Từ Tế Khuyển Bắt Đầu Thất Thập Nhị Biến

Chương 118: Tam Trọng Huyền quan

Chương 118: Tam Trọng Huyền quan
Mùa đông, nhà giàu có tiền cũng sẽ đốt than sưởi ấm trong phòng, than tốt không khói, đốt một lần là dùng được cả ngày. Trong hậu viện nhà Trần Khổ, gian phòng bên trong rất ấm áp. Mẹ của Trần Khổ cùng cô vợ trẻ Từ Lan ngồi xếp bằng trên giường, một người đang xỏ đế giày, một người đan áo len. Cách đó không xa, có nha hoàn đang dỗ Hổ Tử ngủ. Hai mẹ con đang nói chuyện phiếm. "Nhà lão đại này, than này không rẻ đâu nhỉ, một chút khói cũng không có, so với than nhà lão Nhị họ Ngô trong thôn ta còn tốt hơn nhiều." Lão nương nhìn bồn than trước giường, miệng lẩm bẩm, dùng răng cắn đứt sợi chỉ, nói: "Mặc dù nói hai đứa nhỏ kiếm được tiền, cũng phải tiết kiệm một chút, cho thêm phòng con út thêm chút lửa đi."
"Dạ, thưa mẹ." Từ Lan liền liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn, bảo lấy ra mấy cục than trong chậu than. Nha hoàn lại nói: "Phòng lão gia không cần than, cũng ấm áp rồi, ông ấy không cho chúng ta thêm than vào đâu." Từ Lan biết con út tập võ, thân thể cường tráng, cũng nói: "Thì ra là vậy." Lão phụ nhân nhìn chậu than một chút, liền không nói gì thêm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh, hít một hơi nói: "Hôm nay mới có một trận tuyết nhỏ, đám thu hoạch ngoài ruộng nhà mình, sợ là không được đến bảy phần..."
"Đúng vậy, đám hương thân trong thôn, năm sau sợ là khó khăn lắm." Từ Lan vừa đan áo len vừa trò chuyện cùng bà bà, câu được câu không... ... Trần Khổ ở trong nhà mình thổ nạp, cảm nhận được nội khí toàn thân tràn đầy, lẩm bẩm: "Đây chính là cảm giác khí đầy, nội khí đại viên mãn, ta bây giờ nội khí tràn đầy, sung mãn, một chút cảm giác đói cũng không có." Trong sách thuốc kiếp trước nói: "Tinh mãn không nghĩ dâm, khí đầy không nghĩ đói, thần đầy không nghĩ ngủ". Vốn cho rằng kiếp trước là mấy ông thầy thuốc Đông y tu đạo lừa gạt, không ngờ lại có chuyện như thế. "Với nội khí hiện tại của ta, đại khái có thể mười ngày nửa tháng không cần ăn uống, điều này theo một ý nghĩa nào đó đã đạt đến trạng thái 'Tích cốc' mà mấy đạo sĩ thời xưa tha thiết ước mơ." Trần Khổ cảm nhận được sự thay đổi mà thể phách trưởng thành mang lại. "Nhưng cái này chỉ là điều kiện tiên quyết để duy trì sinh mệnh, không thể cùng người động thủ, cũng không thể luyện võ tiêu hao khí lực, dù sao bất luận là động thủ hay luyện võ, đều sẽ tiêu hao khí lực, hơi động, khí lực liền tiêu hao, tiêu hao rồi vẫn sẽ thấy đói."
"Đây chính là nguyên nhân vì sao trong các câu chuyện thường có một vài cao thủ, sau khi đánh nhau có thể ăn cả một con trâu." "Nội khí đại viên mãn, cảnh giới tiếp theo, chính là Huyền Quan cảnh trong võ đạo đệ nhị cảnh." Trần Khổ hiện tại vẫn chưa được truyền thụ công pháp Huyền Quan cảnh, nhưng từ những lần sư phụ Dương Lục Thiền cùng Dương Thiếu Kỳ giao lưu, ít nhiều cũng nghe được một chút liên quan đến thuyết pháp Huyền Quan cảnh. "Huyền Quan cảnh, nghe nói trên cơ thể người ở vị trí đại não có một cái quan khiếu đặc thù, nó là nơi thần bí và yếu ớt nhất của cơ thể người, còn được gọi là 'Huyền Tẫn chi môn', phương pháp tu luyện là đưa nội khí lên não, sau đó lấy khí nuôi não, tinh thần thanh tĩnh, khai phá hết tiềm năng của đại não, từ đó đạt tới có thể tinh thần tỉ mỉ nội thị, khiến sinh mệnh thể chất hoàn toàn tăng lên..."
Trần Khổ nhớ lại lần mình tốn sức đánh chết lão bộc Lương của nhà họ Triệu, khi đó liền cảm nhận được sinh mệnh lực đáng sợ của cao thủ Huyền Quan cảnh. Mấy vạn cân lực đánh vào huyệt thái dương cũng không chết ngay được. Đó vẫn là trong trường hợp không có vận khí hộ não.
Bạn cần đăng nhập để bình luận