Trường Sinh: Ta Tại Giáo Phường Ti Thiên Thu Vạn Tái

Chương 59: Nam nhân kia!

**Chương 59: Nam nhân kia!**
Đúng vậy, không chỉ Triệu Mục cảm thấy Vũ Văn An Bình có bệnh.
Mà những người khác ở đây, cũng đều cảm thấy đầu óc Vũ Văn An Bình không bình thường.
Vừa rồi Triệu Mục vung một thanh trọng kiếm, liên tiếp s·á·t h·ạ·i Tiên Thiên cảnh đại tướng quân Tiêu Hoán, cùng hai vị Tông Sư cảnh lão thái giám.
Thực lực cường hoành của hắn, đã sớm khiến tất cả mọi người k·hi·ế·p sợ.
Giờ phút này, những người khác đừng nói là ngăn cản Triệu Mục, thậm chí ngay cả đến gần cũng không dám.
Thế nhưng Vũ Văn An Bình lại dám xông lên, đây không phải đầu óc có vấn đề muốn c·hết, thì còn có thể là gì?
"Không có gì đáng ngạc nhiên."
Vũ Văn Phiêu Nhứ dường như đã sớm liệu trước: "Vũ Văn gia những năm này không có lấy một nhân tài nào, trong nhà tất cả đều là một đám chỉ biết ngồi ăn chờ c·hết."
"Nếu không có ta ở đây, bọn hắn những năm này từng người đã sớm nghèo rớt mùng tơi, chớ nói chi là bảo trụ địa vị trong triều đình, cho nên bọn hắn đương nhiên không muốn ta rời đi."
"Nhất là Vũ Văn An Bình, có hoàng hậu là ta đây, người khác còn có thể gọi hắn một tiếng Vũ Văn gia chủ, chỉ khi nào ta đi, trong triều đình trên dưới ai còn biết hắn?"
"Hắn là không nỡ phú quý trong tay, váng đầu nên mới dám v·a c·hạm ngươi."
"Thì ra là thế."
Triệu Mục giật mình, trong lòng vô cùng xem thường.
Người của Vũ Văn gia này, hoàn toàn chính là một đám ký sinh trùng.
Từng người chỉ biết từ trên thân Vũ Văn Phiêu Nhứ, uống m·á·u ăn thịt, ý đồ ép khô mỗi một phần giá trị trên người nàng, nhưng xưa nay không nghĩ dựa vào bản thân.
Một gia tộc như vậy, còn có ý nghĩa gì để tồn tại?
"Đi thôi!"
Triệu Mục lắc đầu, vác lưng rộng trọng kiếm quay người rời đi, Vũ Văn Phiêu Nhứ cũng theo sát ở phía sau.
Giờ khắc này, không có bất kỳ ai dám tiến lên ngăn cản.
Từ đầu đến cuối, mấy vạn đại quân phía sau kia chỉ biết trơ mắt nhìn xem, hai người càng chạy càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Vài ngày sau, một tin tức dẫn tới thiên hạ xôn xao.
Vũ Văn Phiêu Nhứ, hoàng hậu đương kim thiên tử của Đại Tấn triều, thế mà cùng một dã nam nhân bỏ trốn.
Lúc tin tức này mới được truyền tới, phần lớn mọi người căn bản không tin.
Dù sao, tuy nói rõ Nguyên Đế bây giờ đã suy tàn, nhưng dù sao dưới trướng vẫn còn mấy vạn đại quân.
Là một thiên tử, làm sao hắn có thể cho phép hoàng hậu của mình, cùng nam nhân khác rời đi?
Coi như thật sự có người này tồn tại, chỉ sợ còn không đợi mang theo hoàng hậu đi, liền bị Minh Nguyên Đế hạ lệnh đại quân cho chặt thành thịt nát rồi?
Nhưng theo thời gian ngày qua ngày trôi qua, càng nhiều chi tiết bị tiết lộ.
Mọi người mới giật mình phát hiện, thì ra lời đồn kia lại là thật.
Hoàng hậu Vũ Văn Phiêu Nhứ, thế mà thật sự bị một nam nhân mang đi.
Hơn nữa còn là ở trước mặt Minh Nguyên Đế, cùng mấy vạn đại quân, công khai mang đi.
Vũ Văn Phiêu Nhứ, từng được vinh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nữ khuynh quốc tuyệt sắc.
Năm đó trước khi nàng xuất giá, những người trong kinh thành đến cầu thân, suýt chút nữa thì đạp phá cửa lớn của Vũ Văn gia.
Thậm chí ngay cả khi sau này nàng gả vào phủ thái tử, rồi được lập làm hoàng hậu.
Trên dưới Đại Tấn triều, vẫn có vô số người thầm thương trộm nhớ nàng.
Đương nhiên, những người kia đều chỉ dám bí mật ảo tưởng, hoặc là nằm mơ dắt tay hoàng hậu lưu lạc giang hồ, chứ không ai dám thật sự ra tay c·ướp người.
Nhưng những người kia tuyệt đối không thể ngờ rằng, bây giờ lại có người, thật sự thực hiện được mộng tưởng của bọn hắn.
Đơn giản quá làm cho người ta ghen ghét.
Lương Châu thành.
Một nam một nữ theo dòng người đi vào nội thành, chính là Triệu Mục cùng Vũ Văn Phiêu Nhứ.
Bây giờ Triệu Mục đã tháo xuống mặt nạ da người, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Mà Vũ Văn Phiêu Nhứ thì mang theo mạng che mặt, để tránh bị người khác nhận ra, tăng thêm phiền phức.
Hai người thuận đường đi thẳng một đường, sau một lúc lâu thì tìm được một gian khách sạn.
"Đêm nay nghỉ tạm ở đây một đêm đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục lên đường." Triệu Mục nói.
"Được." Vũ Văn Phiêu Nhứ nhu hòa gật đầu.
Hai người đi vào khách sạn, tìm một bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
"Hai vị khách quan, muốn dùng chút gì không?" Tiểu nhị đi tới hỏi.
Triệu Mục lấy ra một thỏi bạc: "Cho chúng ta một ít món ăn thanh đạm, ngoài ra chuẩn bị hai gian phòng trên."
"Vâng, khách quan chờ một lát, thức ăn sẽ có ngay."
Tiểu nhị nhận bạc, liền đi quầy hàng tìm chưởng quỹ để gọi món.
"Tiên sinh, còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể đuổi kịp Nguyệt nhi?" Vũ Văn Phiêu Nhứ hỏi.
Triệu Mục suy nghĩ một chút: "Trong vòng mười ngày hẳn là có thể đuổi kịp, Chu Nguyệt trên đường đi về nam truy tra nguyên nhân cái c·hết của Uy Quốc công, nhất định sẽ không đi quá nhanh."
"Ân, hy vọng có thể sớm một chút nhìn thấy Nguyệt nhi, cũng không biết hiện tại nàng thế nào, có tra được manh mối hữu dụng nào không?"
Vũ Văn Phiêu Nhứ thở dài.
Lúc này, lại có hai nam nhân đi vào khách sạn.
Xem bọn hắn tay cầm đao kiếm, phong trần mệt mỏi, dường như là người của giang hồ.
Hai người sau khi ngồi xuống gọi món, liền thấp giọng bàn luận.
Trong đó có một người trẻ tuổi hỏi: "Đại ca, huynh nói người c·ướp đi hoàng hậu kia là ai, bây giờ bọn hắn đang đi đâu?"
"Ai mà biết được, sao, ngươi cũng ghen ghét?" Trung niên nam nhân cười hỏi ngược lại.
"Hắc hắc, đây chính là đương triều hoàng hậu a, trên giang hồ có được mấy người không ghen ghét?"
Người trẻ tuổi cười gian nói: "Người này đã làm chuyện mà rất nhiều người muốn làm, nhưng căn bản không dám làm, quả thực là tấm gương cho chúng ta."
"Đúng vậy a, dắt tay mỹ nhân nhi lưu lạc giang hồ, hơn nữa còn là cùng hoàng hậu làm bạn, loại chuyện này nghĩ thôi đã thấy hâm mộ."
Trung niên nam nhân cũng tán thán nói: "Bất quá chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, dù sao chúng ta không có loại thực lực, dám c·ướp người giữa mấy vạn đại quân."
"Giang hồ đồn rằng, người kia đã bước vào Võ Thánh cảnh giới, có thể xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện nay, cũng không biết có phải là thật hay không?"
"Khẳng định là thật, nếu không hắn làm sao có thể trấn áp được mấy vạn đại quân?"
Người trẻ tuổi một tay chống cằm, thở dài: "Nếu ta cũng có được thực lực như vậy thì tốt biết mấy, chỉ tiếc. . . Đại ca, huynh nói bây giờ bọn hắn đang làm gì, tên kia có phải hay không đã cùng hoàng hậu động phòng rồi?"
"Thật đúng là không chừng."
Hai người nói chuyện hăng say, lại không chú ý tới trên bàn bên cạnh, một nam một nữ có thần thái xấu hổ.
Triệu Mục sờ lên mũi, cười nói: "Cô chớ để ý, bọn họ đều là nói mò."
"Không sao, dọc theo con đường này nghe nhiều rồi, ta sớm đã quen."
Vũ Văn Phiêu Nhứ nói là đã quen, nhưng trên mặt vẫn đỏ lên vì xấu hổ, cúi đầu xuống.
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
May mắn, lúc này hai người bên cạnh, rốt cục cũng đổi chủ đề.
"Đúng rồi, đại ca, huynh nói vật kia mà hai ngày trước chúng ta nhìn thấy, rốt cuộc là cái quái gì?"
Người trẻ tuổi hỏi.
"Không biết, dù sao khẳng định không phải là người, ít nhất không phải là người sống."
"Dù sao người bình thường làm sao có thể toàn thân tóc trắng, với lại nhục thân cứng rắn như hòn đá, ngay cả kiếm khí của Tiên Thiên cao thủ cũng không đâm vào được?"
Trung niên nam nhân lắc đầu, lòng còn sợ hãi nói: "May mắn là chúng ta thừa dịp nó bị cuốn lấy mà bỏ trốn, nếu không ngày đó người c·hết chắc chắn là hai chúng ta."
Toàn thân tóc trắng?
Nhục thân cứng rắn?
Không phải người sống?
Triệu Mục nghe được trong lòng cảm thấy hiếu kỳ.
Chẳng lẽ mình lại đụng phải thứ tương tự yêu hóa thái hậu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận