Trường Sinh: Ta Tại Giáo Phường Ti Thiên Thu Vạn Tái

Chương 60: Tóc trắng quái vật

**Chương 60: Quái vật tóc trắng**
Khi trời tối, Triệu Mục cùng Vũ Văn Phiêu Nhứ ở lại trong khách sạn.
Trong đêm, Triệu Mục đang tu luyện.
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi." Hắn mở mắt nói.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu nhị lúc trước chào hỏi hai người bọn họ đi tới, cung kính hành lễ: "Gặp qua chủ thượng."
Năng lực của Vi Hổ rất giỏi, dưới sự kinh doanh của hắn, tổ chức tình báo ban đầu do Trịnh Kinh Nhân để lại, bây giờ đã lớn mạnh hơn gấp mười lần.
Ngay cả trong tòa thành nhỏ này, cũng đã có người của tổ chức.
Bất quá, Vi Hổ tuân theo nguyên tắc điệu thấp của Triệu Mục, bình thường gần như không tham dự tranh đấu của các thế lực khác.
Cho nên đến tận ngày nay, bất luận là triều đình hay giang hồ, cũng chỉ biết trên đời tồn tại một tổ chức tình báo tên là Tổ Ong.
Về phần lai lịch, quy mô và chủ nhân của Tổ Ong là ai, không ai có thể biết.
"Ân." Triệu Mục khẽ gật đầu: "Có tin tức của Chu Nguyệt không?"
"Đây là thư tín phía trên chuyển giao tới."
Tiểu nhị cung kính đưa tới một phong thư.
Triệu Mục mở ra xem.
Trong thư viết, Chu Nguyệt một đường đi về phía nam, ba ngày trước bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đuổi theo một con quái vật tóc trắng đi về phía tây.
Đó là một con quái vật có nhục thân thập phần cường đại, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân, lực công kích của nó không hề kém cạnh Tiên Thiên cao thủ.
Nhưng thứ mạnh nhất của quái vật này, kỳ thực không phải là lực công kích, mà là nhục thân phòng ngự.
Dựa theo miêu tả trong thư, quái vật kia toàn thân cứng rắn như sắt, lực phòng ngự đến cả tông sư Chu Nguyệt cũng không thể công phá.
Triệu Mục nhíu mày: "Chu Nguyệt truy kích quái vật, miêu tả sao lại giống hệt như hai người buổi chiều nói, chẳng lẽ là cùng một thứ?"
Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Phân phó xuống, để người của chúng ta theo sát Chu Nguyệt, tùy thời báo cáo hành tung của nàng cho ta."
"Mặt khác, nói cho người của chúng ta biết, không nên nhúng tay vào trận chiến của Chu Nguyệt và con quái vật kia, thực lực của các ngươi quá yếu, mạo muội tham dự chắc chắn không c·hết cũng bị thương. Nói với nàng, ta sẽ nhanh chóng chạy tới giúp nàng."
"Vâng, chủ thượng!"
Tiểu nhị rời đi.
Triệu Mục cũng đứng dậy, đi đến trước cửa phòng sát vách, gõ cửa: "Vũ Văn cô nương, đã ngủ chưa?"
"Chưa đâu."
Theo âm thanh nhu hòa, cửa phòng được mở ra.
Chỉ thấy Vũ Văn Phiêu Nhứ y phục đơn bạc, lười biếng xuất hiện tại cửa: "Tiên sinh có chuyện gì, vào nói đi?"
"Khụ khụ, không cần!"
Triệu Mục ho nhẹ một tiếng, đưa thư tới: "Chu Nguyệt thay đổi phương hướng rồi, ngày mai chúng ta cũng phải thay đổi tuyến đường chạy về hướng tây, ta tới để báo cho cô nương một tiếng."
"Tốt, Phiêu Nhứ biết rồi."
Vũ Văn Phiêu Nhứ nhận thư, vũ mị nhìn chằm chằm Triệu Mục: "Tiên sinh, thật sự không vào uống chén trà sao?"
"Không cần, đi ngủ sớm một chút đi."
Triệu Mục quay đầu rời đi.
Hô!
Nữ nhân này không chỉ xinh đẹp, dáng vẻ làm nũng cũng thật khiến người ta chịu không nổi.
Có đôi khi hắn thật cảm thấy, danh hiệu yêu hậu kỳ thật rất thích hợp với nữ nhân này.
Chỉ tiếc, khách sạn cách âm không được tốt lắm!
...
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người rời khỏi khách sạn, một đường đi về phía tây.
Tây Quan Thành, từng là biên quan phía tây của Đại Tấn triều, ra khỏi thành là khu vực của Đại Kim Luân Quốc.
Bất quá, theo việc Đại Tấn triều phát động chiến tranh hai năm trước, chiếm lĩnh một mảng lớn đất đai của Đại Kim Luân Quốc, tòa thành này giờ đây không còn là biên quan nữa.
Nửa tháng sau, trời tối người yên.
Triệu Mục và Vũ Văn Phiêu Nhứ một đường vội vàng, cuối cùng cũng tới được dưới chân Tây Quan Thành.
Ngẩng đầu nhìn tường thành cao ngất, Triệu Mục hỏi Vũ Văn Phiêu Nhứ: "Có thể lên được không?"
Nữ nhân trừng mắt nhìn: "Cao quá, có chút tốn sức."
Trải qua những năm tu luyện này, Vũ Văn Phiêu Nhứ cũng đã là võ giả Hậu Thiên cực cảnh.
Bất quá, Tây Quan Thành dù sao cũng từng là biên quan, độ cao tường thành vượt xa thành trì thông thường rất nhiều, cho nên Vũ Văn Phiêu Nhứ muốn lên được có chút khó khăn.
"Không sao, lên đi, ta giúp cô."
"Tốt!"
Nữ nhân khẽ gật đầu, nhún người nhảy lên, hai chân không ngừng mượn lực trên tường thành, rất nhanh liền leo lên được hơn phân nửa.
Bất quá, đây cũng là cực hạn, theo một ngụm chân khí đục ngầu, thân hình nàng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác vòng eo nhỏ nhắn bị một bàn tay nâng lên, cả người nhất thời nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm Chu Nguyệt."
Triệu Mục mở miệng, Thanh Văn Cổ đã được thả ra, nhanh chóng bao phủ toàn thành.
Hai người nhảy xuống đầu tường, chỉ chốc lát sau đã tới bên ngoài một gian nhà dân.
"Nguyệt nhi, ngủ chưa?"
Vũ Văn Phiêu Nhứ tiến lên gõ cửa.
Chỉ thấy Chu Nguyệt với vẻ mặt mệt mỏi mở cửa phòng ra: "Hai người cuối cùng cũng đến rồi, thật sự là khiến ta đợi lâu quá."
"Cô bị thương à?"
Vũ Văn Phiêu Nhứ lo lắng hỏi.
"Không, chỉ là có chút mệt mỏi."
Chu Nguyệt đón hai người vào trong: "Vừa rồi trước khi các ngươi đến, ta lại đánh một trận với con quái vật kia, haizz, thứ đó thật khó dây dưa."
"Cô thật sự không thể làm nó bị thương chút nào sao?"
"Không thể, ta có thể một bàn tay đánh bay nó dễ dàng, nhưng hoàn toàn không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho nó. Cho nên mỗi lần giao chiến với nó, ta đều phải mệt gần c·hết, mà chẳng có tác dụng gì."
Chu Nguyệt lắc đầu cười khổ: "Hơn nữa, tốc độ của thứ kia kinh người, thậm chí còn nhanh hơn cả tông sư, ta dọc đường đi đã mất dấu nó nhiều lần, cuối cùng đều dựa vào vết tích và khí tức, lại tìm thấy nó."
"Thứ đó hiện tại ở đâu?" Triệu Mục hỏi.
"Hiện tại nó đã tiếp tục chạy về phía tây, ta cảm giác nó giống như muốn đi Đại Kim Luân Quốc, có lẽ nơi đó có thứ gì đó đang hấp dẫn nó?"
Chu Nguyệt suy đoán nói.
"Đi, giao nó cho ta đi, hai người cứ đợi ở trong Tây Quan Thành, có tin tức ta sẽ để Tổ Ong truyền cho các cô."
"Ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để móng vuốt của con quái vật kia cào rách da, trên móng vuốt của nó có kịch độc."
"Ta phát hiện vết trảo thương trên t·h·i t·hể của sư phụ, hẳn là trúng độc của con quái vật kia, nếu không với thực lực Tông Sư cảnh của sư phụ, không thể nào đột nhiên c·hết được."
"Tốt, ta sẽ cẩn thận."
Triệu Mục gật đầu, quay người nhanh chóng rời đi.
Thanh Văn Cổ bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh, Triệu Mục ra khỏi thành, liền lợi dụng Thanh Văn Cổ không ngừng tìm kiếm về phía tây.
Rất nhanh, trong đầu hắn liền hiện lên, một thân ảnh quái vật toàn thân mọc đầy lông dài màu trắng.
"Cuối cùng cũng tìm được."
Triệu Mục lập tức thi triển toàn lực thân pháp, cả người phảng phất như một cơn gió biến mất tại chỗ.
Chu Nguyệt nói không sai, con quái vật kia tốc độ cực nhanh, chạy bắt đầu dù cho tông sư cũng khó mà đuổi kịp.
Ước chừng mất gần nửa canh giờ, Triệu Mục mới đuổi kịp quái vật.
Lúc này cả hai đã vượt qua biên giới, tiến vào khu vực Đại Kim Luân Quốc.
Chỉ thấy phía trước cách đó trăm trượng, xuất hiện một quái vật hình người toàn thân đầy lông trắng, chạy bằng tứ chi như dã thú.
"Ta ngược lại muốn xem xem ngươi là thứ gì?"
Triệu Mục tốc độ không giảm, thuận tay hái một chiếc lá trên cây bên cạnh.
Sau một khắc, lá cây được chân khí bao bọc, liền như lưu tinh trong nháy mắt vượt qua khoảng cách trăm trượng, hung hăng đánh vào sau lưng quái vật.
Phanh!
Âm thanh trầm đục vang lên, phảng phất như búa tạ đập vào gỗ.
Con quái vật kia bị đập xuống đất, lăn lông lốc mấy chục trượng mới khó khăn lắm dừng lại.
Triệu Mục trong nháy mắt đuổi tới trước mặt, đang muốn bắt con quái vật lên.
Đã thấy quái vật tóc trắng bỗng nhiên xoay người, như không có chuyện gì, tốc độ không hề giảm tiếp tục chạy trốn.
Triệu Mục kinh ngạc.
Hắn rất chắc chắn một kích vừa rồi của mình, cho dù là cao thủ Tông Sư cảnh bị đánh trúng, cũng phải thân tử hồn tiêu.
Thế mà con quái vật này lại không hề hấn gì?
Gia hỏa này thật sự là làm bằng huyết nhục sao, sao lại cảm thấy còn cứng hơn cả kim thiết?
Không đúng, độ cứng của kim thiết, trước mặt gia hỏa này chỉ là vai vế con cháu mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận