Trường Sinh: Ta Tại Giáo Phường Ti Thiên Thu Vạn Tái

Chương 153: Phách lối lão đầu

**Chương 153: Lão già hống hách**
Trong sân của Liên Tâm nương tử.
Những vị khách nhân đang chìm đắm trong tiếng đàn mỹ diệu, bỗng nhiên hai con uyên ương bay xuống, rơi vào hồ nước.
Mặc dù cảnh tượng hai con công uyên ương vui đùa trong hồ nước có chút cổ quái, nhưng lúc này mọi người đang chuyên tâm thưởng thức tiếng đàn, nhất thời không ai để ý.
Cổng vào.
Một lão già thân hình thấp bé, áo vải bố thô, xách giày, lảo đảo bước đến.
"Thật sự là cầm nghệ cao minh."
Nhìn Liên Tâm nương tử trong đình, lão già mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, tán thưởng:
"Không ngờ tới Đại Tấn triều, quốc gia phàm nhân như vậy, mà cũng có người có cầm nghệ, có thể đạt tới cảnh giới kỹ gần với đạo, chậc chậc, lão già ta thật sự là đến đúng lúc."
Lão già rất là hưng phấn, lập tức tìm một bàn lớn ngồi xuống.
Mà phía sau hắn, hai đạo sĩ thanh niên cũng đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Lão già liếc nhìn hai người: "Thế nào, Xích Vân Tử lão già kia sợ ta lại gây sự, cho nên để hai tiểu tử các ngươi, một mực đi theo ta?"
Lộc cộc!
Hai đạo sĩ thanh niên nuốt nước miếng, trong lòng khẩn trương.
"Không không không, tiền bối ngài hiểu lầm, dù sao ngài chưa quen thuộc kinh thành, cho nên quốc sư đại nhân phái hai chúng ta đến đây, là để hầu hạ ngài."
"Đúng đúng đúng, tiền bối, nếu có việc nhỏ gì, ngài không cần tự mình động thủ, phân phó hai chúng ta là được rồi, chúng ta nhất định giúp ngài làm tốt."
Hai người cười rạng rỡ nói.
"Ha ha, phải không?"
Lão già cười đầy ẩn ý: "Được thôi, vậy các ngươi cứ hảo hảo đi theo, đừng để những thứ không có mắt, tới quấy rầy lão già ta ngắm cô nương."
"Đúng đúng, ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người dám mạo phạm ngài."
Hai đạo sĩ thanh niên lau mồ hôi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, vị tổ tông này cuối cùng không so đo với bọn hắn.
Bọn hắn đích thực là do quốc sư phái tới, mục đích là giúp lão già ngăn cản những kẻ mù quáng.
Nếu không, một khi lại chọc giận vị này, lần nữa bắt cóc nửa đám công tử bột trong kinh thành, thì dù quốc sư quyền cao chức trọng, cũng không dễ ăn nói với triều đình trên dưới.
Trong đình, tiếng đàn như tiên nhạc du dương truyền đến.
Lão già nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, không tự giác đánh nhịp, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ.
Một lúc lâu sau, một khúc nhạc kết thúc.
Những vị khách ở đây nhao nhao tán thưởng, mà Liên Tâm nương tử trong đình, cũng mỉm cười dịu dàng trò chuyện cùng mọi người, bầu không khí thoải mái.
Ngay lúc này, lão già bỗng nhiên đứng dậy đi về phía trước.
Tổ tông này muốn làm gì?
Hai đạo sĩ thanh niên giật mình, vội vàng đứng dậy đi theo.
Lão già đi đến bên hồ nước, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng: "Hắc hắc, vị tiểu nương tử xinh đẹp này, xưng hô thế nào?"
"To gan!"
Một khách nhân nghe vậy nổi giận: "Vị này là Liên Tâm nương tử, hiện là đệ nhất nữ cầm thánh của Đại Tấn triều, chú ý lời ăn tiếng nói của ngươi."
"Lão già này ở đâu ra, có hiểu quy củ không, phía trước hồ nước này, là nơi những đại nhân thân phận tôn quý ngồi, ngươi ăn mặc rách rưới, đến đây làm gì?"
"Mau cút xa một chút cho ta."
Đám người ồn ào, tựa hồ lão già dám nói một chữ "Không", bọn họ sẽ động thủ ngay.
Có điều những người này không chú ý tới, những đại nhân tôn quý mà họ nhắc tới, lúc này từng người nhìn lão già, ánh mắt đều tràn đầy kiêng kị.
Hiển nhiên những người này, đã nhận ra thân phận của lão già.
Ánh mắt lão già rét lạnh, liếc qua những kẻ la hét, sát khí lạnh thấu xương lập tức khiến tất cả mọi người im bặt.
Một khắc này, bọn họ cảm giác mình, như bị một con cự ma dưới vực sâu để mắt tới, sợ đến mức suýt chút nữa són ra quần.
Lão già này rốt cuộc là ai?
Trong lòng mọi người kinh hãi bất định.
Lúc này, hai đạo sĩ thanh niên, đã đi tới.
Bọn họ lấy ra lệnh bài, lớn tiếng nói: "Chư vị, Trảm Ma ty làm việc, không muốn gây chuyện đều lui ra phía sau."
Trảm Ma ty sao lại đến đây?
Đám người nghi hoặc.
Lúc này, lão già lại nhìn Liên Tâm nương tử: "Hắc hắc, hóa ra là Liên Tâm nương tử, cầm nghệ của ngươi lão già ta thật sự rất thích."
"Đa tạ lão tiên sinh tán dương, Liên Tâm hổ thẹn."
"Không cần hổ thẹn, không cần hổ thẹn, cầm nghệ của ngươi đích thực lợi hại, chính là hiếm thấy trong đời lão già ta."
Lão già cười hèn mọn: "Là thế này, lão già ta chuẩn bị ở kinh thành chơi hai tháng, bất quá một mình quá mức quạnh quẽ, cho nên muốn mời Liên Tâm nương tử theo giúp ta hai tháng, thế nào?"
Cái gì, lão già này lại muốn làm bẩn Liên Tâm nương tử?
Thật là lòng tham không đáy!
Ngươi cũng không nhìn xem mình thế nào, mọc ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, vừa già lại vừa hèn mọn, ngươi cũng xứng tơ tưởng Liên Tâm nương tử?
Chúng ta còn chưa có được.
Các vị khách một trận rối loạn, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với lão già.
Có điều, sợ uy thế của lão già vừa rồi, từng người, lại không dám tiến lên nói gì.
Lúc này, Liên Tâm nương tử cúi chào một lễ: "Lão tiên sinh thứ lỗi, khách nhân của Giáo Phường ty đều biết, Liên Tâm luôn bán nghệ không bán thân, cho nên chỉ sợ Vô Pháp hầu hạ lão tiên sinh."
"Ha ha, tiểu nương tử đây là đang cự tuyệt ta à?"
Ngữ khí lão già nhẹ nhàng, nhưng khí tức nguy hiểm tỏa ra, lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lúc này, hai đạo sĩ thanh niên tiến lại gần.
Một người trong đó lấy lòng nói: "Tiền bối, ngài là cao nhân đắc đạo, hà tất chấp nhặt với một nữ nhân?"
"Đúng vậy a, tiền bối, nữ nhân này chính là không biết điều, bất quá nữ nhân nha, không tình nguyện chơi bắt đầu cũng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta đưa ngài đi chơi chỗ khác?"
Một đạo sĩ khác cũng cẩn thận từng li từng tí nói.
Hai người này tâm tính không tệ, hiển nhiên là không quen nhìn lão già ỷ vào thân phận tu sĩ, khi dễ người khác.
Bất quá tu vi của bọn họ, so với lão già kém quá xa, cho nên cũng không dám mạnh mẽ, chỉ có thể nói lời mềm mỏng khuyên giải.
"Thế nào, Xích Vân Tử để các ngươi đến, là để lão già ta khó chịu sao?"
Lão già lạnh lùng nhìn hai người, khiến hai người trong lòng kinh hãi.
"Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, lão già ta muốn chơi thì sao, các ngươi muốn ngăn cản, có tin lão già ta phá hủy Giáo Phường ty này không?"
"Tiền bối thứ tội, chúng ta chỉ là. . ."
Hai đạo sĩ thanh niên mồ hôi đầy đầu, vội vàng muốn trấn an lão già.
Nhưng ngay lúc này, trong hồ nước đột nhiên vang lên tiếng quát mắng: "Lão già, đừng có không biết xấu hổ, thật cho rằng Đại Tấn triều kinh thành này, không ai trị được ngươi phải không?"
"Không sai, một tu sĩ mệnh luân cảnh thập nhị phẩm mà thôi, thật sự coi mình là Thiên Vương lão tử, còn phá hủy Giáo Phường ty, ngươi phá một cái cho Quy đại gia ta xem thử?"
Đám người ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía hồ nước.
Bọn họ thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, lại dám nói chuyện với lão già lợi hại này như vậy?
Phải biết lão già này, đến cả quốc sư cũng phải lấy lễ đối đãi.
Chỉ thấy trong hồ nước, hai con uyên ương chậm rãi bơi lội, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy mỉa mai.
Nói chuyện. . . Là hai con uyên ương này?
Uyên ương làm sao có thể nói chuyện?
Trời ạ, đây không phải là yêu quái trong truyền thuyết à?
Đám người chấn kinh, trừng to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Mà lão già nhìn thấy Hắc Giao và Quy Linh, hai mắt lại sáng lên: "U a, nơi này thế mà lại có hai tiểu yêu? Thú vị, gần đây lão già ta luyện đan vừa vặn thiếu vật liệu, hai con nghiệt súc các ngươi lại phù hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận