Thời Đại Truyền Thuyết
Chương 254: Chuyện nhỏ về cách yêu đương (2)
Công ty của Trương Trung Hoa mở ở ven vành đai một trung tâm thành phố, trong một khu vực ươm tạo do chính phủ thành lập, cũng là cải tạo từ khu nhà xưởng, ông bây giờ ngày nào cũng đến đó trông coi, thường là người cuối cùng về nhà.
Hoàng Tuệ Phân cũng ở công ty, bà thường ăn cơm ở nhà ăn mới về, có lúc đi công trường, có lúc đến bên Lan Viên, còn phải làm một số công việc với các hộ dân bị giải tỏa ở địa phương.
Trước đó Hoàng Tuệ Phân đã gọi điện cho Trương Thần, biết y ăn ở ngoài về, bà liền yên tâm, "Ồ, con vẫn ăn ở ngoài, đỡ mẹ phải về nấu cơm cho con. Ăn tạm gì đó đi!"
Chính là như vậy, Trương Thần thuộc dạng được nuôi thả rông, cũng không dặn dò y ăn ngoài chú ý vệ sinh, sạch sẽ hay không. Thời buổi này, chỉ cần không ăn phải đồ hỏng bụng tiêu chảy mất nước, đối với Hoàng Tuệ Phân đều không phải chuyện gì to tát.
Bây giờ tiền tiêu vặt hàng ngày của Trương Thần được tăng lên năm trăm tệ một tháng. Mỗi ngày gần hai mươi tệ, so với trước kia tiền sinh hoạt phí khoảng năm tệ một ngày, có thể nói là tăng một khoản lớn. Điều này cũng là nhờ bây giờ Hoàng Tuệ Phân làm ăn rồi, tiền bạc trong tay cũng dư dả hơn.
Đương nhiên, thực ra Trương Thần có lẽ còn nhiều tiền hơn, chỉ là y sẽ không từ chối tiền sinh hoạt phí Hoàng Tuệ Phân và Trương Trung Hoa đưa, cho dù y nói mình có tiền, họ cũng sẽ nói, "Con có bao nhiêu tiền chứ! Con kiếm được thì cứ tiết kiệm đi, tiền sinh hoạt phí bố mẹ cho con thì cứ dùng."
Suy cho cùng có lẽ vẫn tồn tại một chút áy náy, còn chưa quen với việc con trai không chủ động xin tiền họ, cũng dùng cách này, đổi lấy chút yên lòng của bậc làm cha mẹ.
Buổi tối Trương Trung Hoa và Hoàng Tuệ Phân mới lần lượt về, Trương Trung Hoa về nhà trước, hỏi, "Con trai, ăn cơm chưa? Ăn gì thế?"
"Mì bò ở cổng trường."
Trương Thần trả lời thật.
Không bao lâu cửa phòng lại có tiếng mở cửa, Hoàng Tuệ Phân cũng về rồi, bà mặc một chiếc áo khoác dài.
Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ đi theo Trần Húc Nhiên, mẹ mình cũng thích chưng diện lên, có lẽ là hôm công ty khai trương mọi người nói bà mặc áo khoác dài rất có khí chất, Hoàng Tuệ Phân bây giờ đặc biệt thích mặc áo khoác dài, giống như Mai Diễm Phương trong bộ phim Hồng Kông cũ Đông Phương Tam Hiệp vậy, trên đường nếu thêm chút khói mù ánh sáng, Hoàng Tuệ Phân xuất hiện đi đường cũng phấp phới gió bay. Bà chính là tính cách này.
Ở cửa có một cái móc treo quần áo bằng gỗ hồng mộc có từ thời nhà cũ, còn lớn tuổi hơn cả Trương Thần, Hoàng Tuệ Phân cởi áo khoác ra treo lên, thay dép lê, lúc này mới nói:
"Này, nói cho hai bố con biết, hôm nay tôi trên đường bắt xe còn nghe người ta nói, nói hôm nay trên một chiếc xe buýt ở Dung Thành, có một con bé xinh đẹp tỏ tình với một cậu trai! Ha ha, giới trẻ bây giờ, tôi đang nghĩ, cậu trai đó rốt cuộc phải đẹp trai đến mức nào, mới khiến con gái chủ động. Thật là... đúng là Trung Quốc sắp gia nhập WTO rồi phải không, đều không hiểu nổi nữa rồi!"
Trương Trung Hoa liền cười, "Ôi dào, giới trẻ bây giờ khác rồi, bà tưởng là thời chúng ta sao... Lúc bố và mẹ con yêu nhau, ông ngoại con còn lén lút đến xem bố mẹ!"
Hoàng Tuệ Phân liền "Hứ!"
một tiếng, "Ông ngoại con lén xem bố con mấy lần, thấy bố con quy củ, con người này còn thực tế, cũng được. Sau này mẹ mới gả cho ông ấy, hừm, chính là không biết kiếm tiền! Chồng người ta sớm đã ra ngoài kiếm tiền rồi, bố con bây giờ mới có chút khởi sắc... Nếu không phải bố nuôi con cho chúng ta mượn tiền mua cái cửa hàng đó, nhà chúng ta còn chưa có được thùng vàng đầu tiên!"
"Ồ, đúng rồi, " Hoàng Tuệ Phân lại nói, "Chuyện trên xe buýt mẹ nói hôm nay đó, trường con có không đó!"
Sao lại vòng về chuyện này.
Trương Thần mặt không đổi sắc tim không đập loạn, cười nói, "Mẹ, trường con thế nào, mẹ biết mà."
Hoàng Tuệ Phân liền gật đầu, "Cũng phải! Những đứa đó chắc chắn đều là trường nào đó thành tích không tốt lắm! Trường con toàn là học sinh ngoan, lại là lớp 12 rồi, con bây giờ thành tích cũng được, con đừng có bày trò mèo gì cho bố mẹ đấy nhé!?"
Hoàng Tuệ Phân nói xong đôi mắt liền nhìn dò xét Trương Thần từ trên xuống dưới.
Trương Thần bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, liền giơ tay đầu hàng, "Con đi làm đề đây, mẹ cả ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ."
Bên nhà Thẩm Nặc Nhất, bố Thẩm Minh Bác hôm nay đi tiếp khách về sớm hơn mọi khi một cách bất thường, nhưng uống không ít rượu, dựa vào sofa uống trà giải rượu.
Ninh Văn Tĩnh tan làm về mở cửa, vẫn đang gọi điện thoại, "Phòng tin tức các người ngày ngày, có thể đừng toàn tìm mấy tin tức rác rưởi không, đưa tin cái gì có giá trị có ý nghĩa, đào sâu ý nghĩa xã hội đi chứ!"
Ngồi xuống bên bàn trà, Ninh Văn Tĩnh tắt điện thoại, đập lên bàn.
Thẩm Minh Bác nghi hoặc, "Chuyện gì mà nổi giận thế!"
Thẩm Nặc Nhất dỏng tai lên.
Ninh Văn Tĩnh mới nói:
"Còn không phải bên phòng tin tức sao, hôm nay nói với tôi, đường dây tin tức quần chúng bên ngoài của họ có người gọi điện đến nói hôm nay trên xe buýt thấy một cô gái xinh hơn Phạm Băng Băng và một chàng trai đẹp hơn Lưu Đức Hoa nói chuyện yêu đương, lúc đó bị sốc rất lớn, cảm thấy có phải thời thế thay đổi rồi không. Tin tức xã hội còn muốn tìm đôi tiểu tình nhân này làm phỏng vấn, tôi nói đây không phải ăn no rửng mỡ sao, chẳng trách người ta nói kênh Dung Thành 2 của chúng ta toàn nhặt tin tức rác rưởi ven đường, nào là ai chọc tổ ong bị đốt, lính cứu hỏa đến xử lý. Chỗ nào biến thành mương nước thối, đi điều tra nửa ngày! Mấy cái đó không nói nữa, lần trước cái vụ điều tra ngầm mại dâm, lại thành thật rồi! Đây đều thành sự cố phát sóng rồi, đám người này, ngày ngày không bớt lo!"
Thẩm Minh Bác mới nói:
"Ôi dào, bà nói nhỏ tiếng thôi, con gái làm bài tập kìa!"
Nhắc đến con gái, Ninh Văn Tĩnh mới bình tĩnh lại, hạ giọng xuống.
Mà trong phòng Thẩm Nặc Nhất, thực ra từ lúc Ninh Văn Tĩnh vào cửa cô đã dỏng tai nghe, giọng mẹ cô lớn như vậy, cô làm sao không nghe thấy, hơn nữa còn nghe được những nội dung khoa trương kia.
Cô kéo mũ trùm đầu của bộ đồ ngủ hình thỏ lên che đầu, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận lại dở khóc dở cười.... Cái Dung Thành này, nhỏ vậy sao? Chuyện này đã bị đồn thành cái dạng gì rồi!
Hoàng Tuệ Phân cũng ở công ty, bà thường ăn cơm ở nhà ăn mới về, có lúc đi công trường, có lúc đến bên Lan Viên, còn phải làm một số công việc với các hộ dân bị giải tỏa ở địa phương.
Trước đó Hoàng Tuệ Phân đã gọi điện cho Trương Thần, biết y ăn ở ngoài về, bà liền yên tâm, "Ồ, con vẫn ăn ở ngoài, đỡ mẹ phải về nấu cơm cho con. Ăn tạm gì đó đi!"
Chính là như vậy, Trương Thần thuộc dạng được nuôi thả rông, cũng không dặn dò y ăn ngoài chú ý vệ sinh, sạch sẽ hay không. Thời buổi này, chỉ cần không ăn phải đồ hỏng bụng tiêu chảy mất nước, đối với Hoàng Tuệ Phân đều không phải chuyện gì to tát.
Bây giờ tiền tiêu vặt hàng ngày của Trương Thần được tăng lên năm trăm tệ một tháng. Mỗi ngày gần hai mươi tệ, so với trước kia tiền sinh hoạt phí khoảng năm tệ một ngày, có thể nói là tăng một khoản lớn. Điều này cũng là nhờ bây giờ Hoàng Tuệ Phân làm ăn rồi, tiền bạc trong tay cũng dư dả hơn.
Đương nhiên, thực ra Trương Thần có lẽ còn nhiều tiền hơn, chỉ là y sẽ không từ chối tiền sinh hoạt phí Hoàng Tuệ Phân và Trương Trung Hoa đưa, cho dù y nói mình có tiền, họ cũng sẽ nói, "Con có bao nhiêu tiền chứ! Con kiếm được thì cứ tiết kiệm đi, tiền sinh hoạt phí bố mẹ cho con thì cứ dùng."
Suy cho cùng có lẽ vẫn tồn tại một chút áy náy, còn chưa quen với việc con trai không chủ động xin tiền họ, cũng dùng cách này, đổi lấy chút yên lòng của bậc làm cha mẹ.
Buổi tối Trương Trung Hoa và Hoàng Tuệ Phân mới lần lượt về, Trương Trung Hoa về nhà trước, hỏi, "Con trai, ăn cơm chưa? Ăn gì thế?"
"Mì bò ở cổng trường."
Trương Thần trả lời thật.
Không bao lâu cửa phòng lại có tiếng mở cửa, Hoàng Tuệ Phân cũng về rồi, bà mặc một chiếc áo khoác dài.
Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ đi theo Trần Húc Nhiên, mẹ mình cũng thích chưng diện lên, có lẽ là hôm công ty khai trương mọi người nói bà mặc áo khoác dài rất có khí chất, Hoàng Tuệ Phân bây giờ đặc biệt thích mặc áo khoác dài, giống như Mai Diễm Phương trong bộ phim Hồng Kông cũ Đông Phương Tam Hiệp vậy, trên đường nếu thêm chút khói mù ánh sáng, Hoàng Tuệ Phân xuất hiện đi đường cũng phấp phới gió bay. Bà chính là tính cách này.
Ở cửa có một cái móc treo quần áo bằng gỗ hồng mộc có từ thời nhà cũ, còn lớn tuổi hơn cả Trương Thần, Hoàng Tuệ Phân cởi áo khoác ra treo lên, thay dép lê, lúc này mới nói:
"Này, nói cho hai bố con biết, hôm nay tôi trên đường bắt xe còn nghe người ta nói, nói hôm nay trên một chiếc xe buýt ở Dung Thành, có một con bé xinh đẹp tỏ tình với một cậu trai! Ha ha, giới trẻ bây giờ, tôi đang nghĩ, cậu trai đó rốt cuộc phải đẹp trai đến mức nào, mới khiến con gái chủ động. Thật là... đúng là Trung Quốc sắp gia nhập WTO rồi phải không, đều không hiểu nổi nữa rồi!"
Trương Trung Hoa liền cười, "Ôi dào, giới trẻ bây giờ khác rồi, bà tưởng là thời chúng ta sao... Lúc bố và mẹ con yêu nhau, ông ngoại con còn lén lút đến xem bố mẹ!"
Hoàng Tuệ Phân liền "Hứ!"
một tiếng, "Ông ngoại con lén xem bố con mấy lần, thấy bố con quy củ, con người này còn thực tế, cũng được. Sau này mẹ mới gả cho ông ấy, hừm, chính là không biết kiếm tiền! Chồng người ta sớm đã ra ngoài kiếm tiền rồi, bố con bây giờ mới có chút khởi sắc... Nếu không phải bố nuôi con cho chúng ta mượn tiền mua cái cửa hàng đó, nhà chúng ta còn chưa có được thùng vàng đầu tiên!"
"Ồ, đúng rồi, " Hoàng Tuệ Phân lại nói, "Chuyện trên xe buýt mẹ nói hôm nay đó, trường con có không đó!"
Sao lại vòng về chuyện này.
Trương Thần mặt không đổi sắc tim không đập loạn, cười nói, "Mẹ, trường con thế nào, mẹ biết mà."
Hoàng Tuệ Phân liền gật đầu, "Cũng phải! Những đứa đó chắc chắn đều là trường nào đó thành tích không tốt lắm! Trường con toàn là học sinh ngoan, lại là lớp 12 rồi, con bây giờ thành tích cũng được, con đừng có bày trò mèo gì cho bố mẹ đấy nhé!?"
Hoàng Tuệ Phân nói xong đôi mắt liền nhìn dò xét Trương Thần từ trên xuống dưới.
Trương Thần bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, liền giơ tay đầu hàng, "Con đi làm đề đây, mẹ cả ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ."
Bên nhà Thẩm Nặc Nhất, bố Thẩm Minh Bác hôm nay đi tiếp khách về sớm hơn mọi khi một cách bất thường, nhưng uống không ít rượu, dựa vào sofa uống trà giải rượu.
Ninh Văn Tĩnh tan làm về mở cửa, vẫn đang gọi điện thoại, "Phòng tin tức các người ngày ngày, có thể đừng toàn tìm mấy tin tức rác rưởi không, đưa tin cái gì có giá trị có ý nghĩa, đào sâu ý nghĩa xã hội đi chứ!"
Ngồi xuống bên bàn trà, Ninh Văn Tĩnh tắt điện thoại, đập lên bàn.
Thẩm Minh Bác nghi hoặc, "Chuyện gì mà nổi giận thế!"
Thẩm Nặc Nhất dỏng tai lên.
Ninh Văn Tĩnh mới nói:
"Còn không phải bên phòng tin tức sao, hôm nay nói với tôi, đường dây tin tức quần chúng bên ngoài của họ có người gọi điện đến nói hôm nay trên xe buýt thấy một cô gái xinh hơn Phạm Băng Băng và một chàng trai đẹp hơn Lưu Đức Hoa nói chuyện yêu đương, lúc đó bị sốc rất lớn, cảm thấy có phải thời thế thay đổi rồi không. Tin tức xã hội còn muốn tìm đôi tiểu tình nhân này làm phỏng vấn, tôi nói đây không phải ăn no rửng mỡ sao, chẳng trách người ta nói kênh Dung Thành 2 của chúng ta toàn nhặt tin tức rác rưởi ven đường, nào là ai chọc tổ ong bị đốt, lính cứu hỏa đến xử lý. Chỗ nào biến thành mương nước thối, đi điều tra nửa ngày! Mấy cái đó không nói nữa, lần trước cái vụ điều tra ngầm mại dâm, lại thành thật rồi! Đây đều thành sự cố phát sóng rồi, đám người này, ngày ngày không bớt lo!"
Thẩm Minh Bác mới nói:
"Ôi dào, bà nói nhỏ tiếng thôi, con gái làm bài tập kìa!"
Nhắc đến con gái, Ninh Văn Tĩnh mới bình tĩnh lại, hạ giọng xuống.
Mà trong phòng Thẩm Nặc Nhất, thực ra từ lúc Ninh Văn Tĩnh vào cửa cô đã dỏng tai nghe, giọng mẹ cô lớn như vậy, cô làm sao không nghe thấy, hơn nữa còn nghe được những nội dung khoa trương kia.
Cô kéo mũ trùm đầu của bộ đồ ngủ hình thỏ lên che đầu, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận lại dở khóc dở cười.... Cái Dung Thành này, nhỏ vậy sao? Chuyện này đã bị đồn thành cái dạng gì rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận