hiểu được vì sao huyện Bảo Giao lại có nhiều người buôn lậu thuốc như vậy.
Đầu tiên là do huyện Bảo Giao nằm ở biên thùy tây nam, dãy Lưỡng Giới sơn cách đó không xa chính là đường biên giới, bên ngoài là Nguyên quốc.
Hoàn cảnh địa lý như vậy, nảy sinh tội phạm buôn lậu cũng là bình thường.
Nhưng thật ra còn có một nguyên nhân lớn hơn.
Đó chính là hiện nay thiên hạ đang bế quan tỏa cảng, giữa các quốc gia đã đoạn tuyệt giao thương qua lại.
Mà mức độ phong phú sản vật của các quốc gia không giống nhau, lấy nước láng giềng Nguyên triều mà nói, do vị trí địa lý sau núi đặc thù, có một số dược thảo trong núi sâu rừng già ở Nguyên quốc không chỉ rất phổ biến mà dược tính còn tốt, cho nên ở trong lãnh thổ Nguyên quốc, chúng căn bản không đáng tiền.
Nhưng chỉ cần liều mạng với nguy hiểm mất đầu, vượt qua dãy Lưỡng Giới sơn, thông qua con đường buôn lậu, đưa những dược thảo này đến Kỷ Quốc, nơi không sản xuất nhiều và đang khan hiếm, thì lợi nhuận sẽ gấp mười mấy lần, thậm chí cả trăm lần.
Trong thế đạo bây giờ, có biết bao người bị các loại sưu cao thuế nặng và áp lực cuộc sống ép đến sống không nổi, cho nên mới lựa chọn bí quá hóa liều...
Rất nhanh, lão Lý đầu liền dẫn Trần Khổ bán hết dược thảo của ba người trong phố Dược sài thị này.
Mà củ Lão Sơn sâm nặng bảy lạng của lão Lý đầu vừa lấy ra, liền gây xôn xao mấy sạp hàng.
"Bảy lạng là sâm, tám lạng là bảo, chỉ kém một lạng nữa là thành bảo thảo rồi."
"Đáng tiếc!!"
"Nhưng dù như vậy, cũng có giá không ít."
"Ta trả bảy lượng bạc, một lạng bạc một lạng sâm, giá cả hợp lý."
Cuối cùng, sau một hồi cò kè mặc cả, lão Lý đầu đã bán củ Lão Sơn sâm bảy lạng này với giá 'bảy lạng sáu tiền' bạc.
Bên cạnh có người tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu nặng thêm một lạng nữa, giá của củ sâm này ít nhất phải gấp năm lần trở lên, nói ít cũng phải đáng giá bốn mươi lượng bạc."
"Nói thì nói thế, nhưng mọi người đều biết, từ bảy lạng trở lên, Lão Sơn sâm muốn tăng thêm một chút trọng lượng cũng phải mất cả năm. Tính ra, một củ sâm ít nhất phải ba mươi năm mới có thể trưởng thành bảo dược, người bình thường làm gì có phúc phận lớn như vậy."
Lão Lý đầu thở dài, cũng nhận ra là phúc mình bạc, chỉ có thể gặp được lúc nó bảy lạng.
Sau đó, lại thu xếp bán đi đám Xà Cốt thảo kia của Trần Khổ.
Trần Khổ tổng cộng được bốn trăm năm mươi đồng tiền lớn. Hắn nói với ông cháu Lý gia là đi mua củi, rồi tạm thời tách ra, đi về phía con phố phía sau Dược sài thị.
Nơi này không chỉ bán củi, còn bán cả cá.
Trấn Xà Ngư, dựa núi, cạnh sông.
Trên núi có rắn, dưới sông có cá, trong cỏ có thuốc, khắp nơi đều là củi.
Cho nên Dược sài thị không chỉ bán thuốc, củi, mà còn bán cả rắn, cá.
Hắn mua một trăm văn tiền củi, giá củi bằng một phần mười giá gạo, một cân một văn tiền, tổng cộng là một trăm cân củi.
Một trăm cân, với thân thể bây giờ của Trần Khổ, ngược lại cũng kéo được, nhưng may mà có xe ba gác, tiết kiệm được một nửa sức lực.
Trên đường sắp xếp gọn củi lửa quay về tìm ông cháu Lý gia, hắn liền nghe trong phố Dược sài thị thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng hô kinh ngạc như lúc của lão Lý gia trước đó.
"Có bảo ngư, có bảo ngư!"
"Là tiểu tử nhà lão Bạch, lần này bắt được bảo ngư!!"
"Bảo ngư, giống như bảo thảo, đại bổ huyết nhục, là linh vật."
"Trời ơi, không chỉ một con!"
"Xuất thân cùng khổ, bắt được bảo ngư, giờ thì đổi đời rồi. Dựa vào mấy con bảo ngư này, bái nhập võ quán, thi đậu võ sinh, chuyển thành hộ khẩu huyện, sau này cuộc sống thỏa thỏa thuận buồm xuôi gió a."
"Ghen tị thật, Bạch huynh đệ sắp được sống những ngày tốt đẹp rồi."
"Nghe nói vừa rồi còn có lão đầu đào được củ Lão Sơn sâm bảy lạng!"
"Gia gia, chuyện tốt thế này sao chẳng bao giờ đến lượt ta vậy?!"
Trần Khổ kéo xe đi rồi, từ xa vẫn nghe được mấy con bảo ngư kia được bán ra với giá mười ba, mười bốn lạng một con.
Đầu tiên là lão Lý gia, sau đó là người anh em này, dựa núi, cạnh sông, tất cả đều phất lên.
Lại nghĩ đến bản thân lát nữa còn phải nộp nửa tiền thuế, sau đó trên tay chỉ còn lại mấy đồng tiền.
Trong lòng bị kích thích, hắn sờ sờ mũi mình, đã âm thầm ghi nhớ rất nhiều mùi vị trong phố Dược sài thị này, có thể truy tung trong mười dặm.
"Ngày mai liền lên núi, lần này, đến lượt ta sống những ngày tốt đẹp rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận