Thời Đại Truyền Thuyết

Chương 112: Lễ Thượng Vãng Lai

Buổi chiều, Thẩm Nặc Nhất cứ bồn chồn không yên, luôn cảm thấy ăn của người khác thì ngại.
Nhưng cô lại không biết nên làm thế nào, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nên trong giờ ra chơi khi đi dạo với Trịnh Tuyết, cô bịa ra một lý do:
"Trịnh Tuyết, em họ tớ ở trường cao trung, có một nam sinh cố tình đi một quãng đường rất xa để tặng nó một món quà lưu niệm, bây giờ nó hơi khó xử, nó cảm thấy không nên nhận một cách đương nhiên như vậy, dù sao thì nó và nam sinh kia cũng chẳng là gì của nhau, vậy nên cậu thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"
Vừa đi vừa nói chuyện với Thẩm Nặc Nhất, Trịnh Tuyết tỏ ra ngạc nhiên:
"Cậu đúng là quan tâm quá hoá loạn rồi! Em họ Khê Khê nhà cậu cũng được nhiều người để ý đấy chứ, chắc chắn là nam sinh kia có ý với nó rồi!"
Thẩm Nặc Nhất nghĩ một chút, gật đầu:
"Ừ."
"Cũng đúng, em họ cậu mới lớp 9, thời buổi này, tất nhiên là cũng chỉ có thể thích thôi. Ôi dào, toàn là mấy đứa trẻ con chơi trò gia đình thôi... Tuy nhiên, Khê Khê cũng không thể cứ nhận hết như vậy được, nhỡ đâu người ta nghĩ nó nhận quà rồi, tự cho mình có thể tiến thêm một bước thì sao? Chúng nó bây giờ mới bao nhiêu tuổi, tốt nhất là không nên yêu đương!"
"Ừ."
Thẩm Nặc Nhất đáp.
"Vậy Khê Khê có thích nam sinh đó không?"
"Cũng... coi như là hơi thích."
"Tóm lại là không ghét mà!"
Trịnh Tuyết ra vẻ "Tớ hiểu rồi!"
: "Ấy, chuyện này cứ hỏi tớ là đúng rồi, dù sao Thẩm Nặc Nhất cậu cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Tuy tớ cũng chưa yêu đương bao giờ, nhưng tớ đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm, lý thuyết thì cứ tìm tớ là chuẩn! Trong trường hợp này, Khê Khê nhận đồ rồi, cũng không thể trả lại, trả lại thì đồng nghĩa với việc nói thẳng ra là nó không thích nam sinh kia, không thể nhận món quà đắt tiền như vậy, vạch rõ ranh giới luôn rồi."
"Quà thì chắc chắn là đã nhận rồi."
Thẩm Nặc Nhất nói.
"Ừ, cũng không thể cứ nhận như không có gì, nếu không thì cậu nợ người ta đấy..."
Mắt Thẩm Nặc Nhất lóe lên:
"Vậy nên..."
"Vậy nên, phải tặng lại một món đồ tương đương, món quà lưu niệm đó bao nhiêu tiền? Có đắt không? Chắc không phải là vòng cổ hay gì đó chứ, mấy thứ đó thì không được nhận đâu!"
"Không không, không phải, chỉ là quà lưu niệm thôi. Cũng coi như là đắt tiền..."
"Quà lưu niệm đắt tiền à... Thằng nhóc này cũng biết cách đấy chứ... Nếu tặng vòng cổ, vòng tay gì đó chắc chắn sẽ bị trả lại. Ừm, trạng thái trên tình bạn dưới tình yêu."
Trịnh Tuyết phán.
Lông mi dài của Thẩm Nặc Nhất khẽ rung động.
"Thế này đi! Cậu bảo Khê Khê cũng tặng lại một món quà lưu niệm tương tự, đắt hơn một chút. Dù sao nhà Khê Khê cũng có điều kiện. Nhưng cũng đừng đắt quá, chỉ cần giá trị cao hơn một chút là được. Như vậy vừa thể hiện đã nhận được tấm lòng của đối phương, lại vừa thể hiện mình đáp lễ nhiều hơn, mình coi trọng tình bạn giữa chúng ta. Hơn nữa còn không bị nợ ân tình quá lớn, mất đi sự chủ động."
Thấy Thẩm Nặc Nhất nhất thời không trả lời, Trịnh Tuyết nói:
"Biết chưa? Cậu phải nói với Đường Khê đấy!"
"Biết rồi."
Thẩm Nặc Nhất đáp.
Trước cửa hàng tạp hoá, Thẩm Nặc Nhất tranh thủ giờ ra chơi tiết thể dục đi một mình, lúc này tiết thể dục vẫn chưa kết thúc, ở đây cũng không có ai, đúng là thời điểm tốt nhất để cô hành động.
Cô bước vào, nhìn hàng hoá trên kệ, suy nghĩ một chút, kẹo sô cô la, kẹo cao su, cà phê lon Nestlé, quét mắt một vòng.
Sau khi thanh toán, cô nhờ chủ quán cho vào một túi, gửi tạm ở đó, lát nữa cô sẽ quay lại lấy.
Tan học buổi chiều, cô bảo Trịnh Tuyết và mấy bạn nữ thường ăn cơm cùng đi gọi món trước, cô còn phải ra kho lấy đồ, lát nữa sẽ tới tìm họ.
Nói thế cũng không hẳn là nói dối, cô đúng là ra kho "lấy" đồ.
Thẩm Nặc Nhất nhanh chóng đến cửa hàng tạp hoá, lấy túi đồ ăn vặt màu đen từ chủ quán, rồi đi về phía lớp học, lúc này trong lớp học cơ bản không có ai.
Cô đến chỗ ngồi của Trương Thần, cặp sách của y treo ở sau ghế, ngăn kéo bàn chất đầy sách.
Cô nhíu mày, thầm nghĩ ngăn kéo của con trai đúng là bừa bộn không thể tả, nhưng cũng không còn cách nào, sau khi nhìn trước ngó sau, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhanh chóng dọn sách vở trong ngăn kéo của Trương Thần ra tạo một khoảng trống, rồi nhét túi đồ màu đen vào trong.
Đôi tay thon dài, trắng nõn của cô hoạt động linh hoạt, tỉ mỉ, lúc này đang rất nghiêm túc sắp xếp, cuối cùng lại dùng một số quyển sách che đậy lại, nhìn từ bên ngoài không thể phát hiện bên trong có đồ.
Làm xong những việc này, Thẩm Nặc Nhất dùng sức hai chân, cả người lại thẳng tắp đứng dậy như cây thương.
Tai cô đỏ bừng, tim cũng đập hơi nhanh, vừa rồi trong quá trình đó nếu có ai đi vào nhìn thấy, e rằng danh tiếng cả đời của cô sẽ bị hủy hoại! Cô sợ người ta đồn đại, Thẩm Nặc Nhất nhân lúc không có ai lén đặt bom.
Bây giờ, nhìn ngăn kéo phẳng lặng như nước, Thẩm Nặc Nhất điều chỉnh lại nhịp thở, rồi rời đi như cơn gió.
Trương Thần và Vương Thước Vĩ đi tìm đồ ăn về học buổi tối.
Vương Thước Vĩ:
"Hôm nay quán đó dở tệ!"
Trương Thần:
"Trước đây còn nổi tiếng lắm, hoá ra cũng bình thường!"
"Vệ sinh kém, tao thấy rõ ràng ông kia nhặt rau xong không rửa mà trực tiếp nhúng vào nước dùng lẩu cay! Lúc đó tao rất muốn nói nước lẩu cay này còn ăn được nữa không?"
Hôm nay họ đi ăn loại lẩu cay nguội, gọi món trước, chủ quán nấu chín rồi mới bưng lên bàn.
"Mặn chát! Cũng dở!"
Hai người ăn một chút là không còn muốn ăn nữa, cũng có thể là dạo này ăn ngon nhiều quá nên trở nên kén chọn.
Bây giờ quay lại, cả hai đều cảm thấy chưa đã thèm.
Vương Thước Vĩ nói:
"Chết tiệt, nếu không phải vì sợ không kịp quay lại, tao còn muốn đi quán thứ hai, bây giờ vẫn chưa no, biết thế đã mua chút đồ ăn vặt về ăn rồi!"
Trương Thần gật đầu:
"Không sao, cứ coi như giảm cân đi."
"Này, mày có gì ăn không?"
"Làm gì có, tao có bao giờ mang đồ ăn đâu."
Trương Thần nói.
Vương Thước Vĩ suy nghĩ rồi gật đầu, cảm thấy hình như đúng là như vậy thật. Bình thường hắn hay mang theo ít đồ ăn vặt, còn Trương Thần dường như chưa bao giờ mang đồ ăn đến lớp. Hắn bèn đấm Trương Thần một cái, "Mày cả ngày chỉ biết ăn chùa! Đậu xanh rau má gì cũng không đóng góp!"
Trương Thần chỉ cười cười, định bụng lôi vài tờ đề ra làm chơi chơi.
Kết quả tay vừa thò vào ngăn bàn đã phát ra một tiếng loạt soạt.
Vương Thước Vĩ nhìn sang với vẻ mặt hoang mang.
Cái gì thế?
Trương Thần khựng lại, khó hiểu lôi ra một cái túi đen.
Mở ra.
Đầy ắp kẹo sô cô la, cá khô cay, cà phê Nestle, bánh xốp...
Một đống đồ ăn.
Vương Thước Vĩ:
"Moá nó! Mày dám lừa tao để ăn một mình à!?"
"Đồ chó má! Thế này mà gọi là anh em hả!?"
"Tao nói suốt hai năm cao trung không được ăn một miếng nào của mày! Mày giấu hết đồ ngon ăn một mình à!"
Trương Thần: ...
Nghĩ thầm, ai đang hãm hại mình đây, cố tình muốn chia rẽ tình anh em keo sơn này phải không?
Cuối cùng cũng dỗ dành được Vương Thước Vĩ.
Dù sao nói gì hắn cũng không tin.
Hắn ra vẻ từ giờ sẽ kiểm tra ngăn bàn của y mỗi ngày.
Vơ vét hơn nửa số đồ ăn vặt trong túi của Trương Thần, vừa ăn vừa cầm.
Trong giờ tự học buổi tối, Trương Thần thấy Thẩm Nặc Nhất ngồi hàng trước thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn y. Từ ánh mắt của cô, Trương Thần đại khái đã hiểu chuyện gì.
Nha đầu ngốc này, chắc nghĩ mình mang bánh bao cho cô nên phải đáp lễ lại.
Tan học, nhân lúc trời tối, cả đám cùng nhau về nhà, Vương Thước Vĩ liền kể tội y với mọi người.
"Mọi người nói xem có đúng không... Trương Thần thật sự là! Quá khốn nạn! Lén lút mua cả đống đồ ăn ngon, giấu trong ngăn bàn không chịu lấy ra! Không xử lý nó thì mình không cam lòng!"
Cả đám người thi nhau chỉ trách mắng nhiếc móc.
Ngay cả Trịnh Tuyết cũng chen vào nói móc hai câu, "Không ngờ Trương Thần cũng... Là con trai mà lại thích ăn vặt, còn mua nhiều thế nữa... Giống con gái quá!"
Cả nhóm cùng đi, luôn chia thành từng tốp ba người năm người, lúc nhanh lúc chậm.
Đến khi cùng đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Thẩm Nặc Nhất nấp bên cạnh mới nhỏ giọng nói với Trương Thần, "Xin lỗi nhé..."
Trương Thần nhìn cô, "Thật ra, cậu không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy."
Nghe vậy, lòng Thẩm Nặc Nhất trùng xuống.
Đúng vậy, những gì cô làm hôm nay, cứ như nhận được ân huệ của Trương Thần rồi vội vàng trả lại ngay lập tức, phân chia rạch ròi.
Lại hối hận nghe lời Trịnh Tuyết, thật là biến khéo thành vụng.
Cô muốn giải thích.
Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, Trương Thần lại mỉm cười với cô, "Đây không phải là trả ơn, là mình có đồ ngon thì muốn chia sẻ với cậu. Ai bảo cậu với mình... là thanh mai trúc mã chứ."
Phù.
Trời cao mây tạnh.
Đèn giao thông chuyển màu, bóng dáng thiếu nữ như gió, càng thêm nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Trịnh Tuyết ở phía sau gọi với, "Tự nhiên đi nhanh thế làm gì, đợi tớ với! Cậu không sợ ma à!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận