Trường Sinh: Ta Tại Giáo Phường Ti Thiên Thu Vạn Tái

Chương 1332: Ngưu Đại Tráng

**Chương 1332: Ngưu Đại Tráng**
Ngưu Đại Tráng cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào khống chế được thân thể.
Giờ phút này, hắn cảm giác như có một người khác đang nắm lấy tay hắn, mở ra một cánh cửa.
Căn phòng bên trong vô cùng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng le lói từ hành lang chiếu vào, mới khiến cho trong phòng có được một chút ánh sáng yếu ớt.
Ngưu Đại Tráng cảm thấy vô cùng áp lực, hắn không muốn bước vào trong phòng, nhưng thân thể lại không thể tự chủ di chuyển bước chân, mang theo hắn tiến vào căn phòng.
**Phanh!**
Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng, chút ánh sáng duy nhất từ hành lang chiếu vào, giờ khắc này cũng bị ngăn cách hoàn toàn, khiến cho cả gian phòng chìm trong bóng tối đen kịt.
Bóng tối này là một loại hắc ám tuyệt đối, có thể nuốt chửng bất kỳ loại ánh sáng nào, thậm chí khi đưa nắm tay lên trước mắt, cũng không thể nhìn thấy dù chỉ là một đầu ngón tay.
Nếu như chỉ có bóng tối thì cũng thôi đi, nhưng trong gian phòng này, đến cả âm thanh cũng không có.
Thường ngày khi mọi người nói tới sự yên tĩnh, thực ra không phải là không có bất kỳ một âm thanh nào, mà là do một tâm cảnh đặc biệt nào đó, mà mọi người không để ý đến những âm thanh rất nhỏ.
Nhưng giờ phút này, trong phòng lại là sự yên tĩnh tuyệt đối, thực sự, không hề có bất kỳ một chút âm thanh nào.
Sự yên tĩnh này thậm chí còn khiến Ngưu Đại Tráng hoài nghi về sự tồn tại của căn phòng mà hắn nhìn thấy trước đó.
Cảm giác cô độc mãnh liệt lóe lên trong đầu, khiến Ngưu Đại Tráng cảm thấy sâu thẳm trong tâm can, như bị đè nén bởi một tảng đá lớn, không sao thở nổi.
Ngoài sự cô độc, còn có nỗi sợ hãi đang lan tràn trong lòng hắn.
Hắn nghĩ tới con chó yêu kia, nghĩ đến đạo sĩ biết pháp thuật nọ.
Thủ đoạn của đối phương quỷ dị, không biết đã đưa hắn đến căn phòng đen kịt này để làm gì?
Hắn chờ đợi động thái tiếp theo của đối phương, nhưng rất lâu sau vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, dường như đối phương đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Sự sợ hãi không rõ ràng này khiến hắn càng thêm hoảng hốt.
Mà Ngưu Đại Tráng càng không thể phát hiện, một màn sương mù quỷ dị đang lan tràn trong căn phòng đen kịt.
Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của sương mù đen, chỉ có thể vô thức hít sương mù đen vào trong cơ thể theo từng nhịp thở.
Mà loại sương mù đen này vừa vào cơ thể, liền bắt đầu tăng cường cảm quan và sự dao động cảm xúc của hắn, khiến cho sự cô độc và sợ hãi trong lòng hắn trở nên ngày càng mãnh liệt.
Ngưu Đại Tráng không thể không vận chuyển nội công, ý đồ cưỡng ép áp chế sự biến hóa trong nội tâm.
Hắn xoay người, cố gắng tìm lại cánh cửa vừa mới bước vào, nhưng lại càng thêm kinh hãi khi phát hiện, thứ mà hắn sờ được chỉ là một bức tường trơn nhẵn, mặc cho hắn vuốt ve thế nào, cũng không thể tìm thấy vị trí cửa.
"Cửa đâu? Cửa ở nơi nào? Đạo sĩ thúi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Ngưu Đại Tráng điên cuồng gào thét, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân không thể nghe thấy âm thanh của chính mình.
Căn phòng này dường như có thể hấp thụ bất kỳ âm thanh nào, cho dù hắn có cố gắng gào thét thế nào, cũng không có bất kỳ một chút âm thanh nào phát ra từ miệng.
Tình huống quỷ dị như vậy càng làm cho Ngưu Đại Tráng thêm hoảng sợ.
Hắn đành phải khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt vận chuyển tâm pháp nội công, cố gắng hết sức để bình ổn cảm xúc của mình.
Mà giờ khắc này Ngưu Đại Tráng cũng không biết, mười mấy tên thủ hạ sơn phỉ của hắn cũng đã rơi vào tình cảnh giống như hắn.
Tất cả sơn phỉ đều bị phong tỏa trong căn phòng đen kịt và yên tĩnh, sợ hãi không thể kiềm chế.
Nhưng không ai trong số chúng biết được, cái gọi là căn phòng đen kịt và yên tĩnh đó thực ra không hề tồn tại.
Bên trong nhà gỗ có càn khôn.
Trong trang viên rộng lớn, cỏ cây tươi tốt, mặt hồ thanh tịnh gợn sóng lăn tăn theo gió thổi, cá tung tăng bơi lội trong hồ, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Trong lương đình bên hồ, Triệu Mục ngồi bên cạnh bàn đá, nhấm nháp một bình trà ngon.
Trên bãi cỏ phía xa, một con chó nhỏ màu đen mập mạp đang vui vẻ chạy nhảy, trông rất sung sướng.
Con chó nhỏ màu đen này đương nhiên là Hạo Thiên.
Mà ở phía trước Hạo Thiên không xa, mấy chục tên sơn phỉ lại đứng ngây ngốc trên bãi cỏ, hai mắt vô hồn.
Những người này rõ ràng xung quanh không có gì, nhưng lại liên tục đưa tay ra thăm dò, giống như đang sờ vào những bức tường vô hình.
Có kẻ đã khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển tâm pháp nội công để chống lại thứ gì đó?
Có kẻ thì đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng bất an.
Còn có kẻ cuồng loạn gào thét, nhưng miệng chúng há to mà không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trông vô cùng quỷ dị.
Hạo Thiên chơi đùa một hồi, quay đầu chạy về phía lương đình.
Hắn đi vào lương đình, thân hình nhỏ bé đột nhiên phình to, trở nên cao hơn ba thước, nằm trên mặt đất, từ trong miệng phun ra một bầu rượu, uống ừng ực.
"Chủ thượng, bọn hắn có thể duy trì trạng thái này được bao lâu?"
Hạo Thiên hỏi.
Triệu Mục cầm ấm trà lên, rót nước trà vừa mới ngâm vào trong chén.
Hắn thản nhiên nói: "Có dã tâm mê vụ ảnh hưởng, người bình thường ít thì nửa canh giờ, nhiều thì một hai canh giờ sẽ phát điên."
"Tuy nhiên, những tên sơn phỉ này đều có tu vi nội công, ngược lại có thể kiên trì lâu hơn người bình thường một chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ba bốn ngày mà thôi."
"Chủ thượng, không thể lâu hơn nữa sao?" Hạo Thiên lại hỏi.
"Đại khái là không thể, nhưng thế sự không có gì tuyệt đối, nếu trong số những người này có kẻ tâm chí kiên định, ngược lại có thể kiên trì lâu hơn."
Triệu Mục cười khẽ lắc đầu: "Tuy nhiên, nếu trong này có người thực sự có thể kiên trì vượt qua bốn ngày, ta ngược lại không ngại ban thưởng cho hắn một phen cơ duyên."
"Cơ duyên gì, để bọn hắn bước vào con đường tu hành tiên đạo sao?"
Hạo Thiên liếc nhìn Ngưu Đại Tráng và đám người: "Chỉ sợ là không dễ, trong cơ thể những người này không có linh căn, cũng không có tư chất tiên đạo, chỉ sợ vĩnh viễn vô duyên với tiên đạo."
Triệu Mục cười cười, không nói gì.
Thời gian cứ như vậy trôi qua vội vã.
Triệu Mục nói không sai, sau khi ngày đầu tiên trôi qua, đã có sơn phỉ không chịu nổi.
Nội tức của bọn hắn trở nên hỗn loạn, trong đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi và cuồng bạo, hiển nhiên nếu tiếp tục nữa, bọn hắn sẽ thực sự phát điên.
Tuy nhiên, Triệu Mục cũng không có ý định bức người đến phát điên, cho nên phàm là có người không chịu nổi, hắn sẽ giải trừ cấm chế xung quanh người đó.
Những người kia thoát khỏi lồng giam, nhưng căn bản không dám chạy trốn, chỉ r·u·n rẩy nằm bẹp trên mặt đất, sợ hãi nhìn những đồng bọn vẫn còn đang trong cấm chế.
Mà trạng thái của đồng bọn khiến bọn hắn nhớ lại sự tuyệt vọng của bản thân trong bóng tối trước đó, thế là nhìn về phía Triệu Mục trong lương đình ở phía xa, từng người đều lộ vẻ hoảng sợ, giống như đang nhìn thấy ma quỷ.
Ngày đầu tiên, chỉ có vài tên sơn phỉ không chịu được, bị Triệu Mục giải trừ cấm chế thả ra;
Ngày thứ hai, số lượng người tăng lên, có hơn hai mươi người suýt chút nữa phát điên, được Triệu Mục buông tha;
Ngày thứ ba, số lượng người lại giảm đi một chút, có hơn mười người;
Mà ngày thứ tư, những người còn lại cuối cùng cũng không chịu nổi, thoát khỏi cấm chế trước khi phát điên.
Thế là sau bốn ngày, trong đám sơn phỉ, người duy nhất còn tương đối lý trí, cũng chỉ còn lại đại đương gia Ngưu Đại Tráng.
Hạo Thiên thấy vậy kinh ngạc: "Chủ thượng, tên đầu lĩnh sơn phỉ này có vẻ không tệ, vậy mà kiên trì đến bây giờ, vẫn không hề nóng nảy?"
"Đích xác không tệ."
Triệu Mục khẽ gật đầu, tên đầu lĩnh sơn phỉ thoạt nhìn thô lỗ, nhưng thực tế nội tâm lại kín đáo này, có vẻ như có chút bản lĩnh.
"Chủ thượng, ngài nói hắn có thể kiên trì được bao lâu, có thể chống đỡ đến bảy, tám ngày không?"
Hạo Thiên hiếu kỳ hỏi, hiển nhiên đã nảy sinh hứng thú không nhỏ với Ngưu Đại Tráng.
Triệu Mục cười nói: "Muốn biết, cứ xem tiếp sẽ rõ, hy vọng hắn có thể cho bần đạo một phen kinh hỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận