Thiếu Nữ Huyền Học

Chương 90

Hắn nói những điều này xác thực mới lạ, việc nuôi tiểu quỷ ở chỗ này, nhìn xem có chút tương tự với anh linh mà nàng từng tiếp xúc trước kia, chỉ là có vẻ tà môn hơn nhiều. Thế nhưng điều này vẫn chưa đủ để khiến Cố Sanh động tâm, cho nên nàng đợi đạo sĩ nói xong, nhấp một ngụm trà, “Tiểu quỷ này quả thật có chút tà môn, nhưng gần đây ta không có hứng thú gì với việc bắt quỷ.” Ngụ ý chính là, ngươi nói xong rồi, ta cũng nghe rồi, ngươi có thể đi được rồi.
Đạo sĩ không ngờ nàng hoàn toàn không cắn câu, dù sao các đại sư bình thường khi thật sự đụng phải chuyện lạ mà mình cảm thấy hứng thú, dù không nói chắc chắn sẽ nhận lời, cũng khẳng định là muốn đi xem một chút, kết quả tiểu cô nương này, tuổi còn trẻ mà đã không có lòng cầu tiến ư? Dầu muối không ăn.
Nghĩ lại, cũng không thể nào, nếu thật sự hoàn toàn không hứng thú, nàng đã không để mình mở lời nói. Bây giờ mới từ chối, chắc chắn là cảm thấy nội dung mình nói tới vẫn chưa đủ hấp dẫn nàng.
Đạo sĩ khẽ cắn môi, đột nhiên tiến về phía trước hai bước, “Cố Đại Sư, việc này chỉ cần ngươi nhận lời, chỗ tốt ta nguyện ý chia sẻ cùng ngài.”
Cố Sanh nhướng mí mắt, “Ta không thiếu tiền.”
“Thù lao của chúng ta, không chỉ riêng là tiền.” Đạo sĩ cười cười, lần này trong lòng có niềm tin tuyệt đối, “Cố Đại Sư có nghe nói qua dẫn linh phù chưa?”
Cố Sanh vốn đang nghiêng người dựa vào ghế sa lon uống trà, nghe được câu này, tay run lên, trà trong chén tràn ra, rơi xuống mu bàn tay, nhanh chóng làm mảng da trắng nõn kia đỏ ửng lên. Nàng hoàn toàn không để tâm, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt đạo sĩ, “Ngươi nói dẫn linh phù?”
Đạo sĩ cười hắc hắc, “Nếu chỉ là vì tiền, không nhận thì thôi, cùng lắm thì tìm cơ hội kiếm tiền khác là được. Lần này chúng ta chủ yếu nhắm vào, chính là cái dẫn linh phù kia.”
Cố Sanh kiềm chế sự kích động của mình, cố gắng trấn tĩnh lại, “Nhưng dẫn linh phù không phải đã sớm thất truyền rồi sao? Ngay cả trong các huyền học thế gia cũng đâu có lưu truyền lại? Sao ngươi lại biết được?”
Đạo sĩ mỉm cười, “Huyền học thế gia là do gia tộc bồi dưỡng, bên trong có thứ tốt gì, đám người như chúng ta cũng không biết. Lần này cung cấp bản vẽ dẫn linh phù là một thế lực mới xuất hiện trong giới huyền học, hình như gọi là huyền môn thì phải? Mà yêu cầu để có được dẫn linh phù chính là bắt quỷ ngoại quốc, thu thập lại, còn cụ thể dùng vào việc gì thì cũng không rõ ràng.”
Cố Sanh đã hoàn toàn không còn tâm trí nghe hắn nói gì nữa, trước đó nàng tốn bao nhiêu công sức mà chẳng thu được chút tin tức nào, hôm nay lại cứ thế tùy tiện đưa đến tay nàng.
“Tin tức của các ngươi lấy từ đâu ra?”
Đạo sĩ tưởng nàng muốn kiểm chứng tin tức thật giả, nên nói thẳng cho nàng: “Trên website”. Để chứng minh lời mình không phải nói dối, đạo sĩ còn tự mình đăng nhập vào trang web kia cho nàng xem.
Cố Sanh mím chặt môi, che giấu sóng lòng mãnh liệt.
Đăng nhập vào trang web, lại chính là trang web hôm qua nàng bảo Cẩu Tử đăng ảnh lên. Mà tin tức kia đã được đề cử lên trang đầu, chứng tỏ điều kiện đưa ra đã qua xét duyệt, là có thật, và bên dưới đã có rất nhiều bình luận.
Dù sao dẫn linh phù đã biến mất từ lâu trong giới huyền học, còn các đại sư huyền học vẽ bùa bày trận, làm chút việc không cần linh khí, đến thời khắc mấu chốt lại thiếu linh khí đến bức tử người. Mà nếu có dẫn linh phù này, lúc rảnh rỗi vẽ nhiều mấy tấm, phòng khi bất trắc, thật sự là không thể tốt hơn.
Lúc Cố Sanh nhìn thấy tin tức này, nó đã được đăng ba ngày rồi, mà trong ba ngày này, nàng lại vừa đúng lúc không hề xem trang web này, cũng không chú ý tới tin tức đó.
Người bên dưới đã phát cuồng, lòng Cố Sanh cũng không cách nào bình tĩnh lại được. Cái tên huyền môn này, ấn mây quen thuộc, lại trực tiếp lấy dẫn linh phù đã sớm thất truyền ra làm phần thưởng.
Ngoại trừ sư môn của nàng, nơi nào lại có sự trùng hợp như vậy?
Thật đúng là tài đại khí thô!
Cố Sanh hít sâu mấy hơi, ép mình trấn tĩnh lại. Đạo sĩ kia còn tưởng nàng bị phần thưởng này làm choáng váng, vui vẻ cười một tiếng.
“Thế nào? Cố Đại Sư, nói gì thì nói cũng là ta cung cấp cơ hội này cho ngươi, ta cũng không tham lam, đợi lấy được dẫn linh phù này, chúng ta cùng nhau học tập, thế nào?”
Cố Sanh mấp máy môi, gật đầu, “Đi.”
Nàng không nói thẳng ra chuyện liên quan đến sư môn, dù khả năng rất lớn, nàng vẫn phải tận mắt chứng kiến rồi mới dám tin, nếu không lại sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng.
“Vậy thì tốt quá, nhưng Tưởng Tuyên Nhân bây giờ không có ở đây, lúc trước hắn đi quay phim cùng đoàn làm phim, sau đó bị thương, bây giờ còn đang ở Phong Đô.”
“Phong Đô?” Cố Sanh nhớ lại bữa tiệc trước đó cùng Phó Cảnh tham gia chính là ở Phong Đô, cũng chính lần đó, nàng đã gặp Tề Thịnh.
Chỉ là, lần này đi Phong Đô, không có người quen đi cùng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh cùng đạo sĩ kia cùng nhau xuất phát, tiến về Phong Đô.
Mà ngay sau khi nàng rời khỏi tửu điếm không lâu, Cố Bắc cũng kéo vali rời khỏi khách sạn. Hắn bước đi thong dong, không vội không chậm, giọng nói khi nghe điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh: "Ta chú ý rồi, ừ, Tề Thịnh đã trở về Tề gia, Cố Sanh hiện đang ở cùng một vị đạo sĩ, không cần lo lắng.”
Đi được hai bước, hắn nhíu chặt mày, hơi cao giọng, “Ta sẽ chú ý!”
Cúp điện thoại, hắn một tay xách vali hành lý, thở dài một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu.
Biết rõ Cố gia có lỗi với Cố Sanh, hắn vẫn chỉ có thể giúp đỡ Cố gia, hắn thật không phải người tốt lành gì.
Hai giờ chiều, chuyến bay tới Phong Đô hạ cánh an toàn.
Vị đạo sĩ đi cùng Cố Sanh họ Lâm, người ta gọi là Lâm đạo trưởng, khoảng chừng 30 tuổi, trên cằm có gốc râu lún phún xanh, khiến cả người trông càng thêm chững chạc, cộng thêm trang phục đặc thù, cử chỉ giơ tay nhấc chân rất có cao nhân phong phạm.
Xuống máy bay, gặp được người hẹn trước đến đón, đối phương là một nam sinh trạc tuổi Cố Sanh, gương mặt non nớt, nói là trợ lý của Tưởng Tuyên. Nghe nói Cố Sanh chính là người Lâm đạo trưởng tìm tới, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, không nhịn được nhìn Cố Sanh thêm vài lần, nhưng cũng không nói thêm gì.
Đi một mạch yên tĩnh đến bệnh viện, Lâm đạo trưởng hỏi: “Chân của Tưởng Tuyên khá hơn nhiều chưa?”
Trợ lý lắc đầu, mặt cũng lộ vẻ lo lắng, “Vốn đã đỡ nhiều, kết quả hôm qua lúc đứng dậy đi vệ sinh lại ngã một cái, bây giờ nghiêm trọng hơn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận