Thời Đại Truyền Thuyết

Chương 71: Khi ấy trăng sáng vằng vặc (1)

Mọi người có mặt đều ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Vương Đan và Vương Thước Vĩ vẫn bình thản như thường, ra vẻ chuyện nhỏ như con thỏ.
Lý Bân ngạc nhiên nhìn Trương Thần, ánh mắt Dương Lộ lại đảo qua đảo lại trên người y. Trần Duyệt Hân cũng kinh ngạc, cầm ly nước lên uống vội một hơi rồi đặt xuống, mắt vẫn dán chặt vào Trang Nghiên Nguyệt.
Còn cậu mập Hoàng Húc thì nào dám hó hé tiếng nào nữa, Tạ Phong lại cúi đầu im lặng.
Trang Nghiên Nguyệt liếc Trương Thần:
"Không phải cậu không biết uống rượu sao?"
Trương Thần không hiểu sao tin tức này lại đến tai cô.
Y nghiêm mặt, giọng nói nặng nề:
"Cũng không cần cậu giúp mình. Đừng làm loạn nữa!"
"Ồ."
Trang Nghiên Nguyệt đỏ mặt, không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Mấy nam sinh Lý Bân, Hoàng Húc, Tạ Phong, Liễu Ba mắt tròn mắt dẹt. Dương Lộ thì nheo mắt đánh giá Trương Thần, không hiểu y có gì hơn người.
Trần Duyệt Hân cũng chấn động trong lòng, mắt tròn xoe, nhất là khi thấy sau một câu nói của Trương Thần, Trang Nghiên Nguyệt liền khép nép ngồi ngay ngắn trên ghế, cô ta tức đến muốn ói máu.
Đây chính là Trang Nghiên Nguyệt đó, lý do cô và Dương Lộ để ý Trang Nghiên Nguyệt như vậy, thậm chí còn âm thầm coi cô là hình mẫu để bắt chước, từ cách ăn mặc đến trang điểm, không hoàn toàn là vì cô có gu thẩm mỹ tốt, mặc gì cũng đẹp.
Hơn nữa, với gương mặt mang chút nét lai của Dương Lộ, chỉ xét về ngoại hình, thậm chí còn hơn Trang Nghiên Nguyệt, còn Trần Duyệt Hân dù kém hơn nhưng cũng có nét ngũ quan tinh xảo riêng, chẳng đến mức phải sùng bái Trang Nghiên Nguyệt như vậy.
Lý do họ coi trọng Trang Nghiên Nguyệt là vì sự nổi tiếng của cô ta, tính cách "ngàn hoa giữa lối đi, lá chẳng dính thân" của cô, quả thực là đại diện cho phụ nữ thời đại mới.
Họ không ít lần thấy các nam sinh vây quanh Trang Nghiên Nguyệt, nhưng ai nấy đều dè dặt, cẩn thận, lo lắng mất cô như sợ mất vàng.
Thậm chí còn thấy những nam sinh bá chủ sân bóng, vì Trang Nghiên Nguyệt đến xem mà hừng hực khí thế, sẵn sàng đánh nhau với những kẻ nhìn cô với ánh mắt dâm ô.
Những nam sinh như vậy, trước mặt Trang Nghiên Nguyệt, lại chẳng dám thở mạnh, khép nép chiều chuộng, chỉ sợ nói sai một câu, cô sẽ quay lưng bỏ đi.
Cũng nhiều lần thấy Trang Nghiên Nguyệt được các nam sinh đưa đến cổng khu nhà, nhưng không ngoại lệ, ai nấy đều như "chó liếm", thấy cô vào nhà rồi vẫn còn đứng ngẩn ngơ cười tủm tỉm. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, chẳng bao lâu sau lại có người khác thay thế, để lại những người khác ngơ ngác.
Vậy nên làm sao họ không khâm phục Trang Nghiên Nguyệt, thậm chí Dương Lộ còn cảm thấy bạn trai Lý Bân của mình, trong lòng chắc cũng thầm thương trộm nhớ Trang Nghiên Nguyệt, chỉ là hắn ta quá biết thân biết phận, nên không dám bén mảng tới.
Thế mà bây giờ, họ lại được chứng kiến một cảnh tượng như phim khoa học viễn tưởng.
Trang Nghiên Nguyệt, người chưa bao giờ uống rượu, tuyệt đối không thể vì một nam sinh mà uống rượu, thậm chí còn đỡ rượu thay, vậy mà lại làm việc đó vì Trương Thần.
Mà sau đó Trương Thần lại không cảm kích, còn mặt nặng mày nhẹ nói chuyện với cô.
Trang Nghiên Nguyệt không hề bỏ đi ngay lập tức, mà lại ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, như thể thật sự đã làm sai điều gì.
Chuyện quái quỷ gì thế này!?
Trương Thần nhìn Trang Nghiên Nguyệt, thầm nghĩ: Trang hồ ly, cô thật là cao tay, chơi trò này với tôi sao?
Y ngẩng đầu lên, lại thấy một vầng trăng sáng trên cao.
Giống như ngày chia tay của hai người trước khu nhà của cô.
Trương Thần cũng không bận tâm nữa, bởi vì căn bản không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trang Nghiên Nguyệt qua vẻ bề ngoài, biết đâu đây chỉ là một cách cô ta tìm kiếm sự kích thích và mới mẻ.
Đừng tưởng mình là thợ săn, biết đâu lại thành con mồi của cô ta.
Trương Thần biết điều này, nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của cô.
Lúc này, mấy nữ sinh rủ nhau đi vệ sinh, còn đám nam sinh cũng chẳng ai dám mời Trương Thần uống rượu nữa.
Khi các nữ sinh quay lại, Trần Duyệt Hân đi ngang qua bàn của mấy người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gói băng vệ sinh trong túi rơi ra. Một trong số những người đàn ông vừa nãy cứ nhìn chằm chằm vào nhóm các nữ sinh liền lên tiếng trêu chọc:
"Này, người đẹp, đồ của em rơi kìa!"
Trần Duyệt Hân cúi xuống nhìn, mặt đỏ bừng, lại còn rơi ngay trước mặt đám đàn ông này, cô vội vàng nhặt lên rồi quay đi.
Cô không phải đỏ mặt vì xấu hổ, mà chủ yếu là bốn người đàn ông này nhìn không giống người bình thường, trên cánh tay xắn lên đầy hình xăm, đầu tóc húi cua.
Mà bàn của họ lại có Dương Lộ, Trang Nghiên Nguyệt và Trần Duyệt Hân, đều là những nữ sinh xinh đẹp, thuộc kiểu ở đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Bốn người đàn ông này vừa nãy cứ lén lút nhìn họ, còn bàn tán gì đó rất thô lỗ, bây giờ lại bị chọc ghẹo như vậy, Trần Duyệt Hân vội vàng bỏ chạy.
Tuy nhiên, bốn người đàn ông kia lại không vui, một người trong số đó kéo dài giọng:
"Ê! Nói đồ của em rơi, em không nói một tiếng cảm ơn mà bỏ đi à!? Đây là tố chất của giới trẻ bây giờ sao?"
Bốn người đàn ông đồng loạt gác chân lên ghế, quay mặt về phía bàn của họ, hơi thở nồng nặc mùi rượu:
"Ý gì đây? Bọn anh tốt bụng nhắc nhở, một lời cảm ơn cũng không có? Sau này ai còn làm việc tốt nữa!?"
"Tố chất kém quá!"
Bên Vương Thước Vĩ tuy có sáu nam năm nữ, nhưng về tuổi tác và khí thế thì hoàn toàn khác xa đám côn đồ này.
Trương Thần thầm nghĩ, chẳng lẽ lại xảy ra vụ ẩu đả nữa sao?
Đừng có tưởng thời buổi này trị an tốt đẹp lắm. Mấy năm sau, mấy vụ án lớn chấn động cả nước, ở đây toàn có tiền lệ cả đấy. Dung Thành dù là tỉnh lỵ mà vẫn có cướp giật, chém người như thường. Mấy hôm trước trên báo còn đưa tin một nhóm trộm mộ ở khu lăng mộ đường vành đai bị triệt phá. Còn mấy tay anh chị trong nội thành thì nhan nhản, ngày nào mấy quán karaoke đông khách cũng có chuyện lộn xộn.
Thời này, phim ảnh xã hội đen làm hư hỏng biết bao nhiêu người, thành phần bất hảo thì nhiều vô kể.
Trộm mộ, xã hội đen, đầu gấu, cướp giật, trộm cắp, cùng với thời đại vạn vật đổi mới, sôi sục này mà sinh sôi nảy nở, đan xen lẫn nhau.
Cũng may là sau này pháp luật dần dần hoàn thiện, mấy đợt truy quét tội phạm, cộng thêm công nghệ phát triển, camera giám sát cũng dẹp bớt được mấy vụ trộm vặt, đánh nhau.
Thế nhưng kể cả sau này, vẫn có vô số vụ việc liên quan đến trị an, năm nào cũng lên báo.
Bốn gã đàn ông trung niên vừa quát vừa làm ầm ĩ, cả đám người này lập tức im thin thít. Trương Thần thì bỏ đi thẳng.
Mấy người còn chưa kịp ngạc nhiên hay khinh bỉ Trương Thần bỏ chạy thì bốn gã mặt mày giang hồ kia đã không còn bằng lòng với việc chửi bới nữa. Thực ra, từ nãy chúng đã để ý mấy cô gái trên bàn này, muốn sàm sỡ rồi, bây giờ lại được đà, thêm men rượu vào, chúng lè nhè tiến lại.
Ông chủ quán nướng ở phía sau đi ra, ông đã đến khuyên can, nhưng ông chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, quán vợ chồng làm ăn, bà chủ càng không dám nói gì, chỉ biết đứng bên cạnh hòa giải.
Bốn gã này rõ ràng là đầu đường xó chợ, làm gì coi ông chủ ra gì, lúc nãy còn gọi món ầm ĩ, chê bai đủ thứ, ông chủ cũng chỉ biết nhịn.
Bây giờ chúng đi thẳng tới, Trần Duyệt Hân sắp khóc đến nơi, biết mình gây ra chuyện, vội vàng đứng dậy cúi đầu nói:
"Xin lỗi, cảm ơn các anh!"
"Bây giờ cô em xin lỗi, cứ như bọn anh ép cô em ấy. Vầy đi, mỗi người uống với bọn anh một ly coi như tạ lỗi, chuyện này coi như xong!"
Một gã cười khẩy, định đưa tay vỗ vai Trần Duyệt Hân.
Tay bị hất ra! Là Dương Lộ, tuy cũng sợ nhưng tính tình cô khá mạnh mẽ, quát lên:
"Các anh đừng quá đáng! Chúng tôi đã xin lỗi rồi!"
Cô vừa đẩy, mấy gã kia như được cớ, cố ý làm ra vẻ bị cô xô đẩy, hai tay xòe ra, mắt tam giác cười đểu:
"Ê ê, sao cô em lại động tay động chân? Cô em đẩy anh làm gì? Anh còn chưa đụng vào em! Cô em đã đẩy anh, em là ai mà đẩy anh?"
Dương Lộ sợ hãi tột độ, liếc mắt nhìn bạn trai Lý Bân, Lý Bân ngồi im thin thít trên ghế không nói một lời. Vẻ mặt hung dữ của mấy gã này khiến cậu ấm sinh ra trong nhung lụa biết mình không thể nào đắc tội được.
Thực ra cũng không trách bọn họ, hiện tại những người có mặt như Hoàng Húc, Tạ Phong, Vương Thước Vĩ đều đang ở thế yếu, không ai dám chọc vào loại người này, hoàn toàn bị khí thế của chúng áp đảo.
Ngược lại, bọn họ thấy Trương Thần thật trâu bò, biết đường chuồn là thượng sách.
Dương Lộ run lên bần bật, vì gã kia tiến lại gần, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Cậu mập Hoàng Húc đột ngột đứng dậy định nói gì đó thì bị một gã ấn đầu xuống. Rầm! một tiếng, chiếc ghế nhựa cậu ta ngồi không chịu nổi sức nặng của cả hai, vỡ tan, cậu ta ngã nhào xuống đất.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, hai gã cao to tiến đến lôi kéo Dương Lộ và Trần Duyệt Hân, hai gã còn lại quan sát nhóm nam sinh. Chúng tinh mắt dò xét xem có ai mang theo hung khí hoặc có thể lấy hung khí bất cứ lúc nào, để cho chúng một đòn chí mạng.
Với kinh nghiệm của mình, chỉ cần liếc mắt một cái, chúng biết đây đều là một đám thanh niên hiền lành, vô hại.
Hoàng Húc bị xô ngã, Dương Lộ tiếp tục đẩy gã đang nắm tay cô ra, hắn ta cũng buông tay ra, nhưng ngay sau đó lại như con gấu hung dữ bám riết lấy cô.
Trần Duyệt Hân đang khóc.
Oành ! Trang Nghiên Nguyệt hất thẳng cốc bia vào mặt gã đang tiến lại gần cô.
Gã kia lau mặt, cười nham hiểm đưa tay chộp vào ngực cô.
Vương Thước Vĩ và những người khác sợ đến chết đứng.
Nhưng ngay lúc đó, Vương Thước Vĩ thấy Trương Thần xuất hiện bên cạnh gã đầu trọc đang đưa tay về phía Trang Nghiên Nguyệt, trên tay y có một túi ni lông buộc túm, lúc này đã vung lên, tạo thành tiếng gió rít quật vào đầu gã kia.
Gã kia tưởng là nắm đấm, theo phản xạ đưa tay đỡ, nhưng đó chỉ là một cái túi đựng vài thứ linh tinh. Nếu gã là cao thủ võ lâm trong phim chắc chắn sẽ đỡ được ám khí này. Nhưng gã không phải, dù là giang hồ chuyên đánh nhau, phản ứng nhanh hơn người thường cũng không đỡ được cái túi ám khí này.
Bốp! một tiếng, thứ nước sốt màu đỏ tươi dính nhớp nện vào mặt gã, cái túi đựng dầu ớt, bột ớt khô và ớt bột siêu cay bị đập vỡ tung tóe!
Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên giữa màn đêm.
Cùng lúc đó, sau khi giải quyết xong nguy cơ bị sàm sỡ của Trang Nghiên Nguyệt, Trương Thần quay người cầm lấy chậu ớt bột khô dùng để tẩm ướp đồ nướng của quán, với vẻ bình tĩnh không hợp tuổi lại lộ ra chút điên cuồng và tàn nhẫn, lao về phía ba gã còn lại, tay thọc vào chậu ớt, rồi hất về phía gã đứng đầu.
Liệt diễm chi thủ.
Không khí nồng nặc mùi ớt cay xè, khói cay xộc thẳng vào mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận